[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 23
Sau khi trở lại thôn trang, Quân Hành Tuyệt cũng không đi theo nói chuyện với Thượng Quan Khiêm mà mang cái bộ mặt không biểu tình gì về phòng, gọi ảnh vệ của mình ra, “Huyễn Ảnh”.
“Chủ tử.” Huyễn Ảnh hiện thân, cung kính quỳ trên mặt đất chờ mệnh lệnh.
“Tra ra tất cả dư nghiệt của ma giáo, dùng thủ lệnh của trẫm triệu tập nhân thủ, diệt trừ toàn bộ, không cho phép bất kì kẻ nào sống sót.” Hôm nay ma giáo thật sự khiến cho hắn phẫn nộ rồi. Khi bị hại trúng độc, hắn còn chưa phẫn nộ như vậy, nguyên nhân là bởi vì bọn chúng dám lợi dụng Thượng Quan Khiêm, lợi dụng phần tình cảm hắn coi trọng, chưa từng có một sự kiện gì khiến cho hắn phẫn nộ đến mức này. Hơn nữa hắn không thể để cho Thượng Quan Khiêm sống tại nơi luôn có tai hoạ tiềm ẩn.
Cảm nhận rất rõ lửa giận của chủ tử, Huyễn Ảnh lĩnh mệnh lui ra, nhanh chóng triệu tập nhân thủ hoàn thành việc này.
Sau khi Huyển Ảnh lui ra, trong phòng chỉ còn lại Quân Hành Tuyệt, hắn ngồi trên ghế, bên cạnh là một chén Địch Trần mà hạ nhân đã sớm pha cho hắn, cầm chén trà lên, lửa giận của Quân Hành Tuyệt hơi hơi bình ổn lại. Ngửi thấy làn hương từ Địch Trần tỏa ra, nhìn thấy sương mù chút chút bốc lên, Quân Hành Tuyệt lẳng lặng ngồi yên, cái gì cũng không làm, ngay cả trà cũng không uống, chỉ là bưng trà ngồi như vậy, cho đến tận khi trà đã lạnh, mới buông chén xuống.
Quân Hành Tuyệt an vị bất động, vẫn nghĩ, nghĩ toàn bộ đều là Thượng Quan Khiêm, hôm nay nhìn thấy hắc ám quyết tuyệt vô tình của y, bình thường ôn hòa từ y, những lúc hắn cùng y đàm luận, cùng y du ngoạn, hắn cẩn thận nghĩ, phát hiện hắn chưa từng hiểu Thượng Quan Khiêm, cho dù cùng Thượng Quan Khiêm trở thành bằng hữu, hắn cũng chưa nhìn thấu hết Thượng Quan Khiêm, y đạm mạc hôm nay mới phát hiện là vô tình cỡ nào. Người hầu hạ y suốt hai năm, y cũng có thể tàn nhẫn nói giết là giết, ngay cả một chút lưu niệm cũng không có, lúc nói ra những lời tàn khốc, trong đôi mắt kia vẫn là ôn hòa, đơn giản bởi vì y chán ghét bị uy hiếp, có thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.
Như vậy hắn thì sao. Người cùng y quen biết nửa năm qua như hắn thì sao, có phải hay không có một ngày bị dùng để uy hiếp y, cũng sẽ nhận lấy mỗt chữ giết như vậy. Chỉ mới nghĩ thôi mà trong lòng đã đau còn hơn cả lúc trúng độc, không cách nào ngừng lại.
Thượng Quan Khiêm, ta thật sự xem ngươi là bằng hữu, vậy ngươi đối ta có vài phần chân ý, tình nghĩa nào không, hay là đến tận cùng cái gì cũng không có, ta thật sự không biết.
Cứ như vậy Quân Hành Tuyệt vẫn ngồi đến tận đêm, ngay cả bữa tối cũng không dùng, vẫn nghĩ, đến lúc sực tỉnh đã là nửa đêm.
