Vừa kết thúc quay chụp ảnh, Diệp Chanh, nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị về nhà. Điện thoại báo cuộc gọi đến. Nhìn một cái, số hiện thị là của ba Diệp. Nghĩ lại từ lúc cô đến đây, còn chưa từng gặp mặt người ba nhẫn tâm của mình lần nào, hôm nay ông ta lại tự nhớ đến đứa con gái luôn làm mình mất mặt này. Diệp Chanh nhận điện thoại. “Diệp Chanh, mày về nhà ngay lập tức cho tao.” Nghe giọng hung dữ kia không hề mang theo thương lượng, Diệp Chanh liền biết chắc chắn không có gì tốt. Mặc kệ, đến đâu hay đến đó, cô thật sự cũng muốn nhìn xem, nhà họ Diệp có thể sinh thêm ra loại cực phẩm nào nữa không. “Dạ” Sau khi đồng ý, cô lại nhớ ra mình không có xe, trong trí nhớ, mỗi lần về đều gọi xe, bây giờ ngay cả tiền ăn còn không có nói chi đến tiền gọi xem. Dung Lệ Hoa oán hận nhìn Diệp Vinh Quang, “Ông coi mà quản con gái ông cho tốt vào, quá kì quái, cái gì cũng muốn tranh với Diệp Tử, Diệp Tử rỏ ràng là thiếu phu nhân Mộ Gia, bị nó dùng cách cách bẩn thỉu mà giành lấy, giờ thì tốt rồi, còn muốn vào giới giả trí mà cướp đoạt hào quang của Diệp Tử, nó còn không xem lại nó có nhân phẩm ra sao, chỉ là thứ đến từ nông thôn nghèo nàn, còn dám tranh giành với Diệp Tử.” “Được rồi, không phải là tôi đã gọi nó về rồi sao, chút nữa tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt..” Đối với đứa con gái này, Diệp Vinh Quang cũng không có tình cảm gì cả, không giống như Diệp Tử, lúc nào cũng cho mình ngẩn mặt với thiên hạ, 16 tuổi đã trở thành đệ nhất danh viện thành phố B, người gặp người khen. Chính là Diệp Chanh, từ khi mang về đã gây ra biết bao nhiêu phiền phức, mất mặt xấu hổ, lớn lên cùng người nghèo khó, khí chất liền vô cùng kém, nhìn là biết không thể lên mặt bàn, đi ra ngoài ông cũng không dám nói với người ta, đây cũng là con gái mình, nói đến cùng, năm đó vẫn là ông sai, cho rằng tìm một một người bình thường, hết sức bình thường để sinh con, về sau cũng không sinh ra uy hiếp gì với gia đình mình, kết quả là quê mùa sinh ra thì cũng dạy ra quê mùa. Lúc này. “Ông chủ, cô hai đã về. ’ Ngoài cửa dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Chanh, làm cho người làm Diệp gia nhận không ra. Áo đen, váy hoa xẻ cao, làn da trắng nõn, làm mạch máu người nhìn phải căng ra, đôi mắt không thể nhịn theo dõi từng chuyển động của cô. cô cả nhà họ, luôn được người người đây đó khen ngợi, nói cô xinh đẹp ưu nhã, là sự kiêu ngạo của Diệp gia. Nhưng mà, bây giờ họ dám nói là, cô cả mà đứng cạnh cô hai, e là nhất định sẽ kém xa. “cô…… cô hai……” Người làm đứng ngay cửa si ngốc nói.