"Cháu thấy sao?" Sau khi ông nội Lâm thấy Lâm Vĩnh Mặc ngồi xuống, chỉ chỉ khung hình phía sau anh, khoe khoang dương dương tự đắc. Lâm Vĩnh Mặc nhìn theo tay của ông thì thấy một khung ảnh nạm vàng bên trong có một bản vẽ. Bản vẽ phác họa cuộc sống nông thôn, nhìn thấy rất rõ ràng, hình ảnh cũng rất chân thật, ngay cả anh cũng nhịn không được mà hãm sâu vào nó. Không cần phải nói, đây nhất định là bà xã của anh vẽ rồi. "Thấy rồi ông nội. Vẽ không tệ đấy chứ, hôm nào để cháu dâu ông vẽ một bức tranh nửa người cho ông, ông cảm thấy thế nào?" "Không cần hôm nào, buổi trưa hôm nay luôn đi." Đối với quyết định của ông nội, Lâm Vĩnh Mặc và Hoàng Hân Nguyệt không có phản đối. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm cộng thêm trải qua nhiều đau khổ như vậy, ngay cả Quỷ Môn quan bọn họ cũng đã đi qua. Cho nên, bây giờ bọn họ càng thêm quý trọng cuộc sống tốt đẹp như vậy, cảm giác xung quanh bọn họ đều là nhàn nhạt ấm áp. "Được, ông nội. Buổi trưa ông ngủ một giấc. Khi tỉnh lại chúng ra sẽ tiếp tục vẽ tranh." Đối với đề nghị của Hoàng Hân Nguyệt, ông nội Lâm chỉ gật đầu một cái. Nếu như mới vừa rồi là Lâm Vĩnh Mặc nói ra, không biết có phản đối hay không, nhưng mà nhất định ông sẽ nói mấy câu. "Ăn cơm đi, thức ăn nguội rồi, không thể để chắt ông đói bụng được." Ông nội Lâm nói xong cũng bắt đầu động đũa, ở trước mặt ông vẫn là thức ăn lỏng. Cơm nước xong, ông nội Lâm thì đi về phòng, mà Lâm Vĩnh Mặc và Hoàng Hân Nguyệt thì nắm tay nhau lên lầu. Hai người đi vào phòng, Lâm Vĩnh Mặc ôm thật chặt Hoàng Hân Nguyệt vào trong ngực. Hoàng Hân Nguyệt sờ sau lưng của anh, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có chuyện gì xảy ra phải không?" Cuộc sống nhiều năm để cho bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, bao gồm vẻ mặt. Lâm Vĩnh Mặc hít một hơi thật sâu, cảm thán mà nói: "Tới hôm nay anh mới phát hiện, thật sự là anh đã sống lại rồi." Hoàng Hân Nguyệt đẩy anh ra, sờ mũi anh một cái, bất đắc dĩ nói: "Chớ nói lung tung." Tiếp đó lại hỏi: "Ở tòa án, Vương Tiếu Vân thay đổi gì rồi có phải hay không?" "Anh đang trên đường về nhà, nhận được điện thoại của luật sư Trương. Chúng ta tố cáo cô ta tội trộm cắp, tội danh phỉ báng đã nắm chắc rồi. Nhưng mà bây giờ Vương Tiếu Vân luôn nói những tấm hình kia là Lý Hồng Vũ đưa cho cô ta, nhưng mà cô ta lại không có chứng cứ. Cái vụ kiện này đến lúc đó sẽ sơ thẩm. Yên tâm đi, chưa bao giờ luật sư Trương bị thua kiện cả. Lần này Vương Tiếu Vân trốn không thoát nữa đâu." "Vậy anh vừa mới cau mày, nhất định là chuyện của Lý Hồng Vũ? Còn là chuyện công việc?" Hoàng Hân Nguyệt vừa nói xong đã được Lâm Vĩnh Mặc dìu ngồi xuống bên giường. "Chuyện công việc không làm khó được anh." Lâm Vĩnh Mặc tựa đầu lên bả vai của Hoàng Hân Nguyệt, Hoàng Hân Nguyệt nghe giọng nói