Có nghĩ nữa cũng vô dụng, hiện tại cũng ngủ không được, Quân Hành Tuyệt bước ra cửa, đi tới đi tới, bước đi tới tận tiểu viện của Thượng Quan Khiêm, chính mình cũng không biết vì sao lại đến nơi này, Thượng Quan Khiêm hẳn là đã ngủ, cũng không nghĩ tới tới vừa tiến vào tiểu viện đã thấy được người kia đứng ở giữa vườn hoa.
Người kia chỉ mặc đơn bạc mỗi một chiếc áo trắng, nhìn lên không trung, trên gương mặt ôn hòa của người kia bây giờ lại có vài phần chân thật, trong ý cười ôn hòa còn có thêm vài phần ôn nhu, hắn chỉ mới nhìn thấy ôn hòa từ người này, còn ôn nhu thì chưa bao giờ. Đây thật sự là con người hắc ám quyết tuyệt ban ngày sao? Vì sao y lại có biểu tình như vậy? Ôn nhu như thế, giống như đang chúc phúc cho ai đó?
Quân Hành Tuyệt cứ ngơ ngác nhìn, không muốn quấy rầy. Chỉ là đột nhiên một trận gió thổi qua, thực lạnh, mái tóc đen của người kia bay lên đôi chút, chiếc áo trắng đơn bạc theo gió phiêu động. Quân Hành Tuyệt lên tiếng, có chút lo lắng, “Khiêm.”
Người kia đem tầm mắt từ trong không trung chuyển về phía hắn, phần ôn nhu kia đã không còn thấy nữa, đối với hắn là ý cười ôn hòa như mọi khi. Nụ cười đó, trước đây khiến cho hắn bình ổn thậm chí còn ngốc lăng, tại một khắc này, tuy vẫn rất chói mắt nhưng đã hóa thành lợi khí, khiến cho tâm hắn vô cùng đau. Nụ cười này, đến tột cùng có mấy phần chân ý, sau khi nhìn thấy ôn nhu thật sự của y, hắn có thể hy vọng nụ cười này có chân ý được sao?
“Tuyệt.” Thượng Quan Khiêm mở miệng, không có một chút ngữ điệu bất ngờ, ôn hòa như mọi khi.
“Buổi tối gió lạnh, mặc như vậy quá ít, cẩn thận cảm phong hàn” Quân Hành Tuyệt bật thốt lên những lời quan tâm khiến cho chính hắn cũng kinh ngạc, bởi vì dựa vào tính cách của bản thân, hắn hẳn phải là hung hăng hỏi Thượng Quan Khiêm rằng đến tột cùng hắn là gì với y, thế nhưng hắn không làm vậy được, chỉ quan tâm y có thể bị nhiễm phong hàn.
“Ta tự mình biết.” Thượng Quan Khiêm hướng Quân Hành Tuyệt đi đến. Quân Hành Tuyệt quan tâm khiến cho y có chút kỳ quái, thế nhưng không sao cả, chỉ là một kẻ không đáng để tâm.
Quân Hành Tuyệt mới phát hiện Thượng Quan Khiêm để chân trần mà đi, nét mày cau lại, cởi ngoại bào của mình ra, muốn phủ thêm cho Thượng Quan Khiêm, nhưng lúc tới gần Thượng Quan Khiêm lại bị y tránh đi, Quân Hành Tuyệt sửng sốt một chút, trong lòng nổi lên chút chua sót khó hiểu.
“Trời lạnh, phủ thêm đi.” Quân Hành Tuyệt đem ngoại bào đưa cho Thượng Quan Khiêm.
“Không cần. Diêm La.” Thượng Quan Khiêm cự tuyệt, gọi Diêm La.
Diêm La vô thanh vô tức xuất hiện, cầm trên tay là một kiện ngoại bào, phủ thêm giúp Thượng Quan Khiêm.
Cánh tay cầm ngoại bào của Quân Hành Tuyệt đã cứng đờ tự lúc nào. Sau đó chỉ có thể rút tay về, đem ngoại bào mặc lại trên người mình.
