Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 83 : Anh quyết định buông tay

Người này thật sự là hài hước quá rồi, cô hành hạ anh anh chỗ nào chứ? Vẻ mặt Hạ Nhất Nhiễm lạnh lùng, cuối cùng có chút cảm xúc, là châm chọc mỉm cười. Môi Đường Hạo Nam vẫn chưa tách ra, xoa nắn khắp người cô, ẩn ẩn, giống ngọn lửa thiêu đốt khắp người cô. Hơi thở của anh vẫn lại là dày đặc như vậy, ở trong hơi thở của cô toán loạn, cũng đã dụ dỗ không được cô. Đáy lòng có âm thanh, một mực nhắc nhở chính mình. Anh không đáng để cô yêu, không đáng. Cô muốn thoát khỏi anh, rời xa anh. "Đường tiên sinh, mời trở về đi, tôi còn muốn túc trực bên linh cữu cho cha tôi." Hạ Nhất Nhiễm nhàn nhạt nói, tâm như mặt nước tĩnh lặng, để cho Đường Hạo Nam bắt không được cô, sờ không được lòng cô. Giống như vài ngày không gặp, cô liền thay đổi. Trở thành một người để anh thấy xa lạ. Anh bị cô đẩy ra, thân hình to lớn hơi loạng choạng, bối rối nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, "Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng quên, căn nhà cũ này là anh giúp em giành lại!" Anh lớn tiếng quát, âm thanh ở trong tòa nhà vang vọng, là muốn nhắc nhở cô, anh đã từng nổ lực, anh đối với cô là có tâm. Thân thể Hạ Nhất Nhiễm dừng lại, đột nhiên có cảm giác sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác, phải, nhà cửa là anh mua được, anh đang nhắc nhở cô, anh có ơn lấy lại nhà cho cô sao? "Ngày mai, sau khi cha tôi hạ táng xong, tôi sẽ trả nó cho anh." Cô đưa lưng về phía anh, giương giọng nói, sống lưng ưỡn thẳng tắp, bóng dáng kiêu ngạo như vậy. Anh căn bản không phải có ý này! Nhưng mà, ở trong lòng cô, anh liền là khốn kiếp, vô tình như thế đi? Đường Hạo Nam cười khổ, rút một điếu thuốc ra, châm lửa. Những chuyện anh đã nỗ lực, những thứ anh phải trả giá, cô không cảm kích, cảm giác chính mình giống người đần độn, uổng công lấy ra cả trái tim... Tại sao cô không thể thông cảm cho anh nhiều một chút? Ở bên cạnh cùng anh chống đỡ một đoạn thời gian, có lẽ, lòng của anh sẽ càng thêm kiên định! Nhưng mà, cô cố ý muốn đi, cố ý muốn ly hôn, để cho anh một mình đi đối mặt cái trách nhiệm Đồng Y Mộng này. Lúc Đường Hạo Nam ra ngoài, Hạ Nhất Nhiễm còn đang cúi đầu đốt vàng mã, không ngẩng đầu liếc anh một cái, Đường Hạo Nam không đi, Hứa Thành gọi điện thoại tới, nói mộ địa bên kia Tô Tiểu Quả không cho anh ta bỏ tiền. Lại nhìn người con gái đang ngồi ở kia máy móc đốt vàng mã, anh hận không thể bóp chết cô! "Hạ..." Vừa muốn mở miệng, cửa có người đi vào. Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn, được điều dưỡng giúp đỡ, đi về phía bên này. "Cha...!" Đường Hạo Nam kinh ngạc, sao ông lại đến đây?! Đường Hậu Dức, đầu đầy tóc bạc, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, ngồi ở trên xe lăn, cả người gầy yếu, vẻ mặt trầm lặng nghiêm trang. Ông không nhìn con trai mình, tầm mắt lại rơi vào Hạ Nhất Nhiễm đang quỳ trên mặt đất kia, Hạ Nhất Nhiễm lúc này cũng ngẩng đầu: "Cha... Bác Đường..." Mở miệng gọi một tiếng, lại vội vàng sửa lại rồi. Khóe môi Đường Hậu Đức lộ ra nụ cười ôn hòa, ánh mắt hiền lành nhìn Hạ Nhất Nhiễm, cô đứng lên, hai chân đã tê rần, cố nén đi tới, dùng lực dậm chân một cái. "Sao lại đổi cách xưng hô rồi? Không thừa nhận người cha này nữa sao?" Hạ Nhất Nhiễm ngồi xổm bên cạnh người Đường Hậu Đức, cùng Đường Hậu Đức trên xe lăn nhìn thẳng mặt nhau, ông xem ra có vẻ gầy yếu, nhưng giọng vẫn trầm thấp hùng hồn, khí thế mười phần. Xem ra điều dưỡng không tệ. Người Đường gia cũng chỉ có ông thích cô, nhưng quanh năm ông không ở nhà. Có một năm, Đường Hạo Nam muốn mở một hạng mục gì đó, Đường Hậu Đức bị anh chọc giận đến sinh bệnh, cơ tim tắc nghẽn, làm phẫu thuật van tim, về sau vẫn ở viện điều dưỡng. "Không phải..." Cô khàn giọng nói, lắc đầu, Đường Hạo Nam liền đứng bên người cô. "Nhiễm Nhiễm, lại bị Hạo Nam chọc tức sao?" "Không có! Anh ấy đối với con rất tốt, người cứ yên tâm đi!" Cô cười nói, Đường Hạo Nam ở bên cạnh tức giận nhìn trên mặt cô cố gắng giả vờ tươi cười. Đường Hậu Đức lúc này mới nhìn về phía Đường Hạo Nam, vẻ mặt phút chốc liền nghiêm túc rồi. "Đỡ ta dậy!" Ông hướng Đường Hạo Nam trầm giọng ra lệnh, dáng vẻ cực kì uy nghiêm. Đường Hạo Nam đi tới, đỡ ông đứng dậy, đi tới trước di ảnh, Đường Hậu Đức bình tĩnh nhìn di ảnh. "Hạo Nam, Nhiễm Nhiễm, các con còn nhớ hay không, các con lần đầu tiên gặp gỡ quen biết nhau, là ở nơi đây..." "Tại lễ tang của mẹ con..." Hạ Nhất Nhiễm đi đến phía bên phải Đường Hậu Đức, nhẹ giọng nói: "Ngày đó, người cùng bà nội Đường cũng tới..." "Không sai! Lúc ấy, các con một đứa sáu tuổi, một đứa tám tuổi..." Đường Hậu Đức nhẹ giọng nói. Đường Hạo Nam nhíu mày, lão gia tử đang êm đẹp, tại sao muốn nhắc tới chuyện này? Ông giống như cực kỳ thích Hạ Nhất Nhiễm, bà nội cũng vậy, trong nhà những người khác liền ngược lại, nhất là mẹ anh, kéo theo những người khác, cùng nhau chán ghét cô. "Anh Hạ, lần này anh đi trước, có thể cùng Niệm Tâm đoàn tụ rồi..." Niệm Tâm? Không phải mẹ cô sao... Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, nhìn Đường Hậu Đức quay mặt. "Mẹ con... Bà ấy không thích ta..." Bên tai đột nhiên vang lên những lời cha cô trước khi qua đời đã nói, lòng của cô bỗng dưng thắt lại, chẳng lẽ, người mẹ yêu là ông? Cô không dám tưởng tượng, ngu ngơ ở kia, Đường Hậu Đức đang kính cẩn lễ phép cúi đầu. Đường Hạo Nam cũng hiểu được giữa cha anh cùng Hạ Dụ Kỳ và người mẹ đã mất của Hạ Nhất Nhiễm dường như còn có chuyện xưa gì đó. Sau khi Đường Hậu Đức đã cuối lạy ba cái, ánh mắt lại vẫn nhìn cô: "Nhiễm Nhiễm, để cho cha con với mẹ con hợp táng đi!" Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, cô cũng từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà, hiện tại nơi đặt mộ của mẹ giá cả cực kỳ đắc đỏ, cô không nhiều tiền bạc như vậy. "Hạo Nam! Con đi sắp xếp chuyện này đi! Tuy cánh con đã cứng cáp, ta quản không được con rồi. Nhưng mà, chút quyền lợi ra lệnh cho con vẫn có đi?" Đường Hậu Đức hiểu được nỗi khó xử của Hạ Nhất Nhiễm, nhìn về phía Đường Hạo Nam, trầm giọng quát. "Bác trai, không cần..." Lời Hạ Nhất Nhiễm nói bị Đường Hậu Đức vung tay cắt ngang. "Nhiễm Nhiễm, Hạo Nam là chồng của con, cha con qua đời, việc này phải để nó, người con rể này nên làm!" "Lão gia tử, con hiện tại liền đi làm!" Đường Hạo Nam nói một câu, xoay người rời đi rồi. Hạ Nhất Nhiễm đỡ Đường Hậu Đức ở trên xe lăn ngồi xuống, "Bác trai... Cha con trước khi qua đời đã nói với con, mẹ con không thích ông ấy, trong lòng vẫn yêu người khác, người kia, là người sao?" Giọng cô hỏi rất nhỏ, Đường Hậu Đức kinh ngạc, đôi mắt ảm đạm, ngược lại rũ mắt. "Khó trách mẹ chồng không thích con..." Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy được ông im lặng là ngầm thừa nhận rồi. "Nhiễm Nhiễm... Ta với mẹ con, đó là chuyện trước khi lấy cha con... Nhiễm Nhiễm, vận mệnh của con và mẹ con, vốn di không nên khổ như thế... Thật ra..." Đường Hậu Đức muốn nói lại thôi, áy náy nhìn cô. "Bác trai, ân oán tình thù của đời trước, thật sự con không hiểu rõ ràng. Hối hận khổ sở nhất chính là, mấy năm nay luôn hiểu lầm cha con, vẫn cho là ông ấy ở bên ngoài... Mẹ mới tự sát. Còn có, con không muốn nói dối gạt người, con cùng Hạo Nam muốn ly hôn, anh ấy vẫn không chịu ly, lần này sau khi xử lý xong chuyện hậu sự của cha con, con sẽ cương quyết hơn, hi vọng người không cần khuyên con, con chỉ nghĩ muốn rời xa anh ấy." "Nhiễm Nhiễm, lòng con thật sự đã quyết? Khoảng thời gian trước, ta nghe cậu các con nói, quan hệ của con cùng Hạo Nam gần đây phát triển rất tốt." "Nhưng mà hiện tại, Đồng tiểu thư tỉnh dậy rồi... Con không muốn phá hoại đôi uyên ương số khổ này." Hạ Nhất Nhiễm cười nói. "Nhiễm Nhiễm, Hạo Nam nó hẳn là thật lòng quan tâm con!" "Bác trai! Người đừng khuyên con nữa, để cho con tiêu sái một chút mà ra đi! Con dũng cảm yêu anh ấy, kết quả lại vẫn là như thế này... Không muốn lại kiên trì tiếp nữa rồi." Hạ Nhất Nhiễm cười khổ, Đường Hậu Đức lắc lắc đầu. Khi Đường Hậu Đức ra khỏi nhà cũ, cô mới nhớ tới chuyện cha cô trước khi qua đời đã nói, cô còn một người anh cùng mẹ khác cha, đã quên hỏi Đường Hạo Đức, nếu thật có người như thế, người đó là con riêng của Đường Hạo Đức và mẹ cô sao? Mấy năm nay vẫn không nghe nói qua... Đầu óc cô lúc này quá loạn, không sức lực suy nghĩ những thứ này. ... Hôm nay là lễ tang Hạ Dụ Kỳ, trời đổ mưa phùn lâm râm, thời tiết tối tăm làm cho người ta khó chịu. Là hợp táng. Cố Tú Vân lại vẫn làm bộ náo loạn một hồi, bị Đường Hạo Nam dẹp yên rồi. Lúc tổ chức lễ tang, Kha Dịch Thần, Lục Ngộ Hàn đều đã đến, người Đường gia cũng bị Đường Hậu Đức yêu cầu tới tham gia lễ tang, Đường Hậu Đức không có tới. Lúc lễ tang gần kết thúc Đường Hạo Nam mới chậm chạp tới. Lễ tang kết thúc, Hạ Nhất Nhiễm một người đứng ở trước mộ bia, Đường Hạo Nam đi tới, nắm lấy tay cô, lạnh lẽo rét thấu xương. "Anh muốn đi Mỹ một chuyến!" Anh trầm giọng nói. "Vậy chuyện ly hôn thì làm sao? Là muốn kéo dài thêm vài ngày?!" Hạ Nhất Nhiễm giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, hất tay anh ra. "Chờ anh trở lại, được không? Bên Mỹ có việc gấp!