Vợ Uchiha Không Dễ Làm
Chương 3
Cứ như vậy sống ở nhà Tsukiyo qua một tuần, mỗi ngày trừ bỏ ăn ngủ chính là chơi đùa với nhóc Sasuke, tuy rằng nhóc Sasuke không có trâu bò như ông anh của cậu, nhưng so với những đứa trẻ bình thường khác mà nói đã muốn cực kỳ tốt rồi.
Hôm nay Tsukiyo đã sớm ra ngoài mua đồ ăn, Sasuke lại đi đến trường, chỉ để lại một mình cô ở nhà, vô hạn thở dài: “Khi nào thì mới có thể tìm được nhà đây?”
Hiện tại ngay cả cửa lớn cũng không ra được, lại không biết nhà Kakashi ở nơi nào…
“Cô gái nhỏ, đã quen với cuộc sống mới chưa?” Một ông cụ Q bản đột nhiên xuất hiện.
Kira một hơi phun nước ra ngoài, không ngừng ho khan: “Sao ông lại đột nhiên xuất hiện?!”
Ông cụ không biết từ nơi nào rút ra một chiếc khăn tay chà lau chính mình, sắc mặt có chút không tốt nói: “Tôi đến để nói với cô, gần đây thông hành chính sách hệ thống phục sinh.”
Khóe miệng Kira run rẩy: “Hệ thống phục sinh là gì?”
Ông cụ bay tới bay lui: “Chính là cô phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đặt ra, từng bước đắp nặn lại thân thể của mình.”
Kira cầm lấy cái chén trên bàn ném qua, mắng: “Đậu xanh rau má, ông say rượu lái xe tông chết tôi, bây giờ còn muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ?! Làm người đừng quá đáng như vậy, cha mẹ ông biết không?!”
Ông cụ ôm cục u to trên đầu rất là ủy khuất nói: “Không phải tôi đang thương lượng với cô sao? Bà cô của tôi à, có cần ra tay bạo lực như thế không!”
Kira hừ lạnh một tiếng: “Ai kêu ông hố tôi, cho tôi hai cái năng lực vô dụng làm chi!”
Ông cụ lập tức xấu hổ, vội vàng giải thích: “Năng lực hữu hạn, năng lực hữu hạn, hiện tại cô có thể tranh thủ đạt được năng lực a.”
Kira liếc mắt hỏi: “Ông lại muốn hố tôi?”
Ông cụ tức giận đến mặt đỏ tai hồng: “Dù sao cô cũng không chết được, hoàn thành nhiệm vụ lại không thiệt thòi gì!”
Kira không thỏa hiệp, hừ lạnh nói: “Tôi không làm, dù sao ông là người phải chịu trách nhiệm vì đã gây tai nạn.”
Ông cụ gấp đến độ xoay quanh vòng vòng, một hồi lâu, ông mới thỏa hiệp nói: “Tôi lại cho cô năng lực chuyển hoán thời không, di chuyển đến một bộ Anime khác, như vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được chưa? Cô phải biết rằng đắp nặn lại thân thể là một chuyện cực kỳ gian khổ, cô sắp biến thành thịt vụn rồi đó…”
Ở Kira tức giận trừng mắt, thanh âm ông cụ càng ngày càng nhỏ đi, Kira cảm thấy huyết áp của chính mình đang tăng lên một cách thật nghiêm trọng, tại sao cô lại xui xẻo như thế, gặp được ông già không đáng tin cậy này! Vì thân thể của của cô, cô còn có thể làm sao bây giờ?!
“Ông già, tôi có quyền lợi buông tha cho một số nhiệm vụ sao?” Cô thỏa hiệp.
Ông cụ cười tủm tỉm gật gật đầu: “Đương nhiên có thể, chẳng qua có trừng phạt tương ứng mà thôi.”
Kira cầm lên một cái chén nhỏ vứt qua bên đó, đây không phải là không thể không làm nhiệm vụ sao! Móa nó! Ông cụ vừa thấy tình thế không tốt, vội vàng nói: “Cô chậm rãi hoàn thành nhiệm vụ đi, tôi đi đây!”
“Oành!” Cái chén đập đến góc tường, vỡ nát.
Kira đen mặt, một hồi lâu mới bình ổn lại lửa giận của chính mình, lấy chổi ra quét quét mãnh vỡ, vì sao nhân sinh của cô lại bi kịch đến thế!
‘Nhiệm vụ: Mặc quần áo của Uchiha Itachi trong vòng 7 ngày.’ Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh máy móc.
Cô cứng đờ ở góc tường, cái gì? Cái gì? Liên tục 7 ngày mặc quần áo của Uchiha Itachi? Đùa cái gì vậy! Tsukiyo đã mua quần áo mới cho cô rồi, cô làm sao có thể đòi mặc quần áo của Uchiha Itachi, còn phải mặc 7 ngày liên tiếp…
‘Nhiệm vụ thành công: Gia tăng 5 Chakra. Nhiệm vụ thất bại: Thể nghiệm 3 ngày đau bụng kinh’ âm thanh máy móc tiếp tục vang lên.
Kira rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài: “Bà đây không cần 5 xu Chakra kia còn không được sao!”
Đau bụng kinh đối với một cô gái mà nói là một loại khổ hình tàn nhẫn, thu vào cùng chi ra không cân bằng, thật sự bất bình đẳng…
“Kira, làm sao vậy?” Tsukiyo rửa chén, có chút tò mò nhìn Kira.
Kira nhăn nhó một hồi, nhỏ giọng nói: “Dì Tsukiyo, con muốn mặc quần áo của Itachi…”
Tsukiyo ngừng lại động tác trong tay, hỏi: “Làm sao vậy? Quần áo mới mua không vừa người sao?”
