[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 30
“Ngươi không nghe lầm, ” Đối với La Thái y, Quân Hành Tuyệt trả lời khẳng định, khiến cho hy vọng của La Thái y tan biến, “Trẫm yêu người Thượng Quan công tử mà ngươi vừa nói, Thượng Quan Khiêm.” Phần tình cảm này đã không thể được đáp lại nhưng hắn không thể phủ nhận.
“Hoang đường.” Quân Thường Hằng đứng một bên nổi giận, sao lại có thể, đáng chết, nếu biết người tên Thiên mà Hoàng thượng nói là Khiêm thì ông nhất định sẽ không đi nhiều chuyện, cứ để cho Hoàng thượng vẫn nghĩ đó là tình bằng hữu, sau đó giết người kia, để cho phần tình cảm này hoàn toàn bị bóp chết, thế nhưng hiện tại xem bộ dáng của Hoàng thượng thì biết đã không còn có khả năng đó. Sớm biết vậy, sớm biết vậy, không, vẫn còn chưa muộn, ông còn có thể giết Thượng Quan Khiêm, Hoàng thượng chỉ là mới phát giác phần tình cảm này, chỉ là nhất thời mê luyến, chỉ cần giết Thượng Quan Khiêm, sau một đoạn thời gian, Hoàng thượng sẽ quên phần tình cảm này, đúng vậy, giết Thượng Quan Khiêm, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.
“Hoàng thúc, không cho người đụng đến Khiêm.” Quân Thường Hằng toát ra sát ý dày đặc, Quân Hành Tuyệt cảm giác được, hắn cũng nhận ra chủ ý của Hoàng thúc, đúng vậy, chỉ cần giết Khiêm thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, thế nhưng hắn không cho phép như vậy.
Biết quyết định của mình không giấu diếm được Hoàng thượng, Quân Thường Hằng bình ổn sát ý của bản thân, thế nhưng cái tính toán kia vẫn chưa biến mất.
Quân Hành Tuyệt còn đang định nói cái gì đó, La Thái y đã mở miệng trước.
“Hoàng thượng, người nhất định là hiểu lầm, người là có cảm giác thân thiết đối với Thượng Quan công tử phải không?” La Thái y ý đồ thay đổi suy nghĩ của Hoàng thượng, kia nhất định không phải là tình yêu, Hoàng thượng nhất định đang hiểu lầm.
“Lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy Khiêm liền có một loại cảm giác thân thiết, Khiêm rất dễ khiến cho người ta có loại cảm giác như vậy.” Nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã muốn tiếp cận y.
“Vậy đúng rồi, Hoàng thượng nhất định là lẫn lộn, Hoàng thượng đối Thượng Quan công tử không phải loại tình cảm này.” La Thái y tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, đúng vậy, nhất định là do cảm giác thân cận khi là huynh đệ có cùng huyết thống mới khiến cho Hoàng thượng sinh ra ảo giác.
Mà Quân Thường Hằng lại nhìn La Thái y, ông ta rốt cục đã biết gì?
“Lẫn lộn? Trước đây trẫm không suy nghĩ cẩn thận có lẽ sẽ lẫn lộn, nhưng sau khi phát hiện tình cảm này thì tuyệt đối không có khả năng. Trẫm đối y có tình dục, muốn giữ lấy y, ghen tị vì trong lòng y có những người khác, thậm chí còn muốn nhốt y lại, cho dù khiến cho y hận trẫm nhưng cũng vẫn muốn chiếm được y, ngươi nói trẫm sao có thể lẫn lộn?” Quân Hành Tuyệt nói, hắn điên cuồng mong muốn, tình cảm như vậy sao có thể lẫn lộn, bọn họ có thể cảm thấy sai, nhưng không thể hoài nghi, yêu người không nên yêu, bản thân hắn đâu có dễ chịu gì, thế nhưng phần tình cảm này là thật, không thể lừa gạt chính mình, cũng không thể chấp nhận việc người khác hoài nghi nó.
“Ngươi điên rồi.” Lúc này Quân Thường Hằng cũng bất chấp lễ nghi hét lên. Tình cảm như vậy quá nguy hiểm, quá điên cuồng.