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, hai tay giữ chặt mặt cô, trên sợi tóc của cô dính đầy bọt nước nhỏ. Việc gấp, lại là chuyện của Đồng Y Mộng đi? "Được, cho anh thời gian một tuần, anh nếu lại không đồng ý ly hôn nữa, tôi liền nhờ luật sư gửi thư cho anh!" Hạ Nhất Nhiễm lãnh ngạnh nói, ánh mắt rơi vào trên mặt của anh, mấy ngày nay lần đầu tiên nhìn thẳng mặt anh. Lại tiều tụy rồi. Anh càng tiều tụy, càng chứng minh anh đối Đồng Y Mộng có bao nhiêu quan tâm. "Hạ Nhất Nhiễm, em thay đổi...!" Đường Hạo Nam gắt gao nhìn chằm chằm người con gái trước mắt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng. Anh cắn răng lên án. Cô cười nhạo, Đường Hạo Nam lại nhịn không được, vẫn lại là đem cô ôm chặt ở trong ngực. Trên đầu hai người đều đã ướt sũng, mưa phùn rả rích rơi xuống, ôm ấp bất ngờ, một chút cũng không ấm áp, ngược lại rất khó chịu. "Anh đã nghĩ thông suốt rồi, nếu cho em cảm giác được ủy khuất, vậy liền buông tay...!" Buông tay, lúc cái từ này nói ra, yết hầu Đường Hạo Nam tắc nghẹn, âm thanh run rẩy, ngực giống bị đào khoét một miếng thịt ra ngoài. Ngoài miệng nói như thế, vẫn lại là đem cô ôm thật chặt, để cho cô không thở nổi. Cô có phần không tin anh sẽ phóng khoáng như thế, trước vẫn luôn nói muốn ly hôn, kết quả lại đổi ý. "Hạ Nhất Nhiễm, tại sao anh lại hận em như thế..." Đột nhiên liền cảm thấy rất căm hận cô, hận cô cố ý liền đi! Anh buông cô ra, cởi áo khoác màu đen trên người, bá đạo choàng ở trên người cô: "Đừng ngang ngược!" Anh quát khẽ, Hạ Nhất Nhiễm cúi thấp đầu, không lại động. Cứng ngắc đứng ở kia, nhìn hai chân của anh rời đi. Hơi thơ quen thuộc ấy dần dần rời xa, nhiệt độ áo gió, để cho trái tim đã lạnh lùng cứng rắn của cô, cảm nhận được một dòng nước ấm, chậm rãi chảy qua. Lúc ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn kiêu căng kia đã đi xa... Bụng một trận lấy đau đớn, cô nhíu mày, hoảng hốt. Tại sao bụng lại đau? Lập tức đi đến dưới gốc cây tùng bên cạnh, đỡ thân cây nghỉ ngơi. Mấy ngày nay gần như không ăn uống nghỉ ngơi chút nào, vẫn quỳ đốt vàng mã, không biết có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng hay không. Lúc Tô Tiểu Quả tìm tới, phát hiện sắc mặt Hạ Nhất Nhiễm tái xanh, cảm thấy không ổn: "Nhiễm Nhiễm, chị xảy ra chuyện gì?" "Hí... Tiểu Quả, bụng chị, có chút đau..." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng nói. Cách đó không xa, Cố Tú Vân còn không có rời khỏi công viên tưởng niệm, lén lút đem Hạ Nhất Nhiễm không thích hợp xem ở trong mắt, thấy Tô Tiểu Quả đỡ Hạ Nhất Nhiễm đi tới... Bà ta lén lút đi theo các cô, rời khỏi công viên tưởng niệm, nhìn các cô lên taxi...