Vợ Trước Mập Mạp
Chương 2
Cha, Uông Thái Trọng; mẹ, Liễu Ngọc Mai; ông xã Hạ Thượng Thần ——Uông Hữu Huyên ngã vào trên giường ngắm cảnh núi xanh*, cầm giấy chứng minh mới thay, thấy mới lạ làm sao. (* nhà dân ở vùng núi có thể xem được cảnh núi xanh, cũng giống như nhà nghỉ dưỡng ở các khu du lịch vậy)
Chân chân chính chính* kết hôn này. (*chân thật, thật sự)
"Chồng, Hạ Thượng Thần", hảo hai chữ làm cho người ta thẹn thùng.
Công chứng ngày đó, cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu trắng đơn giản cùng đôi giày trắng, một cành hoa hồng tượng trưng, nhưng cô cảm thấy, hôn lễ này rất lãng mạn, nhất là thời điểm Hạ Thượng Thần giúp cô đeo lên chiếc nhẫn, nét mặt bình thường không quá nghiêm chỉnh thoạt nhìn rõ ràng lại rất thành kính —— mặc dù đã ở cùng một chỗ hai năm, nhưng cô vẫn là vì một vẻ mặt của anh mà ngực đập thình thịch.
Bạn trai thứ nhất trong đời, bạn trai duy nhất, thành chồng của cô...... "Chồng"...... Ah, xấu hổ quá.
Trên giường trở mình nửa vòng cô gái nhỏ nhịn không được cười trộm.
Đối với bạn gái rất tốt, lớn lên rất ưu tú, tiền đồ sang sủa rực rỡ, tập hợp tất cả đặc tính một vai nam chính được yêu thích trong phim ảnh—— câu được kim quy tế chính là loại cảm giác này.
Lúc mới quen thì có một nửa nữ sinh trong trường đều cảm thấy con mắt Hạ Thượng Thần là dán hai con sò lên, hơn nữa tin tưởng hai con sò này không lâu sẽ biến mất, đến lúc đó hoàng tử lại một lần nữa trông thấy mỹ nữ. Cho đến nhiều tháng sau, các cô mới nguyện ý thừa nhận, không có cáp thịt, anh một mực rất rõ ràng. (*là hai cục thịt sò, =.=! có lẽ vì chị mập nên được những người phụ nữ ghen ăn tức ở chọc mỉa thế)
Uông Hữu Huyên lăn lăn bên trái, nghĩ, vương tử cùng thứ dân cũng có thể cùng một chỗ.
Yêu đương dưới tình huống mọi người đều chú ý, cùng một chỗ vượt qua cả năm khi mọi người rớt hỏng kính mắt, tiếp tục đi tới trong lúc mọi người sợ hãi khóc than, cho đến hôm nay, cô từ bạn gái trở thành vợ --- cô không thể không nghĩ tới chuyện này, chỉ là không nghĩ tới có thể trở thành sự thật.
Thật vui vẻ, nhịn không được lại lăn lăn bên phải.
Có một loại cảm giác giống như được mạ vàng.
Hạ thái thái*, Hạ phu nhân, trên ô phối ngẫu Hạ Thượng Thần chính là cái tên kia...... Hừ...... Ha ha...... Hì hì hi...... Ha ha ha ha......(*bà chủ Hạ)
Hạ Thượng Thần từ phòng tắm đi ra, nhìn qua thấy cô cuộn tròn trong chăn, nhìn giấy chứng minh bộ dạng cười ngốc, biểu hiện trên mặt viết rõ ràng vì cái gì cao hứng, anh nhịn không được mỉm cười.
Người phụ nữ này, muốn nói cô ngốc, chịu khó học tập lại không tồi, muốn nói cô thông minh, lại luôn lộ ra một cái đuôi cho người ta nắm
Cầm giấy chứng minh cười thành như vậy, vừa nhìn cũng biết cô vì cái gì mà vui vẻ.
Vợ chưa trưởng thành......
Mặt thiên sứ của người đàn ông cảm thấy chọc tức vậy rất ngu, bất quá mặt ác ma lại nhắc nhở anh, cơ hội tốt như thế, không đùa quá uổng phí
Anh ngồi vào mép giường, lấy tay chọc vào gương mặt cô hai cái, "Cười cái gì?"