“Đúng vậy, trẫm phát hiện trẫm thật sự điên rồi.” Quân Hành Tuyệt chua sót nói, khi hắn phát hiện ra ý nghĩ như vậy, chính bản thân cũng giật mình, cho dù là hận, cũng muốn chiếm được Khiêm, tình cảm như vậy quả là quá điên cuồng.
“Không có khả năng, không có khả năng, Hoàng thượng, hai người là tuyệt đối không có khả năng.” La Thái y hét lớn, ông bị dọa quá nhiều rồi, tình cảm như vậy sao lại xuất hiện trên người Hoàng thượng, hơn nữa đối phương còn là Thượng Quan Khiêm.
“Trẫm biết là không thể, nhưng là trẫm yêu y, bất luận y là nam hay nữ, trẫm đều thương y.” Quân Hành Tuyệt bao hàm tất cả tình cảm nói, là thâm tình cũng là bi ai, yêu một người dù biết đó là không nên.
“Cho dù Thượng Quan Khiêm là nữ tử, Hoàng thượng cùng y vẫn không có một chút khả năng nào.” La Thái y dứt khoát nói.
“Có ý tứ gì?” Nhìn La Thái y, Quân Hành Tuyệt hỏi, vì sao Khiêm là nữ tử cũng không có khả năng.
Quân Thường Hằng cùng An Thịnh vẫn đang trầm mặc nãy giờ cũng nhìn La Thái y, chờ câu trả lời của ông.
Im lặng một hồi, La Thái y thở dài, chuyện này không thể tiếp tục giấu nữa, nói ra sẽ làm Hoàng thượng càng thống khổ, thế nhưng không thể giấu, chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể chặt đứt phần tình cảm này.
“Cựu thần từng nói với Hoàng thượng rằng cựu thần biết lai lịch của Thượng Quan công tử.” La Thái y chậm rãi nói.
Quân Hành Tuyệt nhìn La Thái y, đúng vậy, La Thái y từng nói qua, hắn nhớ rõ, một đêm kia La Thái y hướng hắn cam đoan lai lịch của Khiêm không có vấn đề gì, mới khiến cho hắn buông xuống cảnh giác, quyết định kết giao cùng Khiêm.
“Cựu thần vốn là muốn cho Hoàng thượng cùng Thượng Quan công tử giao hảo, thế nhưng không ngờ lại biến thành như vậy.” Nếu lúc trước ông không giựt giây, như vậy đoạn tình cảm này liệu có sinh ra hay không. Thiên ý a.
Nguyên lai đầu sỏ gây nên là ông ta. Mặc kệ La Thái y với mình có ân tình hay không, Quân Thường Hằng giờ khắc này vẫn rất tức giận, nếu không phải ông ta nhiều chuyện thì hiện tại đã có thể sẽ không xảy ra chuyện này.
“Cựu thần đáp ứng giúp Thượng Quan công tử nói dối, cựu thần hiện tại cũng chỉ có thể vi phạm ước định đó với Thượng Quan công tử.” Đối với Thượng Quan Khiêm, La Thái y chỉ có thể nói thật có lỗi, bởi vì ông không thể để cho Hoàng thượng tiếp tục sai lại càng sai.
Nhìn Quân Hành Tuyệt, La Thái y nói ra, “Thượng Quan công vốn tên không phải là Thượng Quan Khiêm, Thượng Quan là họ mẹ.”
Quân Hành Tuyệt nghe xong, trong lòng lại đau đớn, Khiêm, ngươi ngay cả tên thật cũng không chịu nói cho ta biết sao.
“Thượng Quan công tử thật không phải cố ý, chỉ là năm đó y đã bị tước đoạt dòng họ.” Nguyên lai Quân Hành Tuyệt không biết, bất tri bất giác lại nói ra.
