Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 72 : Kỳ thật sớm có thể ly hôn

Trong phòng ngủ, an tĩnh không tiếng động, trên bàn trà, bó hoa Lavender màu xanh tím được trân quý cắm vào lọ thủy tinh, đặt ở trên bàn trà. Đó là bó hoa lần đầu tiên Đường Hạo Nam tặng cho cô trong cuộc đời này. Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở bên giường, Đường Hạo Nam đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống nhìn cô, trong tay vẫn cầm di động, màn hình điện thoại di động đã tối đen một mảng, trong màn phản chiếu hình ảnh gương mặt cô. Là một khuôn mặt đầy nước mắt, u oán, thương cảm. Đường Hạo Nam cũng khôi phục bình tĩnh, thấy cô vẫn nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, anh mới ý thức có cái gì không đúng, lập tức thu điện thoại về. "Đường phu nhân..." Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, thì thào mở miệng, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Vài ngày không gặp, anh rõ ràng gầy đi rất nhiều, xem ra cực kỳ tiều tụy. Hốc mắt có phần lõm xuống rồi. Hôm nay, lúc ban ngày cũng không dám cẩn thận nhìn anh một chút, giờ phút này, cô là không hề cố kỵ coi trọng anh. Khuôn mặt thanh tú gầy yếu, hốc mắt sâu thẳm, sóng cao thẳng cặp mọi lạnh bạc. Đều nói, môi bạc là kẻ bạc tình. Nhưng mà, cũng cực kỳ đẹp mắt, gợi cảm, có độc. Vẫn lại là bị cô thấy được, một ngày nào đó anh lén lút đem tên của cô lưu trong di động sửa lại thành "Đường phu nhân". "Em đừng hòng nói sang chuyện khác với anh!" Anh có chút khó chịu lãnh ngạnh nói, có chút ngượng ngừng. Hạ Nhất Nhiễm từ trong cảm động khôi phục, hít hít cái mũi, bắt lấy tay anh, gắt gao nắm, "Em quả thật đã gọi qua, cũng quả thật bị từ chối không nghe, em không thiết phải gạt anh. Anh không tin cũng được, coi em như chưa nói qua, đừng nữa dây dưa nữa, được không?" Cô ngửa nghiêm mặt, một đôi mắt màu hạnh mâu nhìn sâu vào trong mắt anh, bình tĩnh nói. "Chúng ta đã kết thúc, cực kỳ cảm tạ anh đã cho em một đoạn thời gian ngắn ngủi lại tốt đẹp, không cần lại dây dưa không dứt, không cần lại thương tổn, không cần đem những hồi ức tốt đẹp lúc trước phá hủy, xin anh đó." Cô thật sự nghĩ muốn triệt để kết thúc, bởi vì không nghĩ muốn lại làm người thứ ba. Đường Hạo Nam cười khổ, khom người xuống, hai tay nâng chặt mặt cô, cẩn thận nhìn chằm chằm cô. "Kết thúc, em muốn đi đâu? Với ai bên nhua?! Anh hỏi em, em có còn yêu anh hay không?!" Anh trầm giọng hỏi, khuôn mặt tuấn tú cô đơn, lòng Hạ Nhất Nhiễm thắt lại, nhịn không được ôm lấy eo của anh, vùi đầu tại vào bụng anh, "Không nên hỏi, để cho em ôm ấp một hồi!" Cô khàn giọng nói, tham lam hít hương vị trên người anh. Nước mắt lần thứ hai rơi xuống. Đường Hạo Nam nhìn người con gái trong ngực mình, lòng đang run rẩy, tay xoa đầu của cô, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve. Anh an ủi như vậy, để cho mũi Hạ Nhất Nhiễm càng thêm cay cay khó chịu, làm càn hít thật sâu hương vị trên người anh. Từ lúc sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, hai mươi năm, ngoại trừ bốn năm qua, anh đã sớm thành người thân, sau này lại không còn thuộc