Uông Hữu Huyên lấy lại tinh thần, chứng kiến người đàn ông này vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn lông ở thắt lưng, rất vô dụng cảm thấy lỗ tai nóng lên, vì tránh cho chính mình đối với thân thể hoàn mỹ của anh lộ ra vẻ mặt không thục nữ, cô vội vàng ngó mặt đi chỗ khác, "Không có gì a."
"Không có gì?"
Bàn tay to của anh gãi phía sau tai của cô, một hồi lại một hồi xoa xoa, Uông Hữu Huyên chỉ cảm thấy lỗ tai càng nóng hơn, vội vàng chui vào trong chăn co người lại, "Em chính là muốn nói chúng ta ngày hôm qua đều không có đi ra ngoài, hôm nay nhất định phải ra ngoài đi, ít nhất phải đi xem cừu non, bằng không thật uổng công đến."
Hạ Thượng Thần vén chăn lên, theo vào, "Muốn nhìn cừu?"
"Ừ."
"Buổi chiều quay lại a."
"Ờ nha, ờ nha, ờ nha."
Người đàn ông đối với phản ứng của cô vừa bực mình vừa buồn cười, mỹ nam ở bên, cô lại đối với cừu non a ba phát liên tục —— bất quá quên đi, nếu như ngày nào đó suy nghĩ của cô giống người bình thường, đó mới là không bình thường.
Thục nữ anh biết nhiều rồi, nhóm những thiên kim tiểu thư mẹ anh giới thiệu kia, dáng vẻ trang nhã, giáo dưỡng tốt lành, trang điểm đẹp đẽ, nói chuyện bộ dáng rất ôn nhu, cho dù là cười, khóe miệng cũng giống như trải qua tính toán vừa vặn kéo lên mười lăm độ.
Yêu mến Nietzsche, Tam Đảo Do Kỷ Phu, Thôn Thượng Xuân Thụ, thích nghe hòa âm, sở thích là vẽ tranh, đánh đàn, có thời gian sẽ đi làm công ích, đối tiểu động vật luôn có tâm, hết thảy cũng không có gì bắt bẻ.
(Nietzsche: một nhà triết học người Đức
Ba Đảo Do Kỷ Phu tiếng Nhật là Yukio Mishima, tiểu thuyết gia, kịch gia, người chế tác phim, phóng viên, diễn viên phim Nhật Bản
Thôn Thượng Xuân Thụ là tiểu thuyết gia nhật bản, phiên dịch gia văn học nước Mĩ, 29 tuổi bắt đầu sáng tác. Vinh dự là người tiên phong cho văn học Nhật Bản năm 1980)
Hạ Thượng Thần từng cùng Uông Hữu Huyên nói qua loại cảm giác này, cô phản ứng đầu tiên chính là, "Vậy anh là người máy ngụy trang thành người à."
Mặc dù có điểm cổ quái, nhưng lại không sai.
Rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không chân thật.
Hay hoặc giả là nữ sinh quen biết khi đi kết giao bạn trai, mạnh dạn nhiệt tình, lần đầu tiên hẹn hò ám hiệu trong nhà không có người, hoặc là bạn cùng phòng không có ở đây.
Ban đêm mặc dù rất nhiệt tình, nhưng tỉnh lại có loại cảm giác trống rỗng, vẫn là không chân thực.
Về sau, anh bắt đầu biết cô.
Tính cả cô nữa, thật nhiều người hỏi anh yêu mến cô ở điểm nào.
Kỳ thật cũng bất quá chính là hai chữ "Cảm giác".
Thời điểm cùng cô ở chung một chỗ, anh luôn rất thoải mái, có thể cười to, cũng không cần cố kỵ hình tượng. Cô cũng không chú ý thì ra là hoàng tử vườn trường cũng có thói quen như người thường—— anh sẽ ném loạn vớ, không có quần áo mặc mới nhanh chóng đi giặt quần áo, thời điểm mệt chết đi hội hôm sau rời giường mới tắm rửa...... Những thứ này sẽ làm những cô gái khác nhíu mày nhưng thói quen xấu trong mắt Hữu Huyên, toàn bộ sẽ biến thành "Kia lại có quan hệ gì".
