Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 76 : Muốn Hạ Nhất Nhiễm theo cô ta thử áo cưới

Lúc Đường Hạo Nam đuổi ra tới, Hạ Nhất Nhiễm đã lên một chiếc xe taxi, anh lập tức nhớ kỹ bảng số, vội vàng gọi điện thoại kêu lái xe. Vốn tưởng rằng cô sẽ cảm động một phen, không nghĩ tới cô lại chạy! "Tiểu thư, cô tới cùng muốn đi đâu?" Tài xế xe taxi nhìn kính chiếu hậu, thấy Hạ Nhất Nhiễm ngồi sau xe, tay che miệng đang khóc. Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, trước mặt người ngoài liền khóc, trong lòng thật sự xấu hổ, theo bản năng giả bộ mỉm cười, "Bác tài, đưa tôi đi bến tàu." Xe taxi rất nhanh chìm ngập trong dòng xe thật dài. Lúc tâm trạng không tốt, nơi nghĩ đến đầu tiên chính là nơi này, con sông thật dài, từ Bắc hướng Nam chảy theo dòng. Trong trí nhớ mơ hồ lúc còn nhỏ, mẹ giống như vẫn thường mang cô tới nơi này, bà nói nước sông có thể đem nổi đau cuốn đi. Sau này khi đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không tin tưởng những lời dỗ ngọt trẻ con như vậy, nhưng mà nơi này giống như đã thành trụ sở bí mật của cô cùng Đường Hạo Nam, mỗi lần cô chạy tới nơi này, anh đều có thể tìm được. Tại sao còn tặng hoa hồng cho cô, còn nói cái gì vợ chồng! Đều phải kết thúc, trả lại cho cô những thứ ngon ngọt này làm gì chứ?! Lúc này đây cô cũng phát hiện, vừa nãy phản ứng giống như quá kích động, một bó hoa hồng mà thôi, hà tất xúc động, làm chuyện kỳ quái như thế! Cực kỳ châm chọc, lúc bọn họ muốn ly hôn anh mới tặng hoa hồng cho cô, giữa tình nhân mới có thể tặng thứ này. ... Cô quả nhiên ở  đây! Gió Thu thổi trên đê đập vào trên người đàn đàn ông, áo khoát dài của anh bị thổi làm tay áo phất phới, bóng anh đang đứng in dài dưới ánh đèn đường, anh nhìn bóng dáng đang ngồi bên cạnh  bến tàu. Lần này, người rốt cuộc bên cạnh cô không phải người khác. Theo quán tính lấy ra hộp thuốc lá, rút một cây, nhanh chóng đốt lên. Hít sâu một cái, đầu óc mới tỉnh táo đôi chút, tức giận cùng mất hứng dồn nén trong ngực bị bóng lưng cô đơn kia của cô đuổi đi! Giờ phút này đối với cô chỉ còn lại thương tiếc. Anh muốn tận lực bù lại một chút tiếc nuối, vợ chồng một hồi, cũng chưa từng tặng hoa hồng cho cô, cũng chưa cùng cô lãng mạn dù chỉ một lần. Anh khẳng định, cô muốn những thứ này. Từng chút một đi đến gần, mỗi một bước đi, từng đoạn ký ức từ nhỏ đến lớn cùng cô bên nhau đều đã hiện lên ở trong đầu. Cỏ ở bên anh một thời gian dài, đã thành một loại thói quen, thói quen có cô ở bên, đi theo anh. Không quen nhìn cô cùng những nam sinh khác gần gủi thân thiết, không quen nhìn cô lạnh nhạt với chính mình, đối với anh có bí mật. Hiện tại, đã quen việc ôm cô đi ngủ, quen có cô làm cơm cho anh, nhưng loại thói quen này lập tức phải từ bỏ, anh làm không được! Có thể kéo dài thêm một ngày liền cố níu kéo thêm một ngày, cho dù biết như vậy là không công bằng đối cô. Hương vị quen thuộc truyền đến, nước mắt đã khô cạn, cô