về cô rồi. Anh đều đã đồng ý với Đồng Y Mộng muốn cùng cô ta kết hôn rồi... "Anh còn yêu anh, làm sao có khả năng nói không yêu liền không yêu được đây? Quan tâm cũng không có khả năng nói cất đứt liền cắt đứt... Nhưng mà, anh Hạo Nam, nếu anh thật sự để ý em, cũng đừng quấn lấy em không buông nữa, cho em một chút tôn nghiêm được không? Anh như vậy cùng em bên nhau dây dưa mãi không dứt, làm cho em cảm thấy được, em là một kẻ thứ ba cực kỳ đáng giận, mà em hận nhất chính là người làm kẻ thứ ba. Mẹ nếu biết, khẳng định sẽ rất tức giận!" "Em không phải kẻ thứ ba!" Đường Hạo Nam lớn tiếng phản bác, cô là vợ của anh, người vợ được luật pháp bảo vệ làm sao vậy có thể tính là kẻ thứ ba?! Huống chi, anh cũng yên cô. Nghe anh nói như thế, cô đã cực kỳ cảm động rồi. "Anh cũng không có thể phụ Mộng Mộng... Cô ấy đã đầy đủ đáng thương rồi." Cô nói xong, buông anh ra, ngẩng đầu lên. "Đêm đó, là Kha Dịch Thần đã cứu em, mấy ngày nay, em cùng anh ta ở trên đảo. Em là cảm kích anh ta, nhưng mà cũng không nghĩ sẽ cùng với anh bên nhau, em nhớ rõ anh đã nói anh ta không còn là Kha Dịch Thần trước kia em quen biết." Cô bình tĩnh nói, hi vọng anh đừng hiểu lầm. "Anh có phải vẫn là không tin em đúng không? Tin hay không, cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, trái lại hi vọng anh có thể hận em, để cho chúng ta triệt để kết thúc..." Đường Hạo Nam nhìn cô, nháy mắt tiếp theo, giữ lấy mặt cô, liền muốn hôn xuống, cô vội vã xoay đầu, "Không cần!" Quả quyết cự tuyệt, cho dù, cô cũng muốn hôn anh "Hôn em cũng không muốn sao?!" Đường Hạo Nam lên án gầm nhẹ, anh chịu không nổi loại cảm giác nhìn cô mà không có thể đụng vào này, cực kỳ dày vò! "Không được! Sau này đều không được! Còn có, em muốn lập tức đi nước Pháp, đợi đến lúc ly hôn, em trở về làm thủ tục với anh!" Nghĩ muốn khẩn trương rời đi, không dám lại nhìn đến hình ảnh anh cùng Đồng Y Mộng ân ái, như vậy cô càng khổ sở đến chết. "Nên ly hôn..." Anh châm chọc nói, "Hạ Nhất Nhiễm, em cho là di chúc, thật sự có thể hạn chế tự do của anh sao? Cổ phần công ty lão phu nhân để lại tuy là cô phiếu nguyên sơ, nhưng mà bản thân anh cùng Hạ Cận Nghiêu bọn họ mở công ty đã đem Đường thị sáp nhập, Đường thị vài năm nay thị giá trị đã thay đổi quá nhiều, chút cổ phần đó của lão phu nhân sớm bị pha loãng rồi! Không có chút cổ phần công tyđó, Đường thị vẫn đều là của anh! Anh tùy thời có thể ly hôn với em!" Chuyện này, anh vẫn không nói cho cô biết. Đường Hạo Nam là ai? Con cưng trời sinh, sao có khả năng bị người khác bài bố, khống chế? Sau khi cùng Hạ Nhất Nhiễm kết hôn hai năm, anh liền đem thực quyền Đường thị nắm ở trong tay rồi! Hạ Nhất Nhiễm lại sửng sốt. Ngơ ngác nhìn anh, sắc mặt trở nên trắng bệch. "Vậy anh... Tại sao vẫn không cùng em ly hôn?" Cô khó có thể tin hỏi, tim đang run run. "Bắt đầu là nghĩ muốn hành hạ em!" Đường Hạo Nam thẳng thắn nói, trong con ngươi hiện lên một tia áy náy. Về sau, cũng không biết tại sao, muốn cột lấy cô, sợ ly hôn rồi, cô cùng anh liền không còn liên quan nữa rồi! Hạ Nhất Nhiễm hít sâu, tiêu hóa cái sự thật này, "Em tại lại không nghĩ tới