Ném loạn vớ đừng lo, vớ không có chân, sẽ không chạy.
Không có quần áo sạch mới bắt đầu giặt, đừng lo, không có ai quy định mỗi ngày phải giặt quần áo, huống chi máy giặt quần áo một giờ là làm xong rồi, chớ khẩn trương.
Hôm sau tắm rửa không sao cả, cũng không phải du lịch từ sa mạc trở về, một ngày không có tắm không bẩn đến thế đâu.
Cô dĩ nhiên càng sẽ không dùng danh nghĩa "Vì muốn tốt cho anh" làm ra rất nhiều điều hạn chế, không cần phải hút thuốc, không cần phải uống rượu, không cần phải thức đêm, không cần phải ăn nhiều thịt như vậy, muốn ăn nhiều món ăn một chút, cà phê uống nhiều đối với thân thể không tốt..v..v.
Anh ở gần trường học thuê một phòng trọ, bởi vì phòng lớn, cách âm lại tốt, mỗi lần có giờ bóng đá Châu Âu tự nhiên cùng vài người bạn tốt tụ tập lại một chỗ thức đêm xem trực tiếp.
Bia lon, pizza, Hamburg, thuốc lá, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ai ở gần chỗ mình thì về, ở xa thì nằm ngủ ở phòng khách.
Nhiều lần bạn gái đương nhiệm đối với loại chuyện này rất bất mãn, một lòng nhận định bạn học chiếm tiện nghi của anh.
Các cô cảm thấy những bằng hữu kia chỉ là ham màn hình tivi tinh thể lỏng cùng ăn uống miễn phí, ám hiệu chỉ rõ anh hẳn là cùng đồng học chia đều chi phí vui chơi giải trí, không thể để cho người khác thư thái như vậy..., thậm chí vào lúc bạn tốt tới chơi lại cố ý nhốt mình trong phòng không xuất hiện để bày tỏ kháng nghị, chính Uông Hữu Huyên lại cảm thấy thật hâm mộ loại hữu nghị này.
Cô nói, "Nếu như chủ nhà thích khoe khoang lại ưa bày ra bộ dạng thi ân cho người khác, cho dù theo chân bọn họ nói có thịt rồng ăn, cũng sẽ không có người đến. Những điều này đối với anh mà nói chỉ là món tiền nhỏ, anh không ngại, bọn họ cũng biết anh hoàn toàn không để ở trong lòng, nói như thế nào a, tin tưởng lẫn nhau rồi, tâm trí đủ trưởng thành, mới có thể chung đụng như vậy."
Hạ Thượng Thần không thể đồng ý với cô hơn nữa.
Cha mẹ của anh kiếm tiền như in tiền, lại rất yêu thương con, tiền xài vặt một tháng của anh có thể so với tổng thu nhập của vợ chồng thành phần tri thức, tiền với anh mà nói chưa bao giờ là vấn đề, nhưng chỗ bạn học, bởi vì gia cảnh mà còn phải đi làm công trong ngày nghỉ, năng lực kinh tế của bọn họ kém xa, nhưng bọn họ quen biết nhiều năm, bọn họ đều điên cuồng vì bóng đá
Xem đối phương là bạn bè chân chính, cho nên không cảm thấy nhất định phải chia rõ ràng như thế.
Càng cùng Uông Hữu Huyên kết giao, anh càng thấy được nữ sinh này giống như chính là cái xương sườn đã mất kia của anh, bọn họ khảm lại hòa hợp hoàn mỹ, hết thảy có vẻ vừa vặn như vậy.
Tuy cô ở trong mắt người khác khuyết điểm nhiều hơn, nhưng kỳ thật, anh cũng không để ý nhiều như vậy —— chỉ là gia thế tốt cùng dáng người chuẩn khiến cho người khác cảm nhận đúng thật là vương tử.
Anh cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình là vương tử, cho nên, anh cũng không cần công chúa.
Anh chỉ cần người vợ mới này núp dưới chăn mền cùng một chỗ với anh, cùng cô ở chung một chỗ rất thoải mái, cô luôn mỉm cười khiến anh cảm thấy thả lỏng......