Kira cứng nhắc tươi cười: “Con cảm thấy… Quần áo của Itachi có cảm giác thân thiết hơn…”
Tsukiyo sửng sốt, lập tức nở nụ cười, có chút nước mắt đều sắp tràn ra rồi, Kira chỉ có thể cúi đầu, cười đi, cười đi, cô cũng biết nói ra lời này có bao nhiêu ngốc bức…
Chờ cười đủ, Tsukiyo mới mở miệng: “Tốt, dì đi lấy quần áo của Itachi cho con.”
Kết quả là mỗ Loli nào đó mỗi ngày mặc quần áo của mỗ đại thần nào đó mù quáng lắc lư ở trong sân, Sasuke bạn trẻ tỏ vẻ thực không thể lý giải, cậu kéo kéo quần áo Kira: “Nee-chan, vì sao chị nhất định phải mặc quần áo của nii-chan vậy?”
Động tác ăn trái cây của Kira ngừng lại, cô mặt không chút thay đổi nhìn nhóc Sasuke, xong rồi, cô đã quên, Sasuke cũng là một tên cuồng anh trai a! Cô làm sao có thể trắng trợn táo bạo làm bẩn quần áo của nii-chan nhóc đây?
Nhưng chỉ còn một ngày là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, cho nên không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được!
Kira giương lên một nụ cười hòa ái [?]: “Sasuke-chan, ngày mai nee-chan sẽ không mặc quần áo của anh em, cho nên…”
Sasuke nhìn mỗ Loli cười đến âm trầm, lập tức đứng dậy: “Em đi giúp mẹ!”
Kira như có chút đăm chiêu niết niết mặt mình, chẳng lẽ là tươi cười của cô không đủ ôn nhu? Sẽ không a, miệng của cô đều cười muốn toét ra luôn rồi, Sasuke-chan quả nhiên không biết thưởng thức.
Ừm… Đi tắm rửa trước rồi thay đổi một bộ quần áo. Kira bưng dĩa trái cây lên đi về phía phòng bếp, Tsukiyo cùng Sasuke đang bàn tán chuyện gì, vừa thấy Kira đi đến, Tsukiyo liền nở nụ cười: “Kira, Itachi đã trở lại, phỏng chừng tắm rửa xong liền đi ra.”
Itachi đã trở lại? Tắm… Tắm rửa? Oh no! Nếu cô nhớ không lầm, quần áo của Itachi chỉ còn lại một bộ cuối cùng, còn lại hoặc là chưa giặt, hoặc là chưa khô… Trời muốn vong cô!
Lý trí của Kira đã sắp bay mất, chạy nhanh về phòng của chính mình [ đó là phòng của Itachi chứ? ], cô muốn giữ lại bộ quần áo cuối cùng kia!
Tsukiyo và Sasuke lại cho rằng Kira biết Itachi đã trở lại thật kích động, khẩn cấp muốn nhìn thấy Itachi, tuy rằng trong lòng nhóc Sasuke có chút nho nhỏ không vui, nhưng là, nee-chan mất đi cha mẹ, còn mất đi trí nhớ, cho nên cậu hẳn là muốn đem nii-chan của mình tặng cho nee-chan!
“Soạt!” Kira thở hổn hển mở cửa phòng ra.
Trước mắt xuất hiện một mĩ thiếu niên chỉ mặc quần, để trần nửa người trên, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng dáng người vẫn thực không sai, một bàn tay anh cầm một cái T shirt lớn màu đen, một bàn tay khác cầm một cái T shirt nhỏ màu hồng nhạt, thực hiển nhiên cái T shirt màu hồng nhạt kia là của Kira.
Hai người liền như vậy mặt đối mặt, Kira ‘đăng đăng đăng’ vọt vào phòng, cả người nhào tới muốn đoạt lấy cái áo T shirt lớn màu đen trong tay anh kia, mĩ thiếu niên nhanh nhẹn lui về phía sau một bước.
“Rầm!” Mỗ Loli hung hăng ngã trên mặt đất.
Cô cắn răng đứng lên, tiếp tục nhào đến!
“Rầm!” Lại lần nữa bởi vì mĩ thiếu niên lui về phía sau mà ngã sấp xuống.
Kira đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm mĩ thiếu niên, nói: “Tôi muốn cái áo trong tay anh!”
Mĩ thiếu niên nhìn cô trong chốc lát, mặt không chút thay đổi mặc T shirt màu đen của mình vào, đem T shirt màu hồng nhạt đưa cho cô, sau đó liền đi ra ngoài…
Kira sững sờ nhìn T shirt màu hồng nhạt trong tay, nội tâm rơi lệ đầy mặt: “Itachi đại thần, anh lý giải sai lầm rồi! Tôi muốn cái áo của anh! Áo của anh đó!”
‘Nhiệm vụ thất bại! Trừng phạt bắt đầu!’ Âm thanh máy móc vang lên.
Vừa dứt lời, Kira liền cảm thấy bụng truyền đến từng đợt đau đớn, nhất thời gào lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng a! A a a a…”
Giờ phút này Kira chỉ muốn đem ông già thối kia ra trước giết tiếp chiên kế hấp sau đó lại kho tàu! Trước khi xuyên không cô cũng từng bị đau bụng kinh, nhưng là đậu móa so với lần đau đớn này không phải cùng một cái cấp bậc a! Tầm mắt có chút mơ hồ, xong rồi, cô biết chính mình sắp hôn mê, trước mắt tựa hồ xuất hiện một bóng người, có phần giống Itachi đại thần…
Kira hữu khí vô lực hô một câu: “Uchiha Itachi, tên vạn ác kia…” Thế nhưng làm cho cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ…..
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
32 chương
21 chương
128 chương
43 chương
15 chương
109 chương
98 chương