“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? Ngủ không được sao?” Quân Hành Tuyệt hỏi Thượng Quan Khiêm.
“Ngươi cũng không ngủ sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại, chuyện của y, Quân Hành Tuyệt không cần phải biết.
“Ta suy nghĩ về một số việc.” Quân Hành Tuyệt hồi đáp.
“Chuyện của ta.” Thượng Quan Khiêm nói thẳng.
“Phải” Quân Hành Tuyệt không phủ nhận, hắn vẫn mãi suy nghĩ về nó.
“Ta thực đáng sợ? Ngươi sợ sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi, hắc ám quyết tuyệt kia, người thường tất nhiên sẽ sợ hãi, cho dù chỉ là một chút.
“Ta không sợ, chỉ là phát hiện ta chưa từng hiểu nhiều về ngươi.” Quân Hành Tuyệt có chút sầu não, hắn không sợ, ngược lại cảm thấy rất đẹp, chỉ là đồng thời trong lòng có chút mất mác, Khiêm không cho hắn thấy toàn bộ tính cách của con người y.
“Vậy sao?” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, hóa ra y đã xem thường Quân Hành Tuyệt, cũng đúng, có thể ngồi lên cái vị trí kia sao là người thường được, Quân Hành Tuyệt năm đó bước lên ngôi vị Hoàng Đế hẳn là đã đạp xuống không ít thi cốt, trong đó có ba đệ đệ của y. Lúc còn ở trong cung, y từng cùng ba người bọn họ đọc sách, nhưng chưa từng có tình nghĩa huynh đệ, bởi vì bọn họ là địch nhân, y là đứa con trưởng, cho dù bọn họ không muốn, nhưng những kẻ phía sau họ lại rất muốn cái vị trí kia, cho nên bọn họ chỉ có thể là địch nhân, nhất định phải vậy, không ngờ tới sau khi y bị đuổi khỏi hoàng cung, ba người bọn họ cũng đã chết. Nếu năm đó y trở lại hoàng cung, tham dự chuyện này, y hiện tại sẽ là như thế nào đây? Có lẽ cũng đã chết.
Không khí có chút nặng nề, thật lâu không ai nói gì.
“Khiêm, ngươi vừa rồi nhìn vào không trung đã nghĩ đến ai?” Là ai có thể khiến cho ngươi lộ ra biểu tình như vậy, dáng vóc chân thật mười phần, mang theo vô tận chúc phúc.
“Đồng bạn của ta.” Thượng Quan Khiêm trên mặt trầm bổng ôn hòa tươi cười, nhưng chân thật hơn tươi cười lúc bình thường, đáy mắt cũng xuất hiện ôn nhu.
“Ngươi không phải không có bằng hữu sao.” Quân Hành Tuyệt biết mình đang ghen tị, ghen tị với kẻ có thể khiến cho Thượng Quan Khiêm lộ ra tươi cười như vậy.
“Không phải bằng hữu, là đồng bạn.” Bằng hữu cùng đồng bạn không giống nhau.
“Khiêm, ngươi có xem ta là bằng hữu không?” Cái hắn muốn hỏi là đồng bạn là cái gì? Bọn họ là ai? Ở nơi nào? Ngươi sao lại quen biết với bọn họ? Đây mới là đều hắn thật sự muốn biết.
“Ngươi là bằng hữu.” Thượng Quan Khiêm nói. Một người xưng hô là bằng hữu. Bằng hữu với hắn mà nói chỉ là một cách xưng hô, Quân Hành Tuyệt tự xưng là bằng hữu của y, thì là bằng hữu. Bằng hữu, những thứ như thế, y vốn không cần.
“Ta đây và đồng bạn của ngươi ai quan trọng hơn?” Lúc hỏi câu này, trong lòng hắn đã biết rõ đáp án sẽ không như hy vọng của mình, Thượng Quan Khiêm sẽ không cho rằng hắn là người quan trọng với y, đáp án của Thượng Quan Khiêm càng làm cho tâm hắn chua xót thêm thôi, nếu chỉ quan trọng hơn hắn thôi thì không sao, nhưng câu trả lời của Thượng Quan Khiêm lại là…..
“Bọn họ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.” Đồng bạn của y là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ, kỳ tích có những người đồng bạn như vậy, y vẫn luôn xem trọng điều đó. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có tính kế nhau một chút, nhưng bọn họ sinh tử đều luôn cùng nhau, bộc lộ tất cả con người mình cho đồng bạn.
“Vậy sao?” Quân Hành Tuyệt không soi gương cũng biết biểu tình hiện tại của mình nhất định rất khó xem, đó là biểu tình ghen tị cùng thống khổ hỗn loạn, vội vàng xoay người, “Ta trở về ngủ.” Rời khỏi tiểu viện, trong bóng dáng mang theo bi thương mất mác.
Biểu tình của Quân Hành Tuyệt trước lúc xoay người Thượng Quan Khiêm thấy, nhưng không nhiều lời. Quân Hành Tuyệt như thế nào cùng y không quan hệ, cho dù người khiến cho hắn có biểu tình như vậy là y thì như thế nào chứ. Quân Hành Tuyệt y sẽ không để ý, bất luận hắn như thế nào y cũng không để ý.
Sáng sớm hôm sau, Tử Yên báo Quân Hành Tuyệt đã quay về kinh, dư nghiệt của ma giáo ở Vận Thành toàn bộ đều đã bị tiêu diệt, Thượng Quan Khiêm có thể yên tâm trở về.
Thượng Quan Khiêm vẫn như trước kia, bảo Diêm La thu thập đồ đạc về trạch tử của mình.
Trở lại trạch tử không bao lâu, cả nhà Tình nhi cũng đã quay về. Sau đó quỳ gối trước mặt y xin rời đi. Ngày hôm qua bọn họ thật sự rất sợ, nguyên tưởng rằng công tử là ngườ thiện lương, cũng không nghĩ lại đáng sợ như vậy, nếu từ giờ cứ phài sống trong nơm nớp lo sợ, không bằng hiện tại ly khai, đây là suy nghĩ của cả nhà bọn họ. Ngữ khí cầu xin thậm chí khóc lóc, nói mình vô năng không thể hầu hạ công tử. Sợ hãi đối với Thượng Quan Khiêm không hề thay đổi, rất sợ nếu chọc giận y, y sẽ tàn nhẫn giết hết bọn họ. Bọn họ chỉ là người bình thường, chỉ có thể sợ, chỉ có thể cầu.
Thượng Quan Khiêm không ngại lý do của bọn họ, y rõ ràng hiểu được cả nhà Tình nhi là đang sợ y, vậy thoải mái đáp ứng thôi, năm đó chỉ là nhất thời hứng khởi, y căn bản không cần cả nhà này, Diêm La có thể đem tất cả mọi chuyện đều xử lý tốt. Nếu bọn họ muốn đi, vậy thì cứ đi. Y không thương tâm cũng không để ý, lại càng không cảm thấy bọn họ vong ân phụ nghĩa.
Bảo Diêm La cho bọn họ chút tiền, xong cả nhà Tình nhi liền ly khai.
Sau khi cả nhà Tình nhi rời đi, tòa trạch tử vốn cũng không lớn chỉ còn lại Thượng Quan Khiêm và Diêm La, cũng có chút trống trải, Thượng Quan Khiêm phân phó Diêm La hủy đi một vài chỗ để y trồng dược. Trong cuộc sống của y, thiếu một người hay thêm một người cũng chẳng khác gì nhau.
Thượng Quan Khiêm tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã của mình, thuận tiện nhìn số tử vi mà Đế cho y cùng Cảnh, yêu cầu y ở lại nơi đây, yên phận chờ đợi.
Mà Quân Hành Tuyệt bên kia lại không nhàn nhã được như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
213 chương
142 chương
33 chương
115 chương
91 chương
29 chương