Sau khi xác định Bạch Lăng không đáng ngại, Tề Thác liền đem Ôn Lực Nhã mạnh mẽ lôi đi, cầm Bạch Lăng mặt không có chút máu hình như bất cứ lúc nào đều có thể té xỉu cho đồ thánh chiếu cố. Nàng đương nhiên biết lão công làm như vậy là đang giúp hai vợ chồng bọn hắn - ách, hai vợ chồng có cơ hội ở chung, nhưng mà nàng vẫn rất lo lắng cho Bạch Lăng nha! " Lão công, chúng ta đợi một lát nữa, chờ nàng tỉnh lại sau đó mới đi có được hay không?" " Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta." " Em biết đồ thánh sẽ chiếu cố Bạch Lăng, nhưng mà em muốn chờ xác định Bạch Lăng thực sự không có việc gì sau đó mới đi." " Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta." Tề Thác nhất thành bất biến* đáp. ( * nhất thành bất biến: quyết định rồi sẽ không thay đổi) " Lão công...." "Đừng cố gắng hơn nữa, anh bây giờ rất tức giận." Hắn đột nhiên nói ra một câu, khiến nàng nghe xong nhịn không được ngốc sửng sốt một chút. Hắn vì sao tức giận? Hơn nữa thành thật mà nói, nàng thật đúng là nhìn không ra cũng cảm giác không được hắn "Rất tức giận", bởi vì hắn nắm tay nàng vẫn ôn nhu như vậy, nhịp chân mang theo nàng đi phía trước cũng không thấy một tia phẫn nộ. " Lão công, anh vì sao tức giận?" Nàng cẩn cẩn dực dực mở miệng hỏi. Hắn đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng, hai mắt giận sáng rực cuối cùng khiến nàng hiểu hắn là thực sự rất tức giận, hơn nữa tức giận đến nổ tung. " Em -" Hắn chỉ nói một chữ liền dừng lại, đổi giọng nói: "Về nhà nói sau." Sau đó tiếp tục nắm nàng đi tới bãi đỗ xe, lái xe về nhà. Trước khi về đến nhà, hắn đều trầm mặc không nói, hại nàng cũng không dám lên tiếng. Hắn rốt cuộc tức giận cái gì? Ôn Lực Nhã dọc đường về đều đang suy nghĩ chuyện này, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra. Bị trói cũng không phải nàng mong muốn nha, hơn nữa nàng từ đầu tới đuôi đều rất cố gắng bảo vệ bản thân cùng hài tử trong bụng, hắn không có khả năng sẽ vì chuyện này sinh khí, với lại quan trọng nhất là hắn căn bản là không biết chuyện mình mang thai, sao vì vậy mà tức giận chứ? Vậy hắn rốt cuộc sinh khí cái gì nha, chẳng lẽ là nàng hại Bạch Lăng bị thương sao? Tề Thác mở cửa chính ý bảo nàng đi vào trước, hắn theo sau đi vào trong cánh cửa, sau đó phịch một tiếng dùng sức đóng cửa. Ôn Lực Nhã cẩn cẩn dực dực đứng ở cạnh cửa, giống như tiểu con dâu đem tầm mắt đi xuống bốn mươi lăm độ, lộ ra bộ mặt chờ trách phạt sám hối. Khi Tề Thác thay dép lê bên trong ngẩng đầu, trông thấy hình ảnh một người như vậy chính là khiến hắn dở khóc dở cười lại bất đắc dĩ không đành lòng. Hắn rốt cuộc nên có chút mơ hồ lại có chút thông minh, nhưng lại luôn đem lão bà thông minh này bên cạnh mình làm thế nào mới tốt đây? Sau khi hắn đem nàng dắt đến trước sô pha phòng khách ngồi xuống, bản thân mới ngồi ở trước mặt nàng, hai tay ôm ngực nhìn nàng. " Biết ta vì sao tức giận không?" Nàng lấy vẻ mặt vô tội lại đáng thương đối hắn lắc đầu. " Ngươi đáp ứng qua ta sẽ không liên lạc, ngươi có hay không làm được?" Nàng cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai hắn là vì chuyện này tức giận nha, như vậy chờ hắn nghe thấy nàng sắp nói với hắn tin tốt nàng mang thai, hắn nhất định hội lập tức quên việc nhỏ này, kinh hỉ nói không ra lời. " Lão công, em nói với anh một việc nha, em -" Nàng thần bí hề hề mở miệng, lời còn chưa dứt liền bị hắn ngắt đứt. " Ngươi mang thai, đúng không Chuyện này ta đã sớm biết." Tề