chuyện này, vài năm nay, Đường thị phát triển quả thực nhanh. Em vẫn không thể hiểu được, tại sao bà nội nhất định muốn chúng ta kết hôn, có lẽ đây là bà muốn khích lệ anh, càng thêm cố gắng đi?" Lần này, cô biết tại sao lại bắt Đường Hạo Nam không muốn vẫn phải cưới cô rồi. " Vì bà nội biết anh không thích em, lại bắt anh cưới em, dùng phương thức này, anh sẽ sớm một chút  khiến Đường thị hùng mạnh rồi mau chóng cùng em ly hôn..." Cô cười nói, vậy cô tính cái gì đây? Bị Cố Tú Vân đưa lên nhầm giường, cô thành người bị hại, còn bị oan uổng rất nhiều năm. Lại bởi vì một bức di chúc, không thể không gả cho Đường Hạo Nam vốn không thích cô. Hình như cô giống như một quân cờbị người ta đẩy tới đẩy lui. Đến bao giờ cô mới có thể có được cuộc sống chính mình muốn đây? Đường Hạo Nam ôm lấy cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình, thuần túy yêu thương cô. "Chúng ta nhanh chóng đi cục dân chính làm thủ tục đi, miễn cho đêm dài lắm mộng." Cô nở nụ cười, tươi cười buồn bả, anh không thấy được. Làm thủ tục li hôn, cô là có thể xa chạy cao bay, liền cùng anh không còn liên quan gì nữa rồi! Nghĩ vậy, tim Đường Hạo Nam như bị dao cắt, rốt cuộc nhịn không được, nâng chặt mặt cô, hung hăng hôn lên   môi của cô, cô muốn giãy dụa, anh không cho, đẩy cô ngã xuống giường, mạnh mẽ hôn sâu, Hạ Nhất Nhiễm kháng cự không được, lòng đang rung động, đang run run. Dần dần bắt đầu đáp lại anh... Nụ hôn, dần dần trở nên triền miên, ôn nhu, cô từ từ nhắm hai mắt, quên hết tất cả, chỉ chìm đắm trong cái hôn này. Khi tay anh vuốt ve trước bộ ngực đẫy đà của cô liền bị cô bắt được, cô mở mắt ra nhìn anh, chậm rãi lắc đầu, "Không cần... Không muốn..." Anh tôn trọng cô, không tiến thêm nữa. Xoay người ngồi ở bên giường, lấy ra hộp thuốc lá, liền muốn hút thuốc. "Anh đừng hút thuốc! Không thể cai thuốc sao?!" Cô buồn bực nói, Đường Hạo Nam quay đầu nhìn cô, "Bà xã, em đang quản anh?" Anh nhẹ giọng hỏi. Nước mắt cô lại dừng không được chảy xuống, theo đôi má, chảy tới cằm, rơi xuống, nặng nề mà gật đầu. "Không được lại hút thuốc nữa! Cũng không cần say rượu! Càng không thể không ăn điểm tâm!" Cô lớn tiếng nói, như là mệnh lệnh của người vợ đối với chồng mình. Mệnh lệnh như vậy, có thể làm được bao lâu nữa? Đường Hạo Nam một tay lấy hộp thuốc lá ném vào thùng rác, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nhàn nhạt tươi cười, "Đường phu nhân, Đường tiên sinh đói bụng, nấu một phần mỳ thịt bò cho anh, ok?" "Được! Anh chờ đi!" Cô xoa xoa nước mắt, nói xong, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ. Đường Hạo Nam ngồi ở kia, nhìn bóng lưng cô, trong hốc mắt lóe ra nhàn nhạt lệ quang. Lúc cô đang nấu mì, anh đi đến thư phòng. Lại mở lại lịch sử cuộc gọi kiểm tra lần nữa, nhớ lại một đêm kia. Lại còn nhớ rõ, đêm đó anh gọi điện thoại, cô không nghe máy, sau đó Đồng Y Mộng đến, đoạt lấy di động của anh... Đồng Y Mộng từ chối không nghe? Nghĩ vậy, tim của anh mạnh rút chặt. Giây lát cảm thấy hẳn là không có khả năng, cô ấy đơn thuần như vậy... Nhưng mà, Hạ Nhất Nhiễm không giống nói dối, cô cũng không cần phải nói