“Bị tước đoạt dòng họ?” Quân Hành Tuyệt trợn to mắt, dòng họ đối với một người là rất quan trọng, bị tước đoạt dòng họ là một hình phát cực kì nghiệm trọng, ở đại gia tộc mà bị tước đoạt dòng họ chính là đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, từ nay về sau ngươi và gia tộc không còn quan hệ gì, ngươi chính là một người không có gia tộc. Trong thế giới thiên đại quân thân sư này, dòng họ là rất nặng. Bị tước đoạt dòng họ, đó là phạm nhân phạm phải tội nghiệt rất lớn mới bị như vậy, nếu là tội lớn, mất đầu là xong, nhưng bị tước đoạt dòng họ ý muốn nói ngươi nhân cách kém đến mức ngay cả thân nhân cũng không muốn nhận, ngay cả nữ tử thanh lâu cũng có khả năng đi xem thường kẻ bị tước đoạt dòng họ.
Vì sao, Khiêm, người như vậy, vì sao lại có người đối với y như vậy, bọn họ sao có thể làm như vậy với Khiêm. Trong lòng sinh tức giận, tuy rằng không biết Khiêm có sai hay không, nhưng trong lòng hắn vẫn tin rằng Khiêm là vô tội.
Quân Thường Hằng ở một bên cười lạnh, thì ra là một kẻ đã mất danh dự bị tước đoạt dòng họ.
Ngay cả An Thịnh cũng cau mày, Hoàng thượng vì sao lại yêu một người mất danh dự như vậy.
“Các người đừng hiểu lầm, Thượng Quan công tử phẩm hạnh vẫn là rất tốt, lão phu năm đó chính là người đã dạy y, lúc y còn nhỏ thái độ rất khiêm tốn dịu ngoan, là một hài tử rất tốt, năm đó lúc y bị lột dòng họ mới có tám tuổi, có thể phạm tội gì?” Đối với sự trừng phạt dành cho Thượng Quan Khiêm năm đó, lão Thái y cũng cho rằng quá nặng, đứa nhỏ kia cái gì cũng chưa làm, vì sao phải đối với nó như vậy. Bị đoạt thân phận, đuổi ra khỏi hoảng cung là được rồi, vì sao còn phải tước đoạt dòng họ của nó, vậy đứa nhỏ kia biết phải đi đâu?
“Tám tuổi.” Quân Hành Tuyệt càng đau lòng, một hài tử tám tuổi có thể phạm sai lầm gì mà phải dùng đến trừng phạt như vậy, Khiêm đã làm sai cái gì.
“Là ai, là ai làm?” Quân Hành Tuyệt trên mặt tức giận thực rõ ràng, sát ý cũng hiện ra, biết đến quá khứ của Khiêm, hắn không thể không giận.
“Là Tiên hoàng.” La Thái y nói ra đáp án.
“Phụ hoàng?” Quân Hành Tuyệt hơi giật mình nói, vì sao lại có quan hệ đến phụ hoàng
Tám tuổi bị lột thân phận? Tiên hoàng? Theo họ mẹ Thượng Quan? Tất cả xâu chuổi nối kết lại khiến cho Quân Thường Hằng nhớ tới một việc, chẳng lẽ, chẳng lẽ là, này, tại sao có thể như vậy, đứa nhỏ kia thế nhưng vẫn còn sống. Quân Thường Hằng bị chính suy nghĩ của mình dọa đến hoảng rồi.
“La Thái y, chẳng lẽ là nó?” Quân Thường Hằng hỏi thực cẩn thận, này so với việc Hoàng thượng yêu nam tử còn không ổn hơn nữa.
“Đúng vậy, Trấn vương còn nhớ rõ.” La Thái y nói.
“Sao lại không nhớ rõ, chuyện năm đó với nó mà nói là quá nặng. Sao có thể chính là nó? Vì sao lại là nó? Ngươi xác định là nó?” Ông từng thấy qua đứa nhỏ kia vài lần, trong ấn tượng của ông đứa nhỏ kia thật rất khiêm tốn, nếu Phượng hậu không xuất hiện, nếu không có sự việc năm đó, thì đứa nhỏ kia sẽ là một thế hệ quân nhân (quân vương nhân từ) chân chính. Năm đó ông không ở trong cung, sau khi biết chuyện này, cũng đã nói qua với Tiên hoàng, tước đoạt dòng họ là quá nặng, đứa trẻ là vô tội a. Thế nhưng vì sao Hoàng thượng lại gặp lại y, vì sao lại cố tình yêu thương y, là người khác đều có thể, nhưng không thể là y, tuyệt đối không thể là y.
