Mã phu đang ngồi bên tức khắc đứng lên, nhanh gọn bắt lấy cổ tay hắn. Một vỏ hạt dưa màu đen chuẩn xác từ trên mặt hắn rơi xuống nhưng không mấy ai để tâm. “Công tử, chuyện này dường như có phần không thỏa đáng, ngài đừng như vậy nữa được không?” Trên khuôn mặt hiền hậu của A Phúc ngập tràn ý xin lỗi, hắn nghiêm nghị cúi đầu thỉnh cầu. Người ngoài nhìn vào đương nhiên không thấy được, hắn chỉ cần cầm tay đã khiến cho gương mặt gã họ Hoàng kia biến sắc. “Ách......” Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức làm cho gã nhịn không được liền than nhẹ một tiếng, sắc mặt dần dần trắng bệch,“Ta đã biết, ta đã biết!” Hắn lập tức ngộ ra, hạ nhân này thực không phải là người đơn giản. “Đủ rồi, buông tay.” Trầm Lâu Đậu nhướng mi, không hờn giận khẽ quát một tiếng. “Dạ, vâng thưa tiểu thư, A Phúc thất lễ.” A Phúc buông lỏng tay, đáy mắt ánh lên chút tinh quang, khóe môi hơi nhếch lên. Tiểu Lục nhìn động tác của hắn, chịu không nổi, lộ liễu quá đi! “Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy!” Hoàng Nghĩa ôm cổ tay, sắc mặt hết xanh lại trắng, hoang mang rối loạn nói xong liền vội vàng ly khai. Mọi người ở lầu hai đang xem kịch dở đành buồn bực quan sát hắn kích động chạy trốn. Không hiểu vị Hoàng công tử kia tại sao lại không tiếp tục đùa giỡn mỹ nhân mà đột nhiên lại chạy đi như có lửa đốt mông vậy? Trầm Lâu Đậu rũ mắt nhìn A Phúc ngồi xuống, thở hắt ra; Yên lặng ngồi trở lại ghế, thuận tay lôi kéo nha hoàn bên người cùng ngồi xuống tiếp tục dùng cơm. Lầu 2 của tửu lâu này tuy nói là nhã tòa, nhưng thật ra mỗi bàn chỉ được ngăn cách với nhau bằng 1 tấm màn trúc, từ chỗ ngồi của Trầm Lâu Đậu hướng lên là bàn của một đôi nam tử. Hai người đó ngồi đối diện nhau, một bên khoác trên mình bộ hắc xiêm y uy vũ, mà người còn lại một thân thanh bạch nho sam, hương trà trên bàn nồng đậm tản mát. Nam tử mặc hắc y mỉm cười, trên khuôn mặt lãnh khốc có một tia hơi thở nhã nhặn, cùng võ y trên người hắn tuyệt không xứng đôi.“Không nghĩ ngươi sẽ ra tay hỗ trợ.” Hắn nâng chén hướng nam tử kia nói. Diện mạo của bạch sam nam tử nho nhã tuấn tú, khí chất trầm ổn, khiến cho người ta có cảm giác phảng phất như ánh trăng sáng, sáng tỏ ấm áp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Khẽ nhếch miệng đáp lại, khuôn mặt anh tuấn của hắn ánh lên vẻ bất đắc dĩ, nụ cười ẩn giấu một cỗ khí phách nom thập phần quỷ dị ! Mâu quang không ngừng chuyển động, đôi đồng tử ngăm đen thâm thúy chuyển hướng đến ba người cách đó không xa , nháy mắt ngừng một chút trên người nam phó, rồi sau đó dừng lại ở khuôn mặt yêu kiều cạnh bên, đôi mắt lóe sáng. “Mỹ nhân diễm lệ kiểu đó mà ngươi còn thấy lạ ư? Nói đi, tại sao lại chịu ra tay hỗ trợ?” Hắc y nam tử tò mò hỏi. Nói đến người trước mặt này, hắn ta suốt ngày ở trong hoàng cung đi đi lại lại, có loại mỹ nhân xinh đẹp nào mà hắn chưa từng thấy qua? Chưa nhìn nhiều đến mức phát nhàm? Huống chi kia chỉ là một đóa hoa nhỏ . “Có sao?” Bạch sam nam tử nhẹ mím môi, ánh mắt không suy chuyển, đôi mắt đầy thâm ý vẫn nhìn thẳng về phía trước. Hắc y nam tử khoát tay, nhẹ xuy một tiếng,“Làm trò". Luận võ công, hắn không phải là người giỏi nhất, nhưng ánh mắt hắn chưa từng nhìn sai. Mới rồi lúc nam phó ra tay bắt tên đăng đồ tử, người bên cạnh hắn rõ ràng chỉ trong thoáng chốc đã mau lẹ nhặt hạt dưa trên bàn lên, thuận đường bắn thẳng về phía tên đầu heo nọ. Bạch sam nam tử không đáp lời, lẳng lặng nhìn vị nam phó đang đứng lên, thấp giọng nói với chủ tử mấy câu rồi xoay người rời đi, trên bàn lúc này chỉ còn hai cô nương tao nhã. Đợi cho đến khi nam nhân kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hai nàng mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tuyệt diễm thoáng hiện lên nụ cười chân tâm