Bàn tay nhỏ bé chọc chọc mặt của hắn, "Nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ thời điểm mang em về nhà phải như thế nào."
"Em cảm thấy chờ em tốt nghiệp tương đối được."
"Đối với đề xuất của em, bổn tịch* quyết định bác bỏ." Người đàn ông đem cô ôm sát, thuận đường hôn lên trán, "Anh sẽ tìm một ngày nói với ba mẹ và Vũ Thần, sau đó sẽ đem gian phòng của anh trang hoàng lại chút, trước khi em khai giảng nhập học liền chuyển vào nhà của anh." (*giống như là bổn quan vậy)
Uông Hữu Huyên khóc thét một tiếng.
Kết hôn rất tốt đẹp, nhưng cô biết rõ đối với ba mẹ Hạ gia mà nói, con trai đi công chứng trước, chuyện này nhất định rất không tốt đẹp, căn cứ vào tâm tính đà điểu, cô đương nhiên hi vọng càng muộn đối mặt càng tốt.
Trước khóa học chuyển vào nhà anh, thì phải là trong hai tháng, cá tính như cô đây phải làm vợ nhà giàu như thế nào a.
Ngoại trừ cha mẹ chồng cùng em chồng, vạn nhất còn muốn cùng người nhà chồng đi tiệc xã giao làm sao bây giờ? Cô không học qua danh viện giáo dục*, không hiểu đồ trang sức, không hiểu rượu, hàng hiệu chỉ biết được Chanel cùng LV, đến lúc đó quần áo dầu thơm đầu tóc chỉ có thể xấu hổ cười... Nghĩ đến liền có một loại cảm giác sắp bị loét dạ dày. (*sự giáo dục của học viện nổi tiếng)
"Hạ Thượng Thần."
" Ngay cả tên họ cũng mang ra gọi anh, không có lễ phép." Anh tự tay sờ trên lưng cô, "Phải gọi ông xã đại nhân."
"Ông xã đại nhân." Uông Hữu Huyên khuôn mặt đau khổ, "Em rất khẩn trương*." (*hồi hộp)
"Em không tin anh sao?"
"......"
"Em thật đúng là không tin tưởng anh à?"
"Không phải rồi, ai u, anh không hiểu......"
"Anh hiểu, chính là, " người đàn ông dừng một chút, "em phải tin tưởng anh."
Thanh âm được thả thấp có loại đầu độc không hiểu được.
Uông Hữu Huyên nhìn mặt anh, ánh mắt của anh, rất rõ ràng viết một chuyện: tin tưởng anh.
Sau đó vẫn như quá khứ mỗi một lần ý kiến hai người không hợp, cô đều bại trận trong ánh mắt của hắn, bởi vì yêu, cho nên tin tưởng.
Bất an là thật, nhưng cô tự nói với mình, phải tin tưởng anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ Thượng Thần vào làm tại văn phòng luật sư Hạ thị* đã một tháng.
Tuy anh đã thi lấy được giấy phép, nhưng nghề nghiệp luật sư này, ngoại trừ học vấn, vẫn cần phải có kinh nghiệm tích lũy nhất định, vì suy nghĩ lâu dài, anh tự nguyện làm trợ lý lão sư học tập một năm trước, rồi mới chính thức chấp nghiệp.
Mẹ anh Trang Quyên Quyên cảm thấy như vậy thật lãng phí thời gian, trong suy nghĩ của bà, con trai rất có thiên phú, có thể trực tiếp chấp nghiệp, làm chi đi đánh chữ ghi mẫu đơn kiện, làm những công tác trợ lý kia, bất quá cha anh Hạ Hữu Hòa lại cảm thấy như vậy rất tốt, làm trợ lý lão luật sư có ba mươi mấy năm kinh nghiệm, học được không nhiều thì ít, có thể dùng cả đời.
Bởi vì có cha ủng hộ, con đường làm trợ lý của Hạ Thượng Thần rất thuận lợi.
Trong văn phòng luật mọi người đều biết rõ anh là con trai bảo bối của vợ chồng lão bản, hiện tại là tiểu lão bản, tương lai là đại lão bản, ôm thành kiến đương nhiên không ít, cho nên anh khắc sâu việc không nên quá phô trương, lúc này không ít bề bộn.
