Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Chương 214 : Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
Hạ Nhất Nhiễm rùng mình một cái, trong lòng phút chốc không yên.
"Anh Hạo Nam, em cúp máy trước đã, lát nữa em gọi lại cho anh." Hạ Nhất Nhiễm hiện tại chỉ sợ hãi Hứa Lương ứng phó không được thế công của đám truyền thông, sẽ truyền ra thêm chuyện xấu không cần thiết gì nữa. Lấy tình huống hiện tại có thể thấy, vấn đề cô lo lắng không giống như là ngay từ đầu chỉ là suy nghĩ Hứa Lương có thể dưới sự công kích truy hỏi của đám phóng viên mà tránh thoát hay không nữa rồi.
Cô bắt đầu sợ hãi, sợ hãi lỡ như chính mình cùng Hứa Lương lại truyền ra tới cái chuyện xấu không cần thiết gì học giận cái tên Đổng Hưng Á kia phát rồ lên, còn không biết anh ta sẽ làm được thêm chuyện điên cuồng gì nữa.
Tin tưởng là một sợi dây cực kỳ yếu ớt, cô không thể trông cậy vào anh Hạo Nam sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần nhìn đến cái loại ô uế gì đó còn có thể lựa chọn tin tưởng cô.
Không chút do dự cúp điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm từ sau xe leo đến vị trí lái. Vặn mở chìa khóa xe, lưu loát đánh tay lái. Xe nháy mắt giống như ngựa hoang thoát cương xông ra ngoài, không đầu không đuôi trực tiếp hướng về đám phóng viên đang bu đen bên kia lao tới.
Đám người thét chói tai hoảng loạn, rồi nháy mắt tỏa ra bốn phía.
"Mau lên đây!" Cửa xe mở ra, Hạ Nhất Nhiễm quyết định thật nhanh gọi Hứa Lương thật to. Hứa Lương cúi đầu lên xe. Hạ Nhất Nhiễm lại một lần nữa đạp chân ga, xe liền giống như mũi tên rời cung liền xông ra ngoài.
Hứa Lương hồng hộc thở phào một hơi, tiếp tục dùng ánh mắt đem Hạ Nhất Nhiễm nhìn một hồi.
"Thật không nghĩ tới, một người phụ nữ có thể lái xe cuồng dã... như thế!" suy nghĩ thật lâu, Hứa Lương mới dụng hai chữ cuồng dã này để hình dung Hạ Nhất Nhiễm.
Có chút xấu hổ, Hạ Nhất Nhiễm ảm đạm cười, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn những phóng viên này bị xe ném lại càng ngày càng xa. Rồi sau đó mạnh mẽ đánh tay lái, xe lẫn vào dòng xe cộ, những phóng viên khó chơi này cuối cùng biến mất ở giữa tầm mắt hai người.
Hạ Nhất Nhiễm lúc này mới qua đầu cùng Hứa Lương nói chuyện. "Anh là một bác sĩ, quanh năm không thường tiếp xúc với đám người này, đương nhiên không biết những người này có bao nhiêu đáng sợ." Đáng sợ đến có thể bịa đặt hoàn toàn, đáng sợ đến có thể vu hãm, bịa đặt, thậm chí là đổi trắng thay đen.
Bọn họ vì thỏa mãn tâm lý tò mò của quần chúng, giống như là ôn dịch mà phát rồ, quả thực là làm cho người ta tránh không kịp.
Thật giống như bọn họ vĩnh viễn đều hi vọng, tiền bạc của kẻ có tiền đều là tiền tài bất nghĩa, người có quyền là bao che tiểu nhân lộng quyền, toàn bộ minh tinh đều là nịnh nọt thậm chí là toàn bộ minh tinh đều có quy tắc ngầm.
Kỳ thật, kia đều là cuộc sống mỗi người lựa chọn mà thôi. Tại sao nhất định phải bộc lộ ra ngoài để mọi người soi mói.