Thác thái độ không chút nào bất ngờ. Ôn Lực Nhã nghẹn lời nhìn hắn, " Anh... Đã sớm biết?" " Đối." " Nhưng mà - làm sao hội?" "Thời gian hành kinh của ngươi ngừng." Không nghĩ tới ngay cả chuyện chính nàng cũng quên, hắn vậy mà chú ý tới. " Lão công...." Mũi nàng hơi nghẹn, cảm động đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc. " Ngươi thực sự khiến ta rất tức giận!" Tâm tình xúc động bị thanh âm tức giận của hắn sợ đến không thấy hình bóng, lệ nghèn nghẹn cũng không thấy, Ôn Lực Nhã ngạc nhiên nhìn hắn, mờ mịt trừng mắt nhìn. Hắn còn đang là chuyện nàng liên lạc tức giận sao? " Em -" Nàng muốn giải thích bản thân chỉ là quá mức kinh hỉ và kích động, vội vã muốn chứng thực cái này việc vui, mới có thể nhất thời đã quên chuyện này chuyện này, cũng không nghĩ tới mới mở miệng mà thôi liền bị hắn giận không thể át tiếng gầm nhẹ cắt đứt. " Nếu biết mang thai, vì sao còn không biết bảo vệ bản thân còn dám lấy trứng trọi đá (nguyên văn là trứng kích thạch) đánh tên kia, ngươi quá ngu ngốc!" Hắn nhịn không được dùng sức nắm cánh tay nàng, hướng nàng gầm nhẹ: " Ngươi có biết hay không khi ta trông thấy hắn dùng lực đem ngươi đẩy ra, lúc thân thủ đánh ngươi, ta có nhiều lo lắng, sợ hãi? Ngươi có biết hay không nếu như Vệ Thịnh lại trễ một phút đồng hồ xuất hiện - không, trễ một giây đồng hồ xuất hiện, nắm đấm của hắn đánh vào ngươi người người mà hiện nay nằm ở trong bệnh viện sẽ không chỉ có bạch, còn có ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hay không?" Sợ bản thân thực sự hội khí đến mất đi lý trí, đem nàng bắt lại dùng sức lung lay, Tề Thác đột nhiên buông tay nàng, đứng dậy đi tới chỗ cách nàng một khoảng cách, nắm chặt nắm đấm, dùng sức hít sâu hảo phun hết nóng nảy tức giận trong cơ thể. Mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh đó, hắn kinh hãi run rẩy ngay cả hô hấp cũng hình như muốn ngừng lại như nhau. Nàng rốt cuộc có biết hay không nàng khiến hắn bị nhiều kinh hách và sợ hãi? Cảm giác kinh khủng này có thể cả đời theo hắn, ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ hắn, vĩnh viễn cũng quên không được. " Xin lỗi, lão công." Ôn Lực Nhã từ phía sau đi lên, ôm lấy hắn. Cơn giận dữ của hắn còn không có hoàn toàn hồi phục, cho nên đứng không nhúc nhích. " Xin lỗi." Nàng ôm chặt hắn nói một lần nữa, " Em cũng biết rất nguy hiểm, nhưng mà em không thể trơ mắt nhìn lăng bị thương nha. Nàng là vì cứu em mới rơi vào trong nguy hiểm như vậy, em không thể bỏ lại nàng một mình chạy trốn, anh biết không?" Tề Thác lại trầm mặc một hồi, lúc này mới thật sâu mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng mà cầm lấy tay nàng vây quanh hắn, xoay người đối mặt nàng ôm vào đem nàng gắt gao mà ôm vào trong lòng. " Anh biết, cho nên anh mới có thể tức giận, giận mình vậy mà không có biện pháp bảo vệ em, khiến em rơi vào trong cái loại nguy hiểm này. Anh vừa sợ vừa tức giận, em biết không?" Hắn hướng nàng thừa nhận mình bất lực và nhu nhược. Ôn Lực Nhã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng sức gắt gao ôm hắn. " Anh yêu em." Hắn khàn khàn đối nàng nói, " Anh chưa từng sợ hãi như thế, nếu như mất em... Nếu như mất em -" " Em không sao." Nàng ngẩng đầu lên, ôn nhu cắt ngang hắn, " Em bây giờ người không phải ở chỗ này, trong lòng ngươi hoàn hảo vô khuyết sao? Hơn nữa, con của chúng ta cũng không có việc gì, chúng ta người một nhà hội vĩnh viễn cùng một chỗ, cùng hạnh phúc vui