Có bản lĩnh, người khác tự nhiên sẽ tôn kính ngươi, không có bản lĩnh, cho dù là con của của lão bản cũng vô dụng, bất kể ở chỗ nào, biểu hiện cũng hơn thân phận.
Trải qua một tháng, lúc đầu lão luật sư khó tính đối với anh có chút thành kiến, đến bây giờ đã có phần yêu mến anh, lão luật sư địa vị cao thượng, ngay cả anh cũng vài phần kính trọng rồi, không nói đến những người cộng sự cùng một chỗ.
Nhóm luật sư cảm thấy người trẻ tuổi này không kiêu ngạo, nhóm chủ lực từ nơm nớp lo sợ không dám tùy tiện nói chuyện, đến bây giờ đã có thể rất tự nhiên ở trước mặt anh đùa cợt.
Hạ Hữu Hòa với Trang Quyên Quyên đem hết thảy xem ở trong mắt, tự nhiên là kiêu ngạo.
Xem, không hổ là con của mình, rất xuất sắc.
Con trai buổi sáng đã nói. Hôm nay là ngày lĩnh lương, lần đầu tiên trong đời chính mình kiếm tiền, buổi tối muốn mời ba mẹ cùng nhau ăn cơm, sau đó có chuyện muốn nói với ba mẹ.(đây, bão sắp tới =.=)
Đương nhiên, Hạ Hữu Hòa cùng Trang Quyên Quyên hai người hai mươi mấy năm làm ba mẹ không phải là giả dối, hoàn toàn hiểu những lời này có ý tứ rằng: "Có sự tình muốn nói với ba mẹ ", "Có sự tình con đã quyết định, thông báo ba mẹ một tiếng" tuyệt đối không phải muốn trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Nên nói như thế nào nhỉ, đứa nhỏ này từ nhỏ cũng rất có chủ kiến, trên cơ bản chuyện anh đã quyết định, trừ phi chính anh nguyện ý, bằng không chín trăm con ngựa cũng kéo không quay đầu lại được.
Lần này lại không biết là cái gì.
Năm giờ chiều ngày năm tháng tám, Trang Quyên Quyên nghĩ, chỉ cần anh không giống như năm lớp 10 đột nhiên nói với bọn họ muốn tạm nghỉ học một năm đi xe đạp du lịch vòng quanh thế giới, bà cùng chồng cũng còn có thể lúng ta lúng túng tiếp nhận, lần đó thật sự kinh hãi đến bà, căn cứ vào lý tưởng của một người mẹ, thật sự rất khó tiếp nhận chuyện như vậy, hơn nữa còn là không hề báo động trước chút nào——nhưng hai giờ sau, Trang Quyên Quyên đột nhiên cảm thấy, tạm nghỉ học không sao, thật sự, nếu như con trai thích, anh hiện tại có thể du lịch vòng quanh thế giới bằng xe đạp lần nữa, nhưng là, không phải cái này, trời ạ! (đi du lịch thế giới = xe đạp đấy, mọi người ạ^:)^ )
Buổi tối bảy giờ, quán ăn Roman, nghe xong sự kiện của Hạ Thượng Thần, hai vợ chồng không hẹn mà cùng há to mồm, sau đó yên lặng bưng chén nước lên uống một ngụm. (hahaha, phản ứng 2 bác này vui thật)
"Thượng Thần, ba mẹ vừa mới không có nghe rõ, con ở đây nói một lần nữa." Nhất định là nghe lầm, con của bọn họ sẽ không làm chuyện tình thái quá* như vậy. (* không hợp thói thường)
"Ba mẹ, thực xin lỗi, một tháng trước con đã cùng Hữu Huyên đi công chứng."
"Công, công chứng?" Hạ Hữu Hòa tuy cố gắng trấn định, nhưng hiện tại quá kinh ngạc, đại luật sư ở toà án đọc thuộc lòng như sông chảy vẫn nhịn không được cà lăm.
"Dạ, công chứng."
"Con nói với ai?"
"Uông Hữu Huyên."
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
42 chương
76 chương
10 chương
62 chương
19 chương
178 chương
95 chương