Bọn họ cũng biết, chính là bởi vì bọn họ bịa đặt hoàn toàn, đã hủy diệt đi cuộc sống vốn có thể hạnh phúc của biết bao nhiêu người. Nghĩ tới đây Hạ Nhất Nhiễm trong lòng đau xót.
"Một lát tôi dừng xe ở bên kia, anh lái đi, tôi có chút việc." Hạ Nhất Nhiễm quả nhiên dừng xe ở bên đường. Xuống xe, cùng Hứa Lương trao đổi vị trí.
Hạ Nhất Nhiễm sau khi ngồi ra sau xe, bấm điện thoại cho Đường Hạo Nam.
"Tút tút tút..."
"Tút tút tút..." Một tiếng lại một tiếng. Mang theo trái tim Hạ Nhất Nhiễm, rồi đột nhiên truỵ xuống.
Anh ấy... Tức giận rồi. Tại sao không nghe điện thoại của mình.
Có lẽ là ra ngoài làm việc gì quên không mang điện thoại đi? Công ty anh bận rộn như vậy, cô phải nên hiểu cho anh. Sau khi Hạ Nhất Nhiễm tự an ủi bản thân liền cúp điện thoại, chuyển sang gọi cho Hứa Thành.
Cô có thể hỏi Hứa Thành một chút, Đường Hạo Nam hiện tại đang làm cái gì.
Sùng Xuyên.
Quán bar Bất Dạ Thành lớn nhất thành phố Sùng Xuyên, lúc này, Đường Hạo Nam chính đang một người có chút cô đơn ngồi ở trên một cái sofa to, cô đơn càng thêm cô đơn rồi.
Mà trợ lý Hứa Thành của anh, lúc này chính đang tận chức tận trách ngồi ở phía đối diện anh, mặt không chút thay đổi nhìn anh đem những chai rượu mạnh bày đầy trên bàn trước mặt từng chai từng chai rót vào bụng mình.
Lửa, ở trong bụng trong lòng Đường Hạo Nam dâng lên.
Di động của Hứa Thành, ở trong phòng bao yên tĩnh vang lên có chút quỷ dị, Hứa Thành nhíu mày móc ra, giây phút nhìn thấy cuộc gọi đến biểu hiện là Hạ Nhất Nhiễm, tay vốn đang chuẩn bị tắt điện thoại di động, ngập ngừng ngưng lại.
Anh ta cũng không biết Boss nhà mình đã xảy ra chuyện gì. Không hiểu tại sao Boss toàn thân lửa giận lôi kéo chính mình tới quán bar uống rượu.
"Boss, phu nhân điện thoại đến." Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Hứa Thành đi theo bên người Đường Hạo Nam cũng lâu như thế, đương nhiên cũng có thể nghiền ngẫm một chút tâm tư Đường Hạo Nam, lúc này đại khái cũng đã đoán được rồi. Đường Hạo Nam tâm tình không tốt, tám chín phần là cùng Hạ Nhất Nhiễm thoát không được quan hệ. Hai người này thật là, muốn dây dưa đến lúc nào mới kết thúc đây.
Đường Hạo Nam có chút suy sút vẫn cuối thấp mặt, lúc nghe đến là Hạ Nhất Nhiễm gọi điện thoại tới cuối cùng là hơi hơi có chút biến hóa. Đem ly rượu một ngụm uống cạn, Đường Hạo Nam ngẩng đầu, ánh mắt cũng lóe lóe lên theo.
"Cúp đi." Đường Hạo Nam giọng có chút vô lực. Anh thật sự không nghĩ tới, khi chính mình nói cho chính mình nhất định phải tin tưởng Hạ Nhất Nhiễm, hơn nữa hi vọng Hạ Nhất Nhiễm có thể cho chính mình một đáp án, Hạ Nhất Nhiễm trả lời cho chính mình, lại hồi lâu sau mới gọi tới.
Có chuyện gì, so với anh vẫn còn quan trọng hơn.
Có chuyện gì, thời gian nói một câu giải thích đều không có.
Thái độ này của Hạ Nhất Nhiễm, mới đúng là một con dao nhọn đâm thủng trái tim của anh. Khi tâm trạng anh vội vã không yên, cô lại trực tiếp mạnh mẽ hắt một chậu nước lạnh cho anh, không có nghĩ đến cảm thụ của anh chút nào!
Là anh khác người, nhưng mà anh chịu không được cảm giác lạnh lẽo khi Hạ Nhất Nhiễm không có ở bên cạnh mình. Nó giống như là gió lạnh trong trời đông giá rét, đưa thể xác và tinh thần anh vạch ra vô số vết thương nhỏ.
Hứa Thành không từ chối cuộc gọi, chỉ là chuyển sang chế độ yên lặng, đem điện thoại đặt trên bàn trà, mặc cho màn hình sáng rồi lại tối, tối sầm lại sáng. Đem cả căn phòng đều đã chiếu rọi lờ mờ theo.
Đường Hạo Nam cứ như là cùng chính mình giận dỗi vậy, một ly lại một ly đem những bình rượu màu rực rỡ trút vào trong bụng, mùi vị rượu cay độc, xẹt qua tràng vị của anh, bị cảm giác một mảnh nóng rát, nhưng mà, cay lòng, cũng không ấm lòng.
Rượu trên bàn toàn bộ đều bị càn quét sạch sẽ. Đường Hạo Nam rõ ràng vươn tay lấy chai Whisky một bên. Chỉ là động tác ở một khắc này hơi hơi ngập ngừng lại, gần như là không thể khống chế nhìn thoáng qua di động trên mặt bàn.
Trên di động đã tung tóe đầy rượu, chỉ là cái tin nhắn nhắc nhở kia lại hung hăng trở thành nơi mềm yếu nhất trong lòng anh, không thể nào ngăn trở.
"Anh Hạo Nam... Anh không phải nói, sau này bất luận lúc nào, anh đều sẽ tin tưởng em." Nếu không phải bất đắc dĩ, Hạ Nhất Nhiễm tuyệt đối không nhắc tới những chuyện trước kia bức bách anh Hạo Nam nghe điện thoại.
Nhưng mà cô thật sự không có biện pháp, nếu cô hiện tại còn không biết anh Hạo Nam là cố ý không nghe điện thoại của chính mình mà nói, vậy cô cũng thật không thể gọi là quá hiểu rõ con người anh Hạo Nam rồi.
Hạ Nhất Nhiễm đem điện thoại ôm vào trong ngực, hiện tại chính chờ Đường Hạo Nam đem điện thoại gọi lại cho cô. Cô biết anh là nén giận với chính mình mà thôi.
Quả nhiên, không qua bao lâu, Đường Hạo Nam đã gọi điện thoại tới rồi.
Hạ Nhất Nhiễm vội vàng nghe máy. "Anh Hạo Nam... Anh nghe em giải thích, em cùng Đổng Hưng Diễn cái gì đều không có, em tìm anh ta là vì muốn biết chuyện của Nini. Đổng Hưng Á là cố ý đem cái video clip kia gửi cho anh, làm cho hai người chúng ta hiểu lầm."
Hạ Nhất Nhiễm giải thích, đáy mắt đã mang theo nước mắt. Từ sau khi đi tới Singapore, trạng thái của cô cho tới bây giờ cũng không tốt, cảm xúc cũng có vẻ dễ dàng kích động. Chỉ chút việc nhỏ, cũng đã khống chế không nổi cảm xúc giống như nước lũ tràn lan của chính mình.
Cô cũng nhớ anh, cô cũng ủy khuất.
"Anh biết, em vừa rồi bận làm cái gì." Đường Hạo Nam vốn dĩ lòng vẫn chứa chan lửa giận, lúc nghe đến Hạ Nhất Nhiễm giọng nghẹn ngào, trong nháy mắt đó liền giống như băng tiêu tuyết tan, cứ như vậy vô cùng đơn giản lặng yên bị hòa tan rồi.