dối. Lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thành, kêu Hứa Thành giúp anh kiểm tra lịch sử cuộc gọi. "Boss, người ở đâu?" "Ở căn hộ, xảy ra chuyện gì? Tôi không muốn nghe cậu nói Hạ Nhất Nhiễm không tốt gì đó! Hứa Thành, cậu đối với cô ấy có phải có cái thành kiến gì hay không?!" Đường Hạo Nam không vui nói. Hứa Thành ở đầu bên kia điện thoại, có phần dở khóc dở cười, "Boss, tôi làm  sao có khả năng đối với cô ấy có thành kiến?! Là người vẫn để cho tôi đề phòng nhất cử nhất động Kha Dịch Thần!" Không sai, trên thực tế người chịu khống chế chủ quan là anh, bắt đầu từ lúc nào, đã không thể nào nghe dù chỉ là nửa câu người khác nói Hạ Nhất Nhiễm không tốt gì đó rồi? "Hứa Thành... Tôi vẫn cực kỳ tín nhiệm cậu, tôi đối với cô ấy..." "Boss, người đã sớm thay đổi, chuyện này tôi biết! Việc riêng của người tôi cũng không nên tham dự, người chính mình tự quyết định đi!" Hứa Thành thân là trợ lý của Đường Hạo Nam, đương nhiên đem chuyện của  Đường Hạo Nam xem ở trong mắt, nhưng mà, những chuyện riêng tư này anh ta là không cách nào tham dự vào. Cùng Hứa Thành kết thúc cuộc nói chuyện, Đồng Y Mộng gọi điện thoại đến, Đường Hạo Nam có phần ảo não nghe máy. "Mộng Mộng... Anh đang tăng ca." Hạ Nhất Nhiễm vừa vặn tìm đến anh, đứng ở cửa, liền nghe được lời của anh nói, Đường Hạo Nam cũng thấy được cô, gật gật đầu, cô cũng cười cười, vội vàng đi tới. Thật sự giống. Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cảm khái, chẳng qua, lần này bọn họ rất nhanh sẽ phải ly hôn đi? "Anh Hạo Nam, anh phải chú ý nghỉ ngơi, em không đợi anh nữa, đi ngủ trước vậy." Giọng Đồng Y Mộng ôn nhu truyền đến, Đường Hạo Nam mím môi, nhẹ giọng đồng ý. Sau khi cúp điện thoại anh cười khổ. Hạ Nhất Nhiễm cùng Đồng Y Mộng, ai là Hồng Mân Côi, ai là hoa hồng trắng của anh đây? *Hoa hồng mân côi hay hoa hồng đỏ: Sắc đỏ là sắc màu quen thuộc khi nhắc tới hoa hồng. Hoa hồng đỏ biểu tượng của tình yêu lãng mạn và nồng cháy Hoa hồng trắng: Trong tình yêu, loài hoa này tượng trưng cho sự trong sáng, thuần khiết, tinh khôi. Theo truyền thống trước đây, hoa hồng trắng là biểu tượng của tình yêu đích thực, một điều lệ mà sau này trở thành tiêu chuẩn của hoa hồng đỏ. Hoa hồng trắng cũng được coi là hoa của cô dâu, hoa của đám cưới. Màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng và ngây thơ một hạnh phúc viên mãn, vẹn tròn. Anh kỳ thật không có lòng tham, hiện tại chỉ nghĩ muốn muốn một cái trong đó, nhưng mà, lại không thể không chịu trách nhiệm đi phụ người còn lại. Anh đi đến cửa phòng bếp, Đường phu nhân của anh đang thái rau, anh nhanh chóng đi vào, từ phía sau ôm chặt cô, cằm để trên đầu vai cô, nhìn cô làm bếp. "Bà xã... Thơm quá!" "Là đồ ăn thơm, hay vẫn lại là em thơm?" Hạ Nhất Nhiễm mỉm cười, khó có được, cùng anh vui đùa. "Đều thơm!" Anh nói xong, ở trên gò má cô trộm hôn một cái "Nhanh đi rửa tay đi, Đường tiên sinh." "Gọi anh ông xã, anh liền đi!" Anh làm nũng nói, đã thật lâu không có nghe cô gọi anh ông xã rồi. Tim cô đập nhanh, kêu đi, nếu còn không kêu, liền không còn cơ hội rồi. Sâu trong lòng có âm thanh đang khuyên cô.