vẻ." Nàng cầm tay hắn để trên bụng mình, sát nơi hài tử bọn họ đang trưởng thành, thật sâu mà nhìn hắn, kiên định hướng hắn cam đoan. Dáng dấp của nàng thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa kiên cường, nhu nhược lại tràn ngập sức mạnh, Tề Thác đột nhiên phát hiện, có lẽ nàng so với hắn càng dũng cảm càng kiên cường rất có sức mạnh cũng nói không nhất định. Nàng, là lão bà hắn. " Anh yêu em." Hắn thâm tình chân thành thổ lộ. Nàng chậm rãi vung lên khóe miệng, lộ ra một người hảo mỉm cười ngọt ngào, sau đó thân thủ ôm hắn. " Em cũng yêu anh, hảo yêu ngươi, hảo yêu ngươi." Sau đó lại bổ sung, "Con của chúng ta cũng yêu anh." Không nghĩ tới nàng hội đột nhiên nói như vậy, Tề Thác bị nàng đùa cười khẽ một tiếng, hưng phấn đem nàng ôm lấy, tại chỗ quay một vòng lại một vòng. " Lão công, anh làm gì nha? Nhanh lên một chút thả em xuống." Nàng nhịn không được hét lên một tiếng, ôm chặt hắn, vừa cười lớn. Tề Thác cuối cùng dừng lại động tác quay vòng, đem nàng thả xuống mặt đất sau đó cúi đầu xuống để lên trán của nàng. " Lão bà." Hắn ôn nhu gọi nàng. " Ân?" Ôn Lực Nhã mỉm cười nhìn hắn. " Lão bà." Hắn lại gọi một tiếng nữa. " Ân?" " Lão bà, lão bà, lão bà...." " Làm chi liên tục gọi em thế?" Nàng hờn dỗi cười hỏi. " Anh thật là cao hứng." " Cao hứng cái gì?" " Chúng ta cũng nhanh phải làm ba mẹ rồi." Hắn trong giọng nói tràn ngập chờ mong. Nàng cảm động mắt ứa lệ, nhẹ nhàng đối hắn nói: " Em cũng thật cao hứng." Sóng mắt lưu chuyển, tình ý triền miên, trước khi phủ lấy một nụ hôn, hắn lần thứ hai tuyên bố, " Anh yêu em." ****************** " Ôn tỷ, tỷ thực sự để Lực Nhã điếm đóng cửa kinh doanh sao?" Thừa dịp nam chủ nhân vào nhà bếp lấy đồ uống, Tập Tiểu Vũ tới thăm Ôn Lực Nhã lấy vẻ mặt không muốn nhìn nàng hỏi. Nàng thật vất vả mới tìm được một công tác có môi trường vui vẻ, làm sao có thể nhanh như vậy thì kết thúc tất cả chứ? Nàng không có biện pháp chấp nhận. " Xin lỗi Tiểu Vũ, ta sẽ đem toàn bộ vốn đầu tư của ngươi hoàn lại, cũng sẽ tính lợi tức cho ngươi." Ôn Lực Nhã lấy vẻ mặt áy náy nói. " Ta không phải để ý đến tiền." Tập Tiểu Vũ cau mày, "Ôn tỷ, tỷ thực sự không thể một chút lo lắng nữa sao? Chẳng qua là mang thai mà thôi, nếu như lo lắng công tác quá mệt mỏi hội ảnh hưởng thai nhi trưởng thành, thì chúng ta có thể thuê nhiều người một chút, tỷ chỉ cần phụ trách chỉ đạo trông coi là được, không cần tự mình động thủ làm -" " Nàng sẽ không lo lắng, bởi vì nàng rồi đáp ứng ta rồi." Thanh âm của Tề Thác đột nhiên vang đến. Hắn cầm đồ uống để xuống, ôm lão bà vào trong lòng, giữ lấy mười phần dục vọng trừng mắt tập Tiểu Vũ. "Ta van ngươi." Nhìn hắn vẻ mặt biểu tình phòng bị, nàng nhịn không được mở to mắt, "Ta cũng không phải nam nhân, hội với ngươi đoạt lão bà, ngươi không cần phải đối ta lộ ra vẻ mặt phòng bị chứ?" Thật là! " Vậy ngươi không được làm lung lay quyết tâm của lão bà ta, giựt giây nàng tiếp tục công tác." " Kỳ quái, vì sao ngươi có thể kinh doanh, Ôn tỷ lại không được?" Tập Tiểu Vũ kháng nghị. " Ta chưa nói không được, chỉ là không muốn nàng quá mệt mỏi." " Ôn tỷ, nàng có đối với ngươi than mệt không?" Tề Thác ngậm chặt miệng. " Gian bánh bích quy này kinh doanh hảo hảo, đánh giá hảo, hoạt động hảo, hiệu suất phát triển, căn bản là không có ký gì phải đóng cửa kinh doanh." Tập Tiểu Vũ tiếp tục nói: " Quan trọng nhất là, sự kiện đập bể và uy hiếp, chuyện bắt cóc cũng đều rồi tìm được đầu sỏ gây