Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xét Trầm gia ở Giang Ninh, nhi nữ của Trầm Đông Thanh, là truyền nhân của bàn long chức pháp, tài nghệ trân quý bất phàm, tính tình thiện lương, thông mình tài trí, tài mạo song toàn. Nay Trẫm hạ lệnh ra chiếu, phong Trầm nữ Lâu Đậu làm huyện quân Giang Ninh huyện, khâm thử Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, huyện quân Trầm thị năm vừa mới mười tám, hôm nay tứ hôn, gả cho quan Tứ phẩm Tả kim ngô tướng quân Uất Trì Tú, tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho, tìm ngày tốt ngày tốt, bái đường thành hôn, khâm thử -- Hai đạo thánh chỉ cùng ngày đến Trầm gia, nhất thời oanh động toàn Giang Ninh, dân chúng nghị luận đều thảo luận chuyện này, ngày đó ở cửa Trầm gia có rất đông dân chúng, càng đem chuyện đã phát sinh ngày ấy lưu truyền rộng rãi. Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm gia mất hết mặt mũi, mỗi người đều phỉ nhổ Trầm Đông Thanh vì lợi ích mà làm ra chuyện quá đáng, càng thêm đồng tình Trầm Lâu Đậu. Trầm Đông Thanh chẳng những đã đánh mất mặt mũi, còn bị đóng cửa bởi nữ nhi được phong làm huyện quân, mà tang sự của Trầm lão gia, thậm chí không được tổ chức ở Trầm gia, mà di linh của ông được dời đến nhà của Trầm Lan tiểu thư Trầm gia, người đã mất tích bao năm qua -- cũng chính là Vương Vân, phụ trách tang sự của lão gia. Cùng mấy ngày trước đây, ngược lại với một màu đỏ rực rỡ bay đây trời, nay màu trắng phủ khắp nơi, đạo sĩ đánh tiếng chuông không ngừng, Quan tài của Trầm lão gia tử được đặt ở phía trước, tiền đường làm linh vị, đón người tới tế bái. Dưới ánh nến trắng lung linh, Trầm Lan cùng Trầm Lâu Đậu hai người đang quỳ trên mặt đất, để tang, mặc tang phục trắng thuần sắc, giúp Trầm lão gia đốt tiền giấy, hy vọng ông có thể an nghỉ nơi cửu tuyền. Gian phòng này là do một người ở Giang Ninh, hào phóng cho mượn tiện việc bô trí tang sự, ngoài việc hộ tống linh cữu, còn có không ít binh tướng cũng đi tới. Uất Trì Tú tuy rằng chưa có cùng Trầm Lâu Đậu bái đường thành thân, nhưng Thiên Tử tứ hôn, danh phận trước, cho nên hai nữ nhân không thể đáp tạ hết lễ những người đến thăm viếng đều do một tay hắn thay mặt nam nhân của Trầm gia hoàn thành. Nhưng người của Trầm gia đương nhiên không cam lòng, nhất là Trầm Đông Thanh, hắn vì sai lầm này không thể thu được cơ hội tốt có lợi, hận nghiến răng nghiến lợi,nhưng lại vô phương pháp tới gần bọn họ từng bước được, bởi bốn phía ở căn phòng này, có rất nhiều binh lính trấn giữ, khiến cho hắn không thể làm càn tiến vào đem Trầm Lâu Đậu mang đi, hơn nữa Trầm Lan đối hắn căm thù đến tận xương tuỷ, như thế nào cũng không chịu để cho hắn vào nhà, cho nên hắn chỉ có thể tức khí ở Trầm gia phát giận. Duy nhất một người Trầm gia có thể đi vào đây, chỉ có Trầm phu nhân. Trầm phu nhân đối với những gì trượng phu gây nên tâm cũng rét lạnh, bởi vậy theo Trầm Lâu Đậu rời khỏi Trầm gia, đi vào nơi này. “Đại nhân, cám ơn ngài, nếu không phải ngài tới đúng lúc......” Nhìn linh đường trắng trước mặt, Trầm phu nhân nhịn không được cay cay mũi, lấy ra khăn ra nhẹ nhàng thấm nước mắt “Nhạc mẫu không cần phải khách khí như vậy, nếu tiểu tế đến nhanh một chút nữa , có lẽ......” Lời nói Uất Trì Tú chưa dứt, khẽ ngập ngừng, nhưng trong đó tiếc nuối vô cùng, đau là rõ ràng như vậy. Hai mắt tối tăm gắt gao chăm chú