Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 177 : Đừng đi! Em yêu anh!

Tưởng rằng chỉ là một cơn ác mộng, vừa tỉnh ngủ, phát hiện cũng không phải. Hiện thực thường vẫn còn tàn nhẫn hơn so với ác mộng. Đêm qua mắc mưa, cảm mạo phát sốt, ngủ cho tới trưa, hai đứa nhỏ ở bên ngoài thỉnh thoảng sẽ chạy đến gõ cửa, cô cũng không đi mở, liền lẳng lặng nằm như vậy. Vô tri vô giác, cảm giác như vậy, sáu năm trước đã từng trải qua. Chính mình khi đó, vẫn lại cực kỳ kiêu ngạo, kiên cường. Hiện tại, tự mình nghĩ lại xót cho thân, còn đang ảo tưởng, tối hôm qua chỉ là cơn ác mộng, cũng đang chờ đợi anh trở về, nói cho cô, anh sai rồi, nhất thời hồ đồ mới nói những cái này. Nước mắt,im lặng chảy xuống, vẫn không ngừng lại, hình như là muốn đem nước mắt kìm nén những năm qua, toàn bộ chảy ra hết vậy. Chuyện cũ, rành rành trước mắt. Những ký ức không nguyện nhớ lại này, hiện tại lại tự ngược càng không ngừng nghĩ đến. Sau tai nạn xe cộ, đại nạn không chết, con cũng bảo vệ được, nhưng cô, lại vẫn giống một cái xác biết đi, quên là bị Đổng Hưng Á cứu đi như thế nào, mang đến Singapore. Chỉ biết là, Đường Hạo Nam không cứu cô, cứu Đồng Y Mộng, chỉ cảm thấy, tim bị chém thành hai nửa, máu chảy thành sông. Lúc đó, qua năm sáu tháng, vẫn như vậy, uất ức không vui, về sau thiếu chút nữa khó sanh, nhìn con trai cất tiếng khóc chào đời, cô mới như ở trong mộng tỉnh lại, mới tìm hồn phách trở về, mới ý thức được, phải sống sót, cô còn có con trai. Xóa bỏ vết sẹo sau lưng, cô thề, nhất định, hoàn toàn không thích Đường Hạo Nam, nhất định phải xóa bỏ tất cả hình ảnh về anh, thậm chí không cho chính mình hận anh. Hạ Nhất Nhiễm, mày yêu anh ấy làm gì? Anh ấy đáng giận như vậy. Mày đã quên, về sau con trai bệnh nặng, nhất định phải làm phẫu thuật rồi à? Mày không có cách nào, đành phải gửi thằng bé sống ở cô nhi viện. Mày đã quên, vì cứu con trai, mày lại bị ép tiến nhập một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực sao? Mày rõ ràng không thích người đàn ông kia, rõ ràng đối với hôn nhân tuyệt vọng. Lúc mẹ con mày gặp cực khổ, cái người mày yêu thương kia, ở đâu? Nhớ lại những chuyện cũ đau khổ không chịu nổi này, ép bức chính mình không cần khổ sở, Đường Hạo Nam không đáng để cô yêu! Nhưng mà, anh đối tốt với cô, càng như mưa to mưa như trút nước tới, hòa tan những tổn thương cùng nỗi đau này. Giờ này khắc này cô, giống như một cô gái biết yêu lần đầu lại bị thất tình, đau khổ lại không cam lòng. Rõ ràng đã là một người phụ nữ thành thục sắp 33 tuổi. Càng đau triệt nội tâm chính là bị anh lừa gạt, nói cái gì, theo đuổi cô hai ba tháng, đều là cố ý. Không muốn tin tưởng, sự dịu dàng cùng cưng chiều của anh, đều là giả, nhưng mà, anh lại có lý do gì mà nói dối cô. Còn có cô y tá ở Mỹ tên An Nhiên kia... Tim nhất thời lại như đao cắt, cô trở mình, quấn chặt chăn, xiết chặt lấy khăn trải giường, đau