Một lòng ấm áp, một lòng mềm mại. Chỉ muốn nhanh đem người vợ đang phải xa quê chịu khổ của mình trở về, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong đáy mắt cô. Nhẹ nhàng an ủi cô, đoạn thời gian này, thật sự là để cho cô chịu ủy khuất rồi.
"Vừa rồi Hứa Lương bị truyền thông bao vây, em sợ anh ta một người không ứng phó nổi, cho nên chạy tới giúp đỡ." Hạ Nhất Nhiễm cảm xúc dần dần ổn định lại, anh Hạo Nam nói tin tưởng cô, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng đã rơi xuống đất rồi.
Cô không hỏi anh Hạo Nam tại sao vừa rồi không nghe điện thoại của cô. Thông minh tránh đi cái vấn đề để cho hai người đều lúng túng này, chỗ đất khách quê người, hai người đều cực kỳ vất vả. Bởi vì biết rõ phần tình cảm này bởi vì không cách nào gặp mặt mà trở nên yếu ớt, cho nên càng thêm thật cẩn thận duy trì.
Chỉ là Hạ Nhất Nhiễm cũng không biết, hiện tại Đường Hạo Nam đã chìm ngập trong tự trách rồi, gần như muốn không thở nổi, đem áo khoác trên sofa nhặt lên, Đường Hạo Nam vừa mặc trên người, vừa cùng Hứa Thành ra ngoài phòng bao.
Hứa Thành vòng qua Đường Hạo Nam đi trước tính tiền.
"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, hiểu lầm em rồi. Trong khoảng thời gian này, anh không thể ở bên cạnh chăm sóc em, cho nên tìm em họ của Hứa Thành đến, Hứa Lương là bác sĩ sản qua nổi tiếng ở nước ngoài, có cậu ta ở bên cạnh em, anh cũng có thể an tâm một chút." Đường Hạo Nam vừa nói vừa đi đến cuối hành lang, xuyên qua dãy phòng bao, là sảnh lớn long xà hỗn tạp, Đường Hạo Nam không muốn để cho Hạ Nhất Nhiễm nghe được những âm thanh này, cho nên dứt khoát đi tới cuối đường, lại không có đi ra ngoài.
"Em biết, em vừa mới cùng Hứa Lương đi bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát một lần." Nói tới đây, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía Hứa Lương đang lái xe.
Hứa Lương hiểu ý, thuận tay đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hạ Nhất Nhiễm đưa cho cô. "Em bé cực kỳ khỏe mạnh." Cho Hạ Nhất Nhiễm ăn một viên kẹo ngọt, Hứa Lương mới tiếp tục lái xe.
"Em cùng Bảo Bảo khỏe mạnh là tốt rồi." Đường Hạo Nam nghe được lời Hứa Lương nói, cho dù tiếng rất nhõ, lại rõ ràng.
"Nhiễm Nhiễm, anh sẽ cố gắng trước khi em sinh, liền đón em trở về." Đường Hạo Nam âm thầm thề, những tràn ngập tưởng niệm không thể ở bên cạnh Hạ Nhất Nhiễm như vậy, anh thật sự là không muốn sống thêm ngày nào nữa.
"A, đây không phải Đường tổng sao? Thật trùng hợp, ở trong này còn có thể gặp anh." Lệ Áo trong tay lại vẫn bưng một ly rượu đỏ, nghiêng nghiêng vẹo vẹo hướng về Đường Hạo Nam đi tới, đôi môi đỏ tươi quét xuống độ cung, trong nụ cười mang theo quyến rũ phong nguyệt quen tay.
Đường Hạo Nam nhẹ nhàng nhíu mày. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, người phụ này là cố ý xuất hiện vạch trần anh mà. Đáng chết! Anh cùng Hạ Nhất Nhiễm hiện tại kiêng kị nhất, chính là hiểu lầm!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
168 chương
19 chương
45 chương