“Vương gia cũng biết cựu thần có thể từ trong cốt cách mà xác định thân phận của một người, cho dù y hiện tại trưởng thành, bộ dạng cũng thay đổi rất nhiều, cựu thần vẫn có thể nhận ra, lúc gặp mặt cựu thần đã có thể xác nhận sáu bảy phần, vài phần còn lại cựu thần cũng đã xác nhận, hơn nữa y cũng đã thừa nhận.” La Thái y giải thích với Quân Thường Hằng.
“Hoàng thúc cùng La Thái y đang nói cái gì?” Quân Hành Tuyệt nhìn hai người cứ úp úp mở mở, hắn không thích cảm giác như vậy, chuyện về Khiêm hắn không biết một chút gì cả, La Thái y không nói, vì sao ngay cả Hoàng thúc cũng biết, hơn nữa ngay cả sát ý đối với Khiêm vừa rồi cũng biến mất, thậm chí toát ra một tia áy náy.
Không thể trách Quân Hành Tuyệt không biết xâu chuỗi chuyện này, một là năm đó Quân Hành Tuyệt cũng mới có năm tuổi, cụ thể chuyện tình hắn cũng không biết, thứ hai hắn chỉ biết là có một Hoàng huynh lưu lạc dân gian, phụ hoàng cùng mẫu hậu thực có lỗi với y, muốn bồi thường y, cho nên phong y làm Tín vương, chờ y trở về tiếp vị. Thế nhưng nhiều năm qua vẫn đều không có tin tức, cũng có không ít kẻ mạo nhận, nhưng đều bị điều tra ra, hắn cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, hắn biết có sự tồn tại của Tín vương, bởi vì đó là di nguyện của mẫu hậu, chuyện này vẫn lưu đến tận bây giờ, thế nhưng Tín vương không xuất hiện, y không xuất hiện cũng tốt, xuất hiện, chỉ cần Tín vương kia không làm nên việc gì, hắn cũng không lưu lại. Năm đó phát sinh chuyện gì, phụ hoàng cùng mẫu hậu không nói, hắn cũng không có hứng thú điều tra, lúc phụ hoàng mất cũng không để lại bất cứ công đạo nào.
“Ai, Hoàng thượng, Thượng Quan Khiêm nguyên bản vốn họ Quân.” La Thái y cúi đầu, cung kính nói, “Nguyên danh của y là Quân Hành Khiêm, là đứa con đầu của Tiên hoàng và Thượng Quan Hoàng Hậu, là huynh trưởng của Hoàng thượng.” La Thái y nhanh chóng nói, không đành lòng nhìn biểu tình hiện tại của Hoàng thượng.
Quân Thường Hằng cũng nhắm mắt lại, oan nghiệt a.
Nghe thấy lời của La Thái y, trong đầu Quân Hành Tuyệt lập tức xuất hiện một khoảng không, không thể tin chính mình vừa nghe được cái gì, giống như nhóm Hoàng thúc vừa rồi nghe thấy hắn nói yêu một nam nhân. Hắn hiện tại cũng hy vọng mình chỉ là nghe lầm, La Thái y vừa rồi nói gì, ông ấy nói Khiêm là huynh trưởng của mình.
Không, này không đúng, điều đó không có khả năng, là giả, Khiêm sao có thể là huynh trưởng của hắn, tình cảm của hắn dành cho Khiêm đã là vô vọng, thế nhưng vì sao lại như vậy, Khiêm mà hắn yêu tại sao đột nhiên lại trở thành huynh trưởng của hắn, không, không có khả năng.
“Nói dối, ngươi nói dối, nói cho trẫm, đây không phải sự thật.” Quân Hành Tuyệt muốn nhận được đáp án phủ định, sẽ không là thật đâu, nói cho trẫm, vừa rồi chỉ là nói dối.
Thế nhưng, câu trả lời nhận được là, “Những lời của cựu thần đều là thật.” La Thái y trả lời chắc chắn đầy sức thuyết phục.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
21 chương
85 chương
75 chương
76 chương
20 chương