buồn buồn của anh, an ủi sờ sờ đầu của anh một cái. Dù sao chuyện làm ăn đã có thư ký Triệu, còn có trợ lý Tiểu Lý. Anh chỉ cần giao phó xuống là được, nếu không tất cả mọi chuyện mình tự đi làm, sẽ không phải mệt chết đi. Anh sợ Hoàng Hân Nguyệt nghĩ nhiều, lại trả lời: "Yên tâm, ngày mai anh sẽ phái mấy người tới bảo vệ ba mẹ vợ. Đến lúc đó anh và anh vợ thương lượng một chút." Lâm Vĩnh Mặc hít một hơi thật sâu, nhất thời trong mũi toàn là mùi mát mẻ của Hoàng Hân Nguyệt, điều này làm cho tâm tình anh vốn đang bực bình, rốt cuộc đã khá hơn rất nhiều. "Ừ, không nên ôm tất cả mọi chuyện về trên người mình. Phải biết, bây giờ anh còn có em và bảo bối đó." Hoàng Hân Nguyệt nắm lấy bàn tay của anh, đặt lên trên bụng của mình, mỉm cười nói. "Ừ, anh sẽ, với anh bà xã em quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần em tốt, anh cũng sẽ tốt." Lời nói của Lâm Vĩnh Mặc khiến trong lòng Hoàng Hân Nguyệt vừa ấm áp lại vừa nặng nề. Yêu như vậy, em nên lấy cái gì để trả lại cho anh đây! "Chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc, em sẽ hạnh phúc. Cho nên......Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ ở cạnh nhau. Dĩ nhiên.......còn có bảo bối của chúng ta nữa." Hoàng Hân Nguyệt cầm lên tay của anh, hôn một cái lên bàn tay của anh, nói chậm rãi. Lâm Vĩnh Mặc nghe lời của cô, nhất thời kích động ngồi dậy, một tay ôm cô vào trong ngực. Sau đó cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, buông cô ra, liều mạng hôn lên cái trán của cô, gương mặt của cô, cô.... Từ khi họ trùng sinh tới nay đây là lần thân mật nhất, nguyên thủy nhất, tình nồng thắm thiết, tất cả giống như nước chảy thành sông vậy. Hô hấp Lâm Vĩnh mặc nặng nề, hỏi: "Nhưng......Được không?" "Ừ, bảo bối đã được hơn bốn tháng rồi...." Không đợi cô nói xong, Lâm Vĩnh Mặc đã tiếp tục động tác trước đó. Trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ. Có lẽ, tình cảm như vậy khiến người ta hâm mộ, cũng là nặng nề. Cái này giống như tượng đất, trong anh có em, trong em có anh, nặn một người giống anh, nặn một người giống em, nặn thêm cái nữa vừa giống em lại vừa giống anh. Tình cảm như vậy, nặng nề như vậy, em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, bao gồm tất cả của em, cũng đều có thể cho anh. Có một ít tình cảm là cãi vã từ từ trở thành biến chất, cũng có một ít tình cảm giống như đun nước sôi, từ từ, ấm áp, nhàn nhạt, nhưng lại không hề mất đi ấm áp, không mất đi hạnh phúc, không mất đi sự hiểu nhau, suốt đời cứ như vậy, chăm sóc lẫn nhau, từ từ đến già. "Vĩnh Mặc.....Người chồng yêu dấu của em, em yêu anh. Cám ơn anh nguyện ý đi vào thế giới của em, thích em, yêu em, nguyện ý vì em mà bỏ ra tính mạng của mình. Sau này, em sẽ yêu anh nhiều hơn, yêu anh nhiều hơn anh so với anh yêu em, em yêu anh.......cả đời!"