nhìn bóng người nhỏ nhắn đang quỳ bên ánh lửa . Nếu hắn có thể đến mau một chút thì tốt rồi...... Nửa tháng trước -- “Gia gia!” Cơ hồ chạy khắp cả Uất Trì phủ, Tiểu Tự rốt cục tìm được Trần bá, thở phì phò vọt tới bên cạnh ông. “Làm gì a? Tiểu Tự, thật sự là không lễ phép!” Đang cùng người khác chơi cờ Trần bá bị cháu gái dọa hoảng sợ, không hờn giận trách cứ một tiếng. Tiểu Tự không có thời gian nhiều để giải thích, dám đem người bạn thân nhất của gia gia ngồi ở đối diện kéo dậy,“Gia gia! Có chuyện lớn rồi!” Dứt lời, nàng đem vật gì đó trong lòng đặt lên bàn cờ. “A! Ta sắp thắng a!” Trần bá đau lòng nhìn bàn cờ làm xáo trộn, hốc mắt ngấn lệ, hung tợn trừng mắt nhìn cháu gái.“Làm gì?” Khẩu khí hung ác cực kỳ. Nàng vội vàng đem chuyện xảy ra vừa rồi nói hết với ông. Trần bá sau khi nghe xong, sắc mặt chuyển xanh mét. Lấy trực giác của mình, đại ca Trầm tiểu thư đến đưa nàng trở về, chỉ sợ là không có chuyện gì tốt, vừa nghĩ như thế...... Không xong! Tình cảnh của Trầm tiểu thư hiện tại không phải rất nguy hiểm sao? “Gia gia! Hiện tại làm sao bây giờ? Thiếu gia cùng lão gia đều còn tại trong cung đầu, chúng ta nào có biện pháp tiến cung chứ?” Tiểu Tự gấp đến độ sắp điên rồi. “Đừng ầm ỹ.” Trần bá trừng nàng liếc nàng. Đã nghĩ không ra biện pháp, nha đầu chết tiệt kia còn ồn ào bên cạnh nữa! Ông suy nghĩ hồi lâu, phút chốc một đạo linh quang hiện lên,“Đúng rồi! Ngụy tướng quân không phải người đang nghỉ lễ sao?” Ông nhớ rõ Ngụy Tề tướng quân bởi vì đắc tội thiếu gia, bị thiếu gia hung hăng sửa chữa một chút, ước chừng hưu hơn mười ngày rồi! Tiểu Tự gật gật đầu,“Đúng vậy.” Trần bá vội thu lại bức thư trên bàn cờ tướng vào trong lòng, vội vàng đứng lên, nhắm thẳng đại môn chạy đi. Nàng sửng sốt một chút,“Gia gia! Ông muốn đi đâu?” “Đi tìm Ngụy tướng quân......” Thanh âm chưa dứt, người đã chạy mất không thấy bóng dáng. Trần bá vội vàng chạy tới Ngụy phủ, hướng Ngụy Tề nói rõ sự tình nghiêm trọng , hắn lập tức chuẩn bị tiến cung, đi tuần thay cho Uất Trì Tú. Uất Trì Tú ra cung,Trần bá nhìn thấy lập tức lấy thư ra cho hắn, không dám trì hoãn một chút thời gian nào. Hắn nhìn thư, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, đến cuối cùng, mặt đều đen, lửa giận tận trời, làm cho Trần bá nhìn thấy vô cùng sợ hãi. Uất Trì Tú nhìn thư, suy tư hồi lâu, đột nhiên đứng lên rời đi. “Thiếu gia, người đi đâu?” “Tiến cung.” Hắn lạnh lùng nói ra hai chữ, xoay người rời đi. Hết thảy đều thực khẩn cấp, sau khi Uất Trì Tú tiến cung cũng không nhiều lời, trực tiếp tìm đến ngự thư phòng, vừa đấm vừa xoa còn xuất ra kim bài mà tiên hoàng ban cho Uất Trì gia, chỉ để đổi thánh chỉ tứ hôn. Kỳ thật, hắn đã sớm tính hướng Hoàng Thượng cầu chỉ, thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, bởi vì theo lời của Vân di , hắn đã biết Trầm gia muốn là hiệu quả và lợi ích thế nào, nếu hắn muốn thuận lợi cưới Lâu Đậu làm vợ, trừ bỏ tranh hôn ra, còn một phương pháp khác chính là Thiên Tử tứ hôn. Lúc trước hắn còn vẫn cho rằng thời cơ chưa tới, không nghĩ tới sự tình lại phát triển ra ngoài dự liệu của hắn Cao Tông vốn rất nhân từ, tận mắt thấy hắn vì một nữ tử quỳ gối ở Ngự thư phòng không chịu đứng dậy, cho dù đáy lòng ẩn đau không muốn mất một rể hiền, nghĩ thì chỉ là nghĩ, nhưng cũng dành nhiều ân tình cho hắn, ban cho Trầm Lâu Đậu danh hiệu "Huyện quân".