thật ý. Nàng tròn mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, thủy mâu nom rất có thần, đôi môi hồng nộn khẽ hé ra nụ cười đến thập phần chói mắt, nhưng cũng mười phần đáng yêu. Hắc y nam tử nhìn theo hướng nam tử mặc bạch sam, đánh giá một hồi rồi nói:“Quả là một mỹ nhân thanh lãnh" . Bất quá thật là kỳ quái , tại sao dung mạo của mỹ nhân này lại trông quen mắt đến vậy? Đối với cách suy nghĩ của hắn, bạch sam nam tử không nói thêm gì, nhấp một ngụm trà nóng,“Chẳng phải Ninh Như cũng là một mỹ nhân thanh tú sao?” Hắn cười cười hỏi lại. Hắc y nam tử sửng sốt, rồi sau đó cười lắc đầu,“Nữ tử kiểu đó không hợp khẩu vị của ngươi.” Ninh Như là thê tử của hắn ,hai người mới bái đường thành hôn trước đó vài ngày . “Vậy theo ngươi, ta nên thích mẫu cô nương như thế nào?” Bạch sam nam tử đến lúc này mới dời mắt về phía hắn. Hắc y nam tử suy nghĩ một lát,“Ta nhớ rõ...... Uất Trì đại nhân thích nữ tử tài mạo song toàn, thân thể đẫy đà diễm mĩ.” Bạch sam nam tử -- Uất Trì Tú nghe vậy lạnh lùng liếc bạn tốt một cái, “Tống Diệu Văn, ngươi cố ý có phải không?” Ngữ khí lạnh như băng vang lên. Tống Diệu Văn nhún nhún vai, hai tay nhất quán,“Chịu nhân chi thác, trung nhân việc.” * Hắn cũng không phải tự nguyện nhắc tới Uất Trì đại nhân a, là do hai người cùng làm quan tại Hàn Lâm viện, mặt khác lại thường xuyên gặp gỡ. Mỗi lần chỉ cần hé thấy mặt hắn là Uất Trì đại nhân lại nhờ hắn khuyên A Tú sớm ngày lo việc thành thân, điều đó khiến hắn thấy vô cùng khó xử. * : ý câu này là,một khi đã nhận ủy thác của người khác thì ắt phải làm tròn trách nhiệm ^^ Uất Trì Tú bất vi sở động*, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn,“Không cần giả ngu, ngươi đang chờ để xem kịch vui thì có!” Hắn một câu đâm trúng tâm tư của bạn mình. #339966;*bất vi sở động: không làm gì cả. Gật đầu không chút khách khí, Tống Diệu Văn cười tươi rói,“Chuyện này thật sự rất thú vị!” Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Uất Trì Tú nhịn không được cười lắc đầu,“Cha ta lại nói gì với ngươi?” Tính tình của vị bằng hữu này hắn sớm đã trở nên quen thuộc. “Còn không phải là bảo ta khuyên ngươi sớm thành thân? Phụ thân ngươi nói ngươi đã trưởng thành, 16 vệ tướng quân trong triều nay chỉ còn lại mỗi ngươi chưa thành gia lập thất. Uất Trì gia cũng chỉ có ngươi để duy trì huyết mạch, hy vọng ngươi nhanh nhanh chóng chóng giúp người trở thành một lão nhân gia tối ngày ngậm kẹo chơi đùa cùng cháu.” Tống Diệu Văn nói xong liền nhấp ngụm trà. Uất Trì đại nhân không dám trực tiếp nói vói A Tú điều này, lão chỉ nói với hắn, có thời gian là nói, nói đến lỗ tai của hắn cũng cảm thấy dài ra. Thân là hậu thế của khai quốc công thần Uất Trì Cung* đại nhân , ngoại hình của A Tú thật sự không giống một võ tướng, rõ là người đứng đầu trong 16 vệ tướng quân nhưng lại mang vẻ ngoài tuấn dật cùng khí chất thanh nhã, so với Hàn Lâm học sĩ đương triều nom còn giống hơn. #339966;(Uất Trì Cung, tự Kính Đức là một trong những võ tướng tài hoa bậc nhất thời Tùy Đường, tương truyền ông mặt đen như than, sau lại khuyên hoàng đế không được ông tức giận vung trường tiên đánh vào cột gãy trường tiên đã theo ông từ thời lập nghiệp, ông ngữa mặt than: Roi còn, người còn, roi mất người mất, sau dó đâm đầu vào cột tự vận, Để biểu lộ tấm lòng trung trinh liều chết can vua.) Nếu ai không biết nhìn hai người bọn họ đứng chung một chỗ, không mười thì cũng đến tám,chín người kêu hắn là tướng quân,còn gọi A Tú là đại nhân, thật sự là đầu đuôi lẫn lộn! Nhưng Uất Trì đại nhân cũng thuộc dạng cao lớn , thể trạng lại hùng tráng uy mãnh, bộ dáng mười phần thì cả mười giống võ tướng, sao A Tú trông lại không giống Uất Trì đại nhân a? “Bởi vì ta lớn lên giống nương.” Uất Trì Tú đột nhiên nói.