đến toàn thân đang co giật, trái tim từng đợt co rút, đau đến sắp không có cách nào khác hô hấp rồi. "Đường Hạo Nam...! Hu... Hu hu... Em hận anh! Khốn nạn!" Tiếng khóc vang lên, u oán mắng. Nói đến cùng, anh vẫn lại là không thật lòng yêu cô, chẳng thế thì, sao có thể nhẫn tâm đổi xứ với cô như thế?! Mà cô, mong muốn duy nhất, chính là yêu anh. "Anh hai, mẹ tại sao không ra ngoài?" Nini ngồi ở trên thảm lông, Đại Hoàng đã xuất viện hai ngày nằm bò bên cạnh, cô bé mím miệng nhỏ, nhìn William bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. William lắc đầu, lúc này, cậu bé bò dậy, cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho cha. Tắt máy. Lập tức gọi cho Hứa Thành. "Chú Hứa, nói cho cha con biết, mẹ bệnh rồi!" William giọng rất lớn nói, giọng điệu của cậu nhóc rõ ràng cho thấy không vui, như là mệnh lệnh. Lúc đó, Đường Hạo Nam ngay tại bên người Hứa Thành, cũng nghe được âm thanh từ trong điện thoại truyền đến. Vừa nghe nói Hạ Nhất Nhiễm bị bệnh, lòng anh liền thắt lại. Anh nhìn về phía Hứa Thành, gật gật đầu, ý bảo sẽ trở về. Dù sao cũng phải cùng hai đứa nhỏ nói tạm biệt, gặp mặt một lần cuối cùng. "Wiiliam, cha con lập tức liền đi trở về, chờ một lát, mang theo em gái con ở nhà chơi, đừng có chạy lung tung." Hứa Thành cũng là một người làm cha, đối với trẻ con cực kỳ kiên nhẫn nói. Cậu nhóc sau khi lễ phép nói một tiếng "Cảm ơn" liền cúp điện thoại. "Boss, anh phải đi về sao?" Hứa Thành nhìn Đường Hạo Nam, nhẹ giọng hỏi. Đường Hạo Nam mặt không chút thay đổi, gật đầu, trên cằm thượng, râu mọc lúng phúng rất dài, mấy ngày gần đây, cũng chưa cạo râu. "Vậy người cẩn thận! Tôi liên hệ lái xe Cát!" Hứa Thành nói, Đường Hạo Nam vào phòng nghỉ, đem chính mình chỉnh trang một chút. ... Lúc trở lại biệt thự, đã cả người chỉnh tề. Nhưng mà, cũng coi như đầy đủ võ trang. Mang theo khẩu trang, đeo bao tay, ăn mặc cũng rất kín kẽ. Vết thương trên cánh tay đến giờ cũng chưa đi bệnh viện thay thuốc, đều là chính mình tự thân tự lực. Nhìn hai đứa nhỏ ngồi ở cửa chờ chính mình, nháy mắt, hốc mắt liền ẩm ướt, Đại Hoàng xa xa liền thấy được anh, từ trong nhà lao ra, chạy vào trong vườn, liền muốn chồm lên người anh nhảy lên! "Đại Hoàng!" Đường Hạo Nam khiển trách một tiếng, chỉ vào nó, Đại Hoàng được huấn luyện nghiêm chỉnh không dám lại động, ngoan ngoãn, đoan chính ngồi ở trước mặt anh, ngửa đầu, phe phẩy cái đuôi nhìn anh. Đường Hạo Nam cười khổ. Chú chó cực kỳ đáng yêu. Mà hai anh em kia rõ ràng không phải anh em ruột, lại hơn cả anh em ruột, đáng yêu như vậy, đứng ở cửa biệt thự đưới ánh nắng ấm áp, giống một đôi tiểu thiên sứ đáng yêu. Hốc mắt càng hồng, anh nâng bước chân, đi tới chỗ bọn nhỏ. Nini nhìn cha đã trở về, kích động vỗ tay, mà William vẫn lại là bình tĩnh như vậy. Đường Hạo Nam tháo xuống khẩu trang, đến gần, Nini giang ra hai tay muốn ôm anh, anh cũng không giống thường ngày, đem tiểu bảo bối ôm lấy như vậy. "Mẹ đâu?" "Ở trong phòng! Mẹ bị bệnh, vẫn nhốt mình ở trong phòng!" Nini lớn tiếng nói, cha tại sao không ôm cô bé rồi? Trong lòng cực kỳ mất mác. Nhìn anh đi nhanh lên lầu, hai đứa nhỏ đi theo phía sau. Cửa phòng khóa, Đường Hạo Nam tìm chìa khóa dự phòng, mở ra. Trong phòng, rèm cửa che khuất ánh sáng, có vẻ cực kỳ u ám, trên giường lớn lộn xộn, giày da rơi rụng trên thảm trải sàn, mũi giày đều là bùn lầy đã khô cứng. Không biết cô ra sao, một cỗ mũi chua xót dâng lên, kích thích đi tới. Hạ Nhất Nhiễm nằm nghiêng, cuộn mình, trên người một trận lạnh, một trận nóng, cực kỳ khó chịu, răng nanh đang run lên. Anh đứng ở mép giường, nhìn thân hình nhỏ bé cuộn mình trên giường, trong phút chốc, đau lòng đến sắp không khống chế được. Cực kỳ muốn đi tới ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong ngực. "Anh Hạo Nam... Đừng đi..." Lời cô nỉ non, chui vào trái tim anh, một cái chớp mắt kia, cảm giác trong lòng cô vẫn lại là có anh, tối hôm qua chẳng qua nói nhảm đúng không? Nhưng mà, cũng không vui vẻ, ngược lại, càng đau lòng. Hạ Nhất Nhiễm bỗng dưng mở mắt, vừa lúc đối diện bóng dáng Đường Hạo Nam. Anh thấy cô thức dậy, lập tức xoay đầu, "Tôi tới thu dọn chút đồ của mình, biệt thự này, các người thích ở, liền ở lại! Không thích ở, cứ bán đi! Tôi muốn đi Mỹ, An Nhiên đang chờ tôi!" Anh đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt nói. Hạ Nhất Nhiễm đã bò dạy, nhìn bóng dáng anh, lòng đang cuồng khiêu, rồi sau đó, một tia ý thức liền nhào tới, từ phía sau, ôm lấy anh. Thiết thiết thực thực ôm lấy thân thể anh, trong lòng cô mới tốt hơn chút. Đường Hạo Nam ngây ngẩn cả người, theo bản năng muốn tránh ra, cô lại gắt gao dùng lực ôm chặt hơn. "Đừng đi! Em yêu anh! Em yêu anh...!" Cái gì cũng chưa nghĩ, chỉ là ôm chặt anh, hô lên lời nói từ đáy lòng, thân thể đang run run, không muốn lại mất đi, không muốn nữa... Chỉ là muốn hạnh phúc vững vàng mà thôi. Tại sao vẫn còn làm ầm ĩ? Đường Hạo Nam đã hoàn toàn lờ mờ, ba chữ kia từ trong miệng cô nói ra, là anh chờ đợi lâu lắm, nước mắt ào ạt chảy ra. "Đừng không cần em... Cầu anh... Em cầu xin anh!" CÔ khóc nói, chỉ là một người phụ nữ số khổ, đối với người mình yêu cầu xin, buông bỏ tất cả tự tôn cùng kiêu ngạo, không muốn giống sáu năm trước, bỏ qua như vậy. Bọn họ trước kia, đều quá kiêu ngạo, bài học kia, cô đã tiếp thu sâu sắc, không muốn lại phạm sai lầm! "Anh Hạo Nam, em yêu anh, trước đây là tim đóng chặt, mới có thể đối với anh như vậy, em thật sự yêu anh! Đừng không cần em! Em không muốn lại mất đi anh, cầu xin anh... Em muốn anh, không phải vì con... Chính là muốn anh! Anh là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của em..." Trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái si tình kia, nước mắt ào ào rơi xuống. Anh là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của em... Đường Hạo Nam từ từ nhắm hai mắt, nắm chặt quả đấm, càng cảm động lại càng đau lòng! Trong nỗi đau lòng kia, lại nhiều quá nhiều không tha. Còn không bằng nói không thích anh, cho anh thống khoái! Cô như vậy, bảo anh làm nhẫn tâm buông tay?! "Ông xã... Đường tiên sinh... Em là của Đường phu nhân của anh mà! Em biết, anh vẫn coi em như Đường phu nhân! Anh làm sao có khả năng không thích em... Anh yêu em... So với em lại vẫn yêu em hơn!" "Hạ Nhất Nhiễm! Em cmn đủ rồi! Quấn quít làm phiền như vậy có ý nghĩ sao?!" Anh lạnh lùng cứng rắn quát, Hạ Nhất Nhiễm lập tức chạy đến trước mặt anh, cánh tay sắt lại vẫn ôm chặt eo anh. "Em làm sai chỗ nào? Nói cho em biết, em sẽ thay đổi! Em sửa đổi, có được hay không? Em sau này không đối với anh hô to gọi nhỏ nữa, không làm lơ không để ý đến anh nữa, em nhất định cực kỳ dịu dàng! Em mỗi ngày đều nấu cơm cho cha con anh ăn, có được hay không?!" Cô ngửa đầu, nhìn mặt anh, hèn mọn nói. Đường Hạo Nam không dám cúi đầu liếc nhìn cô một cái, sợ hãi nhìn đến bộ dạng của cô, sẽ sụp đổ. Cô không sai! Ở trong lòng anh, cô là hoàn mỹ! Anh thích cô giống như nữ vương một dạng, ra lệnh cho anh, anh thích coi cô như công chúa mà cưng chiều, càng không nỡ để cho cô xuống bếp làm một bữa cơm! Anh nên vì cô làm trâu làm ngựa. Nhưng mà, nhưng mà, anh hiện tại không có tư cách đó! Không phải anh nghĩ ở lại là có thể, cũng không phải cô cầu xin anh là có thể! Là vận mệnh không cho phép! So với việc để cho quãng đời còn lại của cô lãng phí bên cạnh anh, không bằng một dao cắt đứt tất cả, để cho cô hận anh triệt để, trong quãng đời còn lại, tiếp tục giống sáu năm qua một dạng, kiên cường sống sót! Không liếc nhìn cô một cái, vươn tay đẩy cô ra, cực kỳ dùng lực, Hạ Nhất Nhiễm lảo đảo lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lại vực trở dậy, bây giờ, cô vậy mà trực tiếp kiễng hai chân, nâng chặt mặt anh, hôn anh! Nụ hôn này, làm Đường Hạo Nam sợ tới mức kinh hãi, lập tức muốn buông cô ra, cô lại đang cắn môi anh, anh sợ tới mức gần như tuyệt vọng. Đẩy cô không ra, cô giống như con tôm hùm, gắt gao dùng cái kìm kẹp chặt anh, cảm giác muốn đổ máu, Đường Hạo Nam sắp bị ép đến điên rồi, tay trái đẩy ngực cô, tay phải hướng tới trên mặt của cô đánh tới. Bàn tay không nặng không nhẹ hạ xuống, thanh thúy vang lên, cô buông lỏng anh ra, nhưng cũng chấn kinh rồi. Đường Hạo Nam nhìn chằm chằm môi cô, tay theo bản năng nắm lấy cằm cô, kiểm tra môi cô, không dính máu, chỉ là đem anh cắt rách da rồi! "Anh đánh em..." Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ lẩm bẩm nói. Đường Hạo Nam hoàn hồn, đem miệng máu nuốt vào bụng. Lúc này cũng mới ý thức được, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, anh ra tay. "Anh đánh em..." Cô đờ đẫn nhìn anh, lại nói, trên gương mặt có dấu tay đỏ ửng, một đôi mắt, trống rỗng vô thần nhìn anh.