vẫn không nhúc nhích, cảm giác anh đã ở bên người ngồi xuống, cô cũng không nhìn anh một cái. "Anh cứ dây dưa kéo dài như thế, còn có mục đích gì? Có phải di chúc có vấn đề gì không? Ly hôn gây bất lợi cho anh?" Cô lãnh đạm hỏi, biết rõ còn cố hỏi, biết tâm ý của anh, lại cố ý xuyên tạc như thế, để cho anh tức giận, dứt khoát buông tay! "Anh chính là không muốn ly hôn, không muốn nhìn em chạy đi mất, không muốn em gả cho người đàn ông khác, kêu người đàn ông khác là ông xã, bị người đàn ông khác áp ở dưới thân... Em nói đi, anh như vậy là tại sao?!" Đường Hạo Nam ão não nói, giọng điệu cực kỳ kích động. Cô liền không cảm giác được anh yêu cô sao? "Anh đây là ích kỷ, là ham muốn chiếm hữu! Anh muốn giữ em ở bên người, anh đã từng suy xét qua cảm thụ của em chưa?! Anh có thể cảm nhận được cảm giác của người thứ ba sao?!" Cô chưa từng hy vọng xa vời quá, Đường Hạo Nam sẽ yêu chính mình, mà hành vi của anh, ở trong mắt cô cũng chỉ là ích kỷ muốn giữ lấy. "Em là người vợ hợp pháp của Đường Hạo Nam anh!" "Vợ hợp pháp? Em danh chính ngôn thuận sao? Hiện tại anh không phải lại vẫn yêu cầu tất cả mọi người gạt Đồng Y Mộng sao? Em không phải kẻ thứ ba, chẳng lẽ là cô ta? Anh muốn em đuổi cô ta đi sao?!" Cô trừng mắt nhìn anh, giọng càng ngày càng kích động, "Đường Hạo Nam! Anh chính là một tên đàn ông cặn bã!" "Em hiện tại cảm thấy anh cặn bã, lúc trước, khi đồng ý lên giường cùng anh sao không..." "Bốp!" Lời phản bác của anh, bị tiếng tát tay thanh thúy thay thế, lại một lần nữa cô đánh anh! Đánh xong, hai người đều đã sửng sốt. Lòng bàn tay cô run lên, anh nghiêng mặt, ánh sáng quá mờ, thấy không rõ vẻ mặt của anh. Tại sao đánh anh, anh nói quả thật không sai, là cô cam tâm tình nguyện cùng anh lên giường, cô nên đánh chính mình mới phải! Một cây làm chẳng nên non. Cuối cùng, anh cũng có có động tĩnh, lấy ra điện thoại, không nói một tiếng bấm số. "Luật sư Trần, chuẩn bị cho tôi một phần thỏa thuận li hôn, phí chia tay, 2000 vạn, giữ bí mật với bên ngoài." Đường Hạo Nam mặt không chút thay đổi nói, trong giọng nói không pha bất cứ cảm tình gì, sau khi nói xong liền cúp điện thoại. "Em không cần phí chia tay!" Thấy anh cúp điện thoại, cô vội vã kích động nói. "Em không phải nói anh chơi em sao? Đường Hạo Nam anh chơi phụ nữ cho tới bây giờ đều rất hào phóng!" Anh nhìn cô, khóe miệng chứa đầy nụ cười châm chọc, hai mắt gắt gao oán hận nhìn chằm chằm vào cô, châm chọc nói. Nếu cảm thấy anh cặn bã, anh liền cặn bã cho cô xem! Cái người phụ nữ chết tiệt này! "Em, vừa nãy là..." Cô cảm giác anh tức giận, không muốn cùng anh trở mặt như vậy, không muốn lại tổn thương đối phương, dù cho chia li, cũng để lại cho đôi bên một hồi ức đẹp đẽ đi. "Em vừa nãy nói không sai, anh là tên cặn bã!" Anh rống xong liền đứng dậy, xoay người rời đi, bỏ lại cô một người. Cô nghe được tiếng động cơ ô tô, thật lâu sau mới đứng lên. Anh chỉ là đang nói nhảm, nói linh tinh thôi, đừng để ý. Ở trong lòng tự an ủi chính mình, lập tức đi trên con đê. Lẻ loi một người đi bộ trên bờ đê, gió lạnh thổi tới, lẻ loi cô độc. Đã muộn như thế, anh bỏ lại cô, liền cứ thế đi rồi, nơi này căn bản không gọi được xe. Đi tới không biết bao nhiêu lâu, phía trước cách đó không xa, một chiếc xe quen thuộc đang đậu, để cho cô há hốc mồm, lái xe của Đường Hạo Nam đứng ở bên cạnh xe, lúc cô đi qua vì cô mở cửa xe, mời cô lên xe. Là không nghĩ tới, anh còn đang tại chờ cô. Sau khi lên xe, người đàn ông ngồi ở trong bóng tối không nói được một lời, dáng vẻ rất lạnh lùng. "Vừa nãy, là em kích động, không nên đánh anh..." Nhẹ giọng kiên trì nói, cùng anh bảo trì khoảng cách rất lớn. "Mấy năm nay em đã tự mình dành dụm được ít tiền, không nhất thiết muốn tiền của anh, nếu anh cố ý cho em, vậy em xin nhận." Cô lại nhẹ giọng nói, anh vẫn lại là không nói được một lời, thâm trầm làm cho người ta không dám đến gần. Cô cũng không nói thêm gì nữa, dọc theo đường đi, anh vẫn trầm mặc. Áp lực nặng nề đủ cho làm cho người ta thở không nổi, xe về tới bãi đỗ xe dưới đất của căn hộ. Xe mới vừa dừng lại, cô lập tức mở cửa xe, nhanh chóng đi xuống rồi. ... Sau đêm đó, Đường Hạo Nam mất tích mấy ngày, Hạ Nhất Nhiễm vẫn ở lại căn hộ, lúc ra khỏi cửa, có hai vệ sĩ từ một nơi bí mật gần đó đi theo. Không biết Đường Hạo Nam đi đâu, luật sư cũng không tìm đến cô. Trái lại là Đồng Y Mộng gọi điện thoại đến, khiến cô cực kỳ bất ngờ. Đồng Y Mộng hẹn cô ăn cơm trưa. Hạ Nhất Nhiễm lo lắng cô ta hoài nghi, liền đồng ý rồi. "Anh Hạo Nam quản tôi quả thật quá nghiêm, quá bá đạo, tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, đều phải được anh ấy phê chuẩn!" Đồng Y Mộng vừa ăn vừa đối với Hạ Nhất Nhiễm ở đối diện oán trách, nói là oán giận, chẳng bằng nói là tỏ ra bọn họ ngọt ngào đầy ân ái đi. Cô ta trước kia cũng ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm như vậy. "Thân thể của cô còn không có hoàn toàn khôi phục, anh ấy đương nhiên muốn thật cẩn thận trông chừng cô thôi." Kiên trì an ủi, cảm thấy chính mình cực kỳ dối trá, Hạ Nhất Nhiễm uống một ngụm nước trắng, gần đây không có khẩu vị gì. "Tôi đương nhiên biết, anh ấy là quá yêu tôi, nhưng mà, cũng phải cho người ta một chút không gian riêng tư chứ." Đồng Y Mộng ngọt ngào lại ưu thương nói. Hạ Nhất Nhiễm biết, Đường Hạo Nam lo lắng Đồng Y Mộng biết chuyện bọn họ đã kết hôn, cho nên mới dè dặt cẩn thận như thế, tỷ như, nhà ăn hiện tại gần như không người khác. Vì bảo hộ Đồng Y Mộng, anh cũng là hao phí tâm tư rồi. "Cô cũng đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc nữa!" "Nào có, tôi đối với anh ấy cũng rất tốt mà! Cô biết không? Lần trước tôi nhìn thấy trong di động của anh ấy, có lưu một cái tên là Đường phu nhân!" Đồng Y Mộng vừa ăn sủi cảo vừa nói, một đôi mắt to vô tội nhìn Hạ Nhất Nhiễm ở đối diện. Tay Hạ Nhất Nhiễm âm thầm xiết chặt, cũng may đang nắm cái chén, chẳng thế thì lại giống như lần trước thất lễ như vậy rồi. "Anh ấy vậy mà lại có phụ nữ ở bên ngoài, không những thế ở trong điện thoại còn lưu tên như vậy, lúc ấy tôi là rất khổ sở, nhưng mà tôi lại nhịn xuống, tôi tin tưởng anh ấy hẳn không phản bội tôi!" Đồng Y Mộng nói tiếp, cực kỳ tự nhiên, làm cho người ta không có cách nào hoài nghi. Mà Hạ Nhất Nhiễm lại chột dạ hốt hoảng. "Anh ấy đương nhiên hẳn không phản bội cô!" Cô chột dạ nói, chẳng qua, cho dù thân thể Đường Hạo Nam phản bội Đồng Y Mộng, trái tim cũng sẽ không đi? "Đúng vậy, về sau tôi cũng hỏi anh ấy nha, anh ấy nói, lưu Đường phu nhân người này, chẳng qua là một người phụ nữ chơi qua đường, gặp dịp thì chơi, lúc chơi trò chơi mới lưu thành như thế, chơi đùa mà thôi." Đồng Y Mộng nói tiếp, vẻ mặt tự nhiên. Trong lòng lại đắc ý vô cùng, thấy sắc mặt Hạ Nhất Nhiễm có phần trở nên trắng, tâm tình cô ta càng tốt hơn uống một ngụm canh gà. Người phu nữ chơi qua đường... Anh giải thích như thế với cô ta sao? Chơi đùa mà thôi... Ngực uất nghẹn đến thở không nổi, cô không ngừng uống nước. "Nhiễm Nhiễm, cô xảy ra chuyện gì? Sao cứ luôn uống nước, không ăn cái gì hết? Khẩu vị không tốt sao? Sao lại ăn so với tôi còn ít hơn!" Đồng Y Mộng nhìn Hạ Nhất Nhiễm ở đối diện, vẻ mặt quan tâm. "Mấy ngày nay khẩu vị không tốt lắm." Cô vội vã nói, cầm thìa ăn canh. "Anh A Thần đâu? Các người tính lúc nào sẽ kết hôn? Không bằng cùng chúng tôi tổ chức luôn đi!" "Chúng tôi như vậy vẫn rất tốt, còn không ổn định, trước ổn định rồi lại nói tiếp." Cô vội vã giải thích, Kha Dịch Thần mấy ngày nay cũng không liên hệ với cô, chắc là La Kỳ trở lại đi, cùng cô vĩnh viễn sẽ không có khả năng. "Anh A Thần con người rất tốt, bây giờ còn là CEO xí nghiệp nước ngoài, hẳn không... Trong lòng cô lại vẫn yêu..." "Mộng Mộng! Sao có khả năng! Tôi cùng anh ấy vài năm nay không có liên hệ qua, cô đừng nghĩ lung tung!" Cùng với Đồng Y Mộng, thật đúng là hành hạ! Hạ Nhất Nhiễm vội vàng phản bác, giọng có phần nghiêm trọng, có chút tức giận. Đồng Y Mộng thật có lỗi nhìn cô, "Thực xin lỗi, cô đừng nóng giận mà... Tôi hôn mê vài năm, suy nghĩ vẫn dừng lại ở trước kia, có phần chưa quen được quỹ đạo của mọi người." Cô ta nhắc tới chuyện hôn mê vài năm, trong lòng Hạ Nhất Nhiễm lại càng không rõ cảm xúc gì. Lại càng không biết, Đồng Y Mộng chính là đàng lợi dụng sự thiện lương cùng lương tri của cô và Đường Hạo Nam. "Sao có thể chứ!" "Cô không giận tôi thì tốt rồi! Đúng rồi, anh Hạo Nam đi Âu châu công tác, chúng tôi vốn là buổi chiều hẹn nhà thiết kế áo cưới, cô theo giúp tôi cùng đi có được hay không?" Đồng  Y Mộng nhìn nhìn thời gian, cười nhìn cô, làm nũng nói. Bọn họ đang bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi sao? Hạ Nhất Nhiễm có phần lờ mờ, Đồng Y Mộng đã đứng lên, đi tới bên người cô, "Cô sững sờ cái gì vậy? Chúng ta năm đó đúng là đã từng ước hẹn, người nào kết hôn trước, người còn lại phải làm phù dâu đó!"