nên, giải quyết viên mãn, ta thực sự nghĩ không ra ngươi vì sao nhất định phải kêu Ôn tỷ đem điếm đóng cửa, kẻ gây tai hoạ tổng tài." Ai cũng nghĩ không ra, sự kiện liên tiếp này dĩ nhiên là mấy người ái mộ Tề Thác, lại không muốn thấy Ôn Lực Nhã làm ăn tốt nên giở trò quỷ. Các nàng trước đồng dạng tâm luôn ái mộ Tề Thác từ Trần thư ký biết được Lực Nhã điếm tồn tại nơi nào, sau đó quan sát một hồi. Sau khi mắt thấy Lực Nhã điếm càng lúc càng được hoan nghênh, liền sinh đố kị và không cam lòng nên dùng tiền tìm người phá hư, sau cùng đến nỗi càng làm càng quá đáng đến vụ bắt cóc. Nói thật, nàng thật sự là một chút cũng không hiểu những thiên kim tiểu thư đó suy nghĩ rốt cuộc giả bộ cái gì, các nàng thật cho rằng chỉ cần trong nhà có tiền là có thể làm xằng làm bậy sao? Thực sự là một đám vô tri sâu gạo! " Không được gắn cho ta biệt hiệu loạn an*." Tề Thác mi tam nhíu chặt cảnh cáo. ( * biệt hiệu loạn an: danh hiệu làm rối loạn an ninh. Ý là chỉ vì một mình Thác ca mà làm mọi thứ rối tinh lên) " Ngươi không thích hai chữ kẻ gây tai hoạ này sao? Vậy đổi thành vạn người mê được rồi. Vạn người mê tổng tài." Nàng mị mắt* giả cười. ( * mị mắt: díp mắt) " Tập Tiểu Vũ!" Hắn cắn răng đe dọa nàng. " Có!" Nàng cao cao giơ tay lên, tuyệt không quan tâm đã làm hắn tức giận, ai kêu hắn cũng muốn hủy đi công tác yêu thích của nàng. Tề Thác vốn tức giận trừng mắt nàng, đột nhiên trên mặt hắn tức giận tiêu hết, vẻ mặt trở thành chính là chờ xem kịch vui. Tập Tiểu Vũ tâm hoài nghi phải nhíu mày, liền nghe thấy hắn khoái trá đối phía sau nàng giương giọng kêu lên: "Này, Vệ Thịnh, ngươi tới rồi." Nàng nhất thời cả người cứng đờ, cả người đều ngây dại. Vệ Thịnh... Hắn vì sao chạy tới nơi này? Một năm có ba trăm sáu mươi năm ngày, hắn làm sao có thể khéo léo như vậy cùng nàng lựa chọn cùng một ngày đến đây? Vậy nhất định là Tề Thác giở trò quỷ! " Ôn tỷ, ta đột nhiên có việc gấp muốn làm, đi trước một bước." Nàng cầm lấy ví da bên cạnh đứng dậy, sau đó cúi đầu thẳng tắp hướng cửa chính đi đến. " Tiểu Vũ." Vệ Thịnh lên tiếng gọi nàng, nàng ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục hướng ngoài cửa đi. " Còn không mau đuổi." Ôn Lực Nhã giục hắn. Hắn lập tức xoay người đuổi theo. " Em có thể đổi nghề làm bà mối, lão bà." Tề Thác tự tiếu phi tiếu nhìn nàng. Hắn cũng không biết nàng là khi nào thông báo Vệ Thịnh, thật lợi hại. " Em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, đối với đối phương còn có tình cũ, cứ như vậy bỏ qua đối phương thực sự rất đáng tiếc." Nói mới nói hết, nàng đột nhiên lo lắng, "Lão công, anh cảm thấy em làm như vậy có thể hay không xen vào việc của người khác?" " Làm sao có thể, em làm như vậy cũng là vì bọn họ hảo, không phải sao?" Tề Thác vội vàng nói. Phụ nữ có thai cần phải gìn giữ tâm tình vui vẻ mới đúng, không nên u buồn. " Nhưng nếu như tất cả đều là em tự cho là đúng, Tiểu Vũ thực ra tuyệt không muốn cùng Vệ Thịnh hợp lại, làm sao bây giờ?" " EM đừng nghĩ nhiều, duyên phận này không phải bằng vào một người em một người là có thể chi phối, chúng ta chỉ có thể tận sức, nghe số trời hiểu không?" " Nhưng -" " Đừng nhưng." Hắn cắt đứt nàng, sau đó thay đổi đề tài, "Ngày mai anh có một buổi xã giao không thể không đi, xin hỏi Tề phu nhân nguyện ý theo vi phu tham dự yến hội không?" Vừa nghe thấy hai chữ yến hội, ký ức không thoải mái trong nháy mắt bài sơn đảo hải* hướng Ôn Lực Nhã kéo tới, trên mặt nàng sầu lo tