Vô ưu kiếm

Chương 24

Diêu Yến Huy nâng mặt nàng lên, lắc đầu nói : - Không, Anh muội không đi được. Tăng Tú Anh chau mày : - Vì sao? Diêu Yến Huy buông tay ra : - Ngu ca không thể để cho Hàn Băng lão quỷ nói ngu ca khiếp nhược, mời theo trợ thủ. Tăng Tú Anh vòng tay bá cổ chàng, tình tứ nói : - Vậy làm sao tiểu muội yên tâm được? Diêu Yến Huy vòng tay ôm ngang lưng nàng : - Anh muội phải tin tưởng ngu ca mới được. Lúc này hai người nép sát vào nhau, hai luồng sức nóng chảy khắp toàn thân hai người, Diêu Yến Huy bất giác lòng xao động, hai tay siết mạnh. Tăng Tú Anh nép vào lòng chàng, hơi hớm đàn ông khiến lòng nàng ngây ngất, ngước đôi môi mọng đỏ lên, hổn hển nói : - Tiểu muội... yêu... Huy ca. Diêu Yến Huy cúi xuống, nhìn đôi môi quyến rũ của Tăng Tú An, chỉ cảm thấy máu nóng sôi sục, không dằn lòng được cúi xuống hôn... Bỗng, chàng thấy Lạt Thủ Hằng Nga đang tức giận trừng mắt nhìn chàng, bất giác giật mình, dục niệm tan biến, vội đẩy Tăng Tú Anh ra nói : - Anh muội, hãy lượng thứ cho ngu ca đã thiếu mực thước. Tăng Tú Anh đang đê mê ngây ngất, bỗng bị đẩy ra, bất giác ngơ ngẩn bối rỗi, nghe vậy thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống * * * * * Vầng thái dương đã lặn xuống non tây, sương mờ phủ trùm mặt đất, một ngày lại lặng lẽ trôi qua. Đêm đã sắp đến! Trên Âm Cương lĩnh, một bóng người bị nắng chiếu kéo ra dài thượt, đang ngước mắt nhìn trời. Bỗng, một bóng người nhỏ nhắn từ phía sau như chớp lướt đến, y phát giác quay phắt lại, khi nhìn rõ người ấy bèn quát : - Sao không vâng lời, lại đến đây? Thì ra y chính là Diêu Yến Huy, còn bóng người nhỏ nhắn là Tăng Tú Anh. Tăng Tú Anh đến nơi, nghe vậy buồn bã nói : - Tiểu muội không đến, lòng thật không sao yên được. Diêu Yến Huy ánh mắt lộ vẻ thương hại nhìn nàng, cười nói : - Anh muội đến cũng được, nhưng lát nữa bất kể ngu ca thắng hay bại Anh muội cũng không được ra tay, nhận lời hay không? Tăng Tú Anh chau mày, thấp giọng nói : - Tiểu muội nhận lời, nhưng khi nào nhận thấy cần ra tay, tiểu muội sẽ không vâng lời Huy ca. Diêu Yến Huy trầm giọng : - Không, Anh muội phải vâng lời... Chưa dứt lời, dưới Âm Cương lĩnh, bỗng vang lên một chuỗi cười sắc lạnh, rồi một bóng người cao gầy nhanh như chớp phóng lên, chỉ mấy lượt tung mình đã lên đến Âm Cương lĩnh. Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn người ấy, cười khẩy nói : - Lão quỷ mới đến, bổn nhân đã chờ lâu rồi. Người ấy lại buông một chuỗi cười sắc lạnh, hồi lâu mới nói : - Lão phu không có nhiều thời gian đến phó hẹn sớm hơn... Đoạn quét mắt nhìn Tăng Tú Anh, ngửa mặt cười vang nói tiếp : - Thật không ngờ tiểu tử không gặp được người mà còn dẫn theo một trợ thủ trẻ đẹp thế này. Diêu Yến Huy lạnh lùng quát : - Hàn Băng lão quỷ nói năng hãy giữ lời, bổn nhân trước nay luôn hành sự một mình, chưa thèm nhờ đến trợ thủ đâu. Hàn Băng Ác Long cười hăng hắc : - Vậy là mỹ nhân này kể như là món đồ chơi tuỳ thân của ngươi rồi, hắc hắc, người thật quá là diễm phúc. Tăng Tú Anh nghe vậy thẹn đỏ mặt, tức giận quát : - Hàn Băng lão tặc, lão dám nói năng xằng bậy... Diệu Yến Huy khoát tay, trầm giọng tiếp lời : - Khương lão quỷ, chớ phô trương miệng lưỡi, cho lão biết, vị cô nương này là do bổn nhân mời đến để làm nhân chứng. Tăng Tú Anh thấy chàng khoát tay ngăn mình nói, chẳng tiện không vâng theo, nhưng trong lòng hết sức tức giận, quắc mắt nhìn Hàn Băng Ác Long. Hàn Băng Ác Long cười khảy nói : - Làm nhân chứng ư? Vậy thì còn gì tốt bằng, nhưng e không phải đơn thuần như vậy đấy chứ. Diêu Yến Huy cả giận quát : - Lão dám không tin lời bổn nhân hả? Hàn Băng Ác Long ha hả cười vang : - Khương tổ gia quá ư lợi hại, thảo nào ngươi phải sợ, bởi vì tính mạng rất là đáng quý... Diêu Yến Huy lạnh lùng quát : - Lão quỷ chớ vội khoác lác, hãy giở chân tài thực học ra rồi hẵng nói, bổn nhân chẳng xem lão ra gì đâu. Hàn Băng Ác Long chẳng ngờ Diêu Yến Huy còn cuồng ngạo hơn mình, nghe vậy quả lửa giận xung thiên, lớn tiếng quát : - Trước mặt Khương tổ gia, chưa một ai dám nói khoác như vậy. Diêu Yến Huy cười khảy : - Bây giờ chẳng phải có rồi là gì? Hàn Băng Ác Long giận run, gắt giọng nói : - Tiểu cẩu người muốn chết, Khương tổ gia xưa nay không thích cậy lớn hiếp nhỏ, ngươi hãy xuất chiêu trước đi. Diêu Yến Huy cười khinh miệt : - Lão quỷ chớ vội tự tôn xưng đại, lão có biết bổn nhân là ai không? Hàn Băng Ác Long điên tiết quát to : - Cùng lắm là kẻ không gặp được người chứ gì? Diêu Yến Huy nghe vậy phừng lửa giận, nghiến răng thầm nhủ : - “Nếu không phải lão quỷ này hãm hại thì mình đâu bị mọi người khinh khi, hôm nay tiểu gia nhất định phải từ từ hành hạ lão quỷ người mới được”. Chỉ thấy chàng ha hả cười dài nói : - Bổn nhân trước nay không phân biệt lớn nhỏ, nhất luật nhường trước ba chiêu rồi mới hoàn thủ. Hàn Băng Ác Long sát khí đầy mặt, giọng sắc lạnh quát : - Cho dù là Từ Bi lão ni cũng chưa dám nói là nhường Khương tổ gia ba chiêu, tiểu cẩu ngươi đúng là chán sống rồi. Tăng Tú Anh thấy Diêu Yến Huy cuồng ngạo với Hàn Băng Ác Long như vậy, lòng hồi hộp tột cùng, hay tay nắm chặt lại, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu nhìn Diêu Yến Huy, nhưng không dám lên tiếng. Diêu Yến Huy bỗng tiến tới một bước, tạt chéo mấy thước, cách xa Tăng Tú Anh nhìn Hàn Băng Ác Long lạnh lùng quát : - Lão quỷ, xuất thủ đi, bổn nhân nhường lão ba chiêu. Hàn Băng Ác Long cũng không sao nén nổi lửa giận trong lòng nữa, đột nhiên vung tay, một luồng chưởng phong như vũ bão ập về phía Diêu Yến Huy, quát to : - Vậy thì Khương tổ gia cho tiểu cẩu ngươi nếm ba chưởng trước. Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, lạng người sang bên hai thước, vừa vặn tránh khỏi chưởng phong của Hàn Băng Ác Long, lạnh lùng quát : - Chiêu thứ nhất. Còn hai chiêu nữa. Hàn Băng Ác Long một chưởng không trúng đích, nhanh chóng rụt tay về, rồi lại một chưởng tung ra, chưởng này lão quyết đắc thủ, uy lực hết sức kinh người và tốc độ nhanh khôn tả. Nhưng Diêu Yến Huy còn nhanh hơn, khi chưởng phong ập đến gần, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chàng lại vừa vặn tránh khỏi và cười khảy nói : - Nhân vật trong Võ Lâm thập tứ kỳ thì ra cũng có kẻ chỉ có hư danh thế này. Hàn Băng Ác Long thấy hai chưởng không trúng đích, lòng thầm kinh hãi, lão không sao đoán ra được lai lịch của đối phương, thân pháp của người bịt mặt áo trắng thật quá ảo diệu. Trong lòng lão bỗng dâng lên một ý nghĩ : - Người này mà không trừ đi, hậu hoạn khôn cùng. Chỉ thấy lão huýt lên một tiếng ghê rơn, như mượn vào tiếng huýt vận đề công lực, rồi lại buông tiếng quát vang, vung tay xuất chưởng và quát : - Tiểu cẩu ngông cuồng, hãy tiếp chưởng thứ ba của Khương tổ gia thử xem. Chưởng này lão đã vận hết công lực bình sanh và thi triển Hàn Băng chưởng, chưởng lực lạnh thấu xương và như vũ bão xô ra. Tăng Tú Anh chăm chú theo dõi trận đấu, nàng thật không ngờ Diêu Yến Huy rơi xuống vực thẳm mấy tháng mà lại học được một thân võ công không thể tưởng tượng nổi, lúc này bỗng cảm thấy gió lạnh buốt người, kinh hãi hét to : - Hãy cần thận, Hàn Băng chưởng đấy. Diêu Yến Huy buông tiếng cười to, tung mình lên cao hơn năm trượng, xoay người trên không hai trượng, bỗng hai chân duỗi mạnh, người lại vọt lên cao mấy trượng, khi hạ xuống đến đất, Hàn Băng chưởng của Hàn Băng Ác Long đã tan hết. Hàn Băng Ác Long với Tăng Tú Anh thấy khinh công tuyệt thế như bay liệng trên không của Diêu Yến Huy, bất giác xem đến ngây ngẩn. Diêu Yến Huy chân vừa chạm đất, liền cười ha hả nói : - Hàn Băng lão quỷ, ba chiêu đã hết, bổn nhân phải hoàn thủ rồi đấy. Hàn Băng Ác Long giật mình trở về thực tại, cười hăng hắc nói : - Lời đồn đại trên giang hồ quả cũng có chút sự thật, Khương tổ gia cũng nhường ngay ba chiêu đấy. Diêu Yến Huy lắc đầu : - Chẳng cần vậy, nếu cứ nhường qua nhường lại, biết bao giờ mới có thể liễu đoạn. Hàn Băng Ác Long nghĩ nhanh, đã biết người bịt mặt áo trắng này là một kình địch, khing công vừa rồi thật chưa từng chứng kiến và nghe nói bao giờ. Thế nên, lão liền nảy sinh ác niệm, cười khảy nói : - Nếu ngươi nóng lòng muốn đi gặp Diêm Vương, Khương tổ gia cũng chẳng tiện ngăn cản. Diêu Yến Huy cười lạnh lùng, trầm giọng nói : - Vậy lão hãy mau xông lên đi. Bổn nhân đối địch, không bao giờ xuất chiêu trước. Hàn Băng Ác Long quát to : - Tiểu cẩu thật quá ngông cuồng, hãy nạp mạng đây. Trong tiếng quát đã tung mình lao tới, hai tay nhanh như chớp vung ra, chia nhau điểm vào vai phải và trước ngực Diêu Yến Huy. Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, song chưởng cùng lúc tung ra, uy thế như cuồng phong bão táp. Liền tức, chỉ thấy bóng chưởng tung bay, bóng người nhấp nhoáng, thoạt xáp vào, thoạt tách ra, nhanh như tia chớp. Hai người xuất thủ chẳng những trâm vững nhanh nhẹn mà chiêu nào chiêu nấy hết sức tinh diệu thần kỳ, hàm chứa huyền cơ khôn cùng. Tăng Tú Anh xem đến hai mắt xoe tròn, hai tay nắm chặt, đây là lần đầu tiên trong đời nàng mới được chứng kiến một trận đầu ác liệt thế này. Thoáng chốc đã qua hai mươi mấy chiêu, Diêu Yến Huy bước chân hỗn loạn, như bị rơi vào thế hạ phong, thật ra Hàn Băng Ác Long càng đấu càng kinh tâm, chiêu thức của đối phương như đều hàm chứa sự biến hóa vô cùng tận, mặc cho mình công nhanh đến mấy, đối phương vẫn ứng phó ung dung. Hàn Băng Ác Long giờ mới biết hôm nay mình đã gặp phải một cao thủ hơn mình rất nhiều, lòng hết sức kinh hãi, không còn dám khinh suất nữa. Lại mấy chiêu qua đi, bỗng Diêu Yến Huy tung ra một chưởng, rồi lướt lùi ra sau hơn trượng. Hàn Băng Ác Long thấy vậy quát to : - Tiểu cẩu chớ định bỏ chạy. Đồng thời đã tung mình lên, lao bổ xuống Diêu Yến Huy. Ngay khi Hàn Băng Ác Long vừa tung mình, Diêu Yến Huy bỗng cất tiếng huýt dài, tung mình lên cao năm sáu trượng, hai tay vung động liên hồi, hóa thành vô số bóng chưởng, từ trên phủ chụp xuống Hàn Băng Ác Long. Chiêu lăng không hạ kích này của Diểu Yến Huy uy thế hung mãnh tuyệt luân, phóng mắt giang hồ ít ai chống đỡ nổi. Hàn Băng Ác Long tuy nội ngoại công đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá, nhưng chưa từng chứng kiến tuyệt học lợi hại thế này, bất giác cả kinh thất sắc, vội hạ chân khí xuống đan điền, tung mình lui ra sau hơn trượng. Nhưng Diêu Yến Huy như đã đoán biết trước, Hàn Băng Ác Long vừa mới tung mình, chàng đã lộn người trên không, hai chân chập lại búng mạnh, người lướt đi như tên bắn, chiêu thức không đổi truy kích Hàn Băng Ác Long. Hàn Băng Ác Long chân vừa chạm đất, người chưa kịp đứng vững, Diêu Yến Huy đã đuổi theo đến, và chỉ phong phủ người, không thể nào tránh kịp nữa. Nhưng Hàn Băng Ác Long dẫu sao cũng là một lão ma đầu oai chấn giang hồ mấy mươi năm, đương nhiên đâu chịu xuôi tay để cho Diêu Yến Huy đả thương. Nên ngay trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, lão buông tiếng gầm vang, hai tay vận hết công lực bình sanh, vung chưởng bổ vào người Diêu Yến Huy đang lao xuống. Chiêu thức thí mạng, lưỡng bại câu thương này của Hàn Băng Ác Long đã khiến Tăng Tú Anh hồn phi phách táng, thét lên một tiếng thảng thốt. Nhưng Diêu Yến Huy không ngạnh tiếp, khi chưởng lực của Hàn Băng Ác Long đến gần, chàng đột nhiêu quay người trên không, lướt sang phía trái, rồi lại lao tới, hai tay chia nhau chộp vào vai và ngực Hàn Băng Ác Long. Hàn Băng Ác Long chưởng lực chưa hết, chợt cảm thấy kình phong lại ập đến, lần này lão không sao xuất chưởng thí mạng được nữa, nhưng vẫn theo bản năng xoay người né tránh. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, vai áo trái vẫn bị Diêu Yến Huy chộp rách một mảng. Diêu Yến Huy bỗng hạ xuống đất, ha hả cười dài nói : - Hàn Băng Ác Long đại danh lừng lẫy thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi. Hàn Băng Ác Long sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, thanh danh mấy mươi năm lại bị hủy dưới tay một kẻ lai lịch bất minh, thử nghĩ lão đau lòng và bi thương đến dường nào. Tăng Tú Anh thấy Diêu Yến Huy đánh bại Hàn Băng Ác Long, hết sức kin ngạc lẫn vui mừng, nàng thật không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, nàng không tin cũng chẳng thể được. Chỉ thấy Hàn Băng Ác Long mặt mày xám ngắt, thanh danh chưa từng gặp địch thủ trên giang hồ kể từ nay đã trôi theo dòng nước, ý định liều mạng lại dậy lên trong lòng lão, bỗng thét lên một tiếng như quỷ gào, song chưởng tung ra và quát : - Chỉ cậy vào chiêu thức tinh diệu chẳng phải là hảo hớn, có giỏi hãy ngạnh tiếp Khương tổ gia một chưởng. Diêu Yến Huy cười khảy : - Vậy thì bổn nhân tiếp lão một chưởng, đâu có gì đáng kể. Đồng thời hai tay vung lên, cương khí nội gia liền tức xô ra. Khi chưởng lực đôi bên chạm nhau, Hàn Băng Ác Long chỉ cảm thấy tiềm lực của đối phương phản chấn cực mạnh, bất giác kinh hãi, lão biết lợi hại, vội thu chưởng và tung mình lùi xa mấy trượng, quắc mắt nói : - Tiểu cẩu bịt mặt kia, hôm nay Khương tổ gia không chú ý, để cho người giành được phần thắng, nhưng người chớ vội đắc ý, một ngày nào đó Khương tổ gia cũng sẽ lấy mạng ngươi. Dứt lời, liền tức quay người, phóng đi xuống Âm Cương lĩnh. Diêu Yên Huy đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hàn Băng Ác Long, buông tiếng cười vang. Tăng Tú Anh đưa tay dụi mắt, đi đến bên Diêu Yến Huy nói : - Huy ca sao lại luyện thành được võ công cao thâm khôn lường thế này? Diêu Yến Huy quay người, nắm ấy hai tay Tăng Tú Anh, cười to nói : - Ngu ca bảo Anh muôi hãy tin ở ngu ca, Anh muội cứ không chịu tin, giờ thì đã tin rồi chứ? Tăng Tú Anh đỏ mặt, cười nói : - Ai mà biết võ công Huy ca cao thâm thế này... Nhưng thái độ của Huy ca đối với Hàn Băng Ác Long khi nãy thật khiến tiểu muội lo sợ. Diêu Yến Huy trầm giọng : - So ra hãy còn kém xa lão đã đỗi xử với ngu ca trước kia. Tăng Tú Anh lòng rúng động mạnh hỏi : - Huy ca quả thật định lần lượt báo phục thù hận do Bách Hội chân kinh gây nên ư? Diểu Yến Huy gật đầu : - Đúng vậy, ngu ca đều phải với cách như đối phó với Hàn Băng Ác Long, hành hạ tinh thần họ trước tiên. Tăng Tú Anh nghe lòng trĩu xuống, nàng biết phụ thân mình cũng nằm trong số người ấy, rồi đây cũng sẽ chịu chung số phận như Hàn Băng Ác Long... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng lại không đủ can đảm lên tiếng cầu xin Diêu Yến Huy. Chỉ nghe Diêu Yến Huy cười to nói : - Anh muội là nhân chứng, từ nay phải đem chuyện người bịt mặt áo trắng đánh bại Hàn Băng Ác Long truyền khắp giang hồ. Ha ha, để xem bộ mặt ngựa của Hàn Băng Ác Long sẽ cất vào đâu... Tàn Độc Tẩu, Khô Lâu Âm Bà, Liệt Hỏa Ma Quân... - Ồ. Tăng Tú Anh vừa nghe bốn tiếng Liệt Hỏa Ma Quân, hệt như bị búa nặng nện vào tim, bất giác kêu lên một tiếng thảng thốt. Diêu Yến Huy ngạc nhiên hỏi : - Anh muội làm sao vậy? Tăng Tú Anh lắc đầu, thấp giọng nói : - Huy ca có thể thuận cho tiểu muội một điều không? Diêu Yến Huy lấy làm lạ hỏi : - Anh muội muốn ngu ca thuận cho điểu gì vậy? Tăng Tú Anh do dự một hồi, cắn răng nói : - Tiểu muội muốn Huy ca chuyển sự hành hạ với Liệt Hỏa Ma Quân sang cho tiểu muội. Diêu Yến Huy sửng sốt : - Vì sao vậy? Tăng Tú Anh cười thê thiết : - Huy ca đừng hỏi, hãy trả lời có thuận hay không trước đã. Diêu Yến Huy như đã hiểu ra, thất thanh nói : - Anh muội là con gái của Liệt Hỏa Ma Quân. Tăng Tú Anh với ánh mắt van xin nhìn chàng tiếp lời : - Vâng! Huy ca ngạc nhiên lắm phải không? Gia phụ tuy có điều không phải với Huy ca, nhưng ông chỉ vì bị Bách Hội chân kinh làm mờ lý trí, tuyệt đối không phải cố ý... Diêu Yến Huy trầm giọng : - Nhưng lệnh tôn đã đánh gãy một tay của ngu ca... Tăng Tú Anh nước mắt chảy dài van vỉ : - Tiểu muội biết! Vì vậy tiểu muội mới không dám cầu xin Huy ca thứ xá cho gia phụ mà chỉ mong Huy ca trừng phạt nhẹ, chuyển niềm căm hận gia phụ sang tiểu muội. Diêu Yến Huy quả quyết : - Không, Anh muội là người vô tội, ngu ca chẳng thể làm vậy được. Tăng Tú Anh hoảng kinh, nghẹn ngào nói : - Tiểu muội van Huy ca, chỉ một lần này thôi, xin hãy nhận lời tiểu muội. Huy ca, hoặc là với mạng đổi mạng tiểu muội cũng sẵn sàng, chỉ xin Huy ca đừng làm hại gia phụ... Diêu Yến Huy thấy nàng van xin khẩn thiết như vậy, đành thở dài nói : - Thôi được, vị tình Anh muội, ngu ca tha cho Liệt Hỏa Ma Quân một phen... Tăng Tú Anh mừng đến nhảy cẫng lên, ôm chầm Diêu Yến Huy reo lên : - Thật ư? Ôi, Huy ca... tiểu muội thật không biết phải cảm tạ Huy ca như thế nào. Diêu Yến Huy lắc đầu : - Nhưng nếu từ nay về sau ông ấy mà còn gây hấn với ngu ca, Anh muội không thể trách ngu ca được nữa. Tăng Tú Anh nghe vậy lại giật mình kinh hãi, vội nói : - Huy ca có thể vị tình tiểu muội mà nhường nhịn gia phụ một chút không? Vì... vì... Nàng định nói “Vì ông ấy là nhạc phụ tương lai của Huy ca”, nhưng nghĩ đến cá tính của chàng, nàng vội bỏ dở câu nói. Diêu Yến Huy cũng đoán ra được ý nàng, lòng hết sức cảm thán, thở dài nói : - Nếu ngu ca có thể nhẫn nhịn, sẽ cố gắng hết sức nhẫn nhịn. Tăng Tú Anh mừng rỡ cười : - Huy ca tốt quá. Diêu Yến Huy mỉm cười, vòng tay ôm ngang lưng nàng, nói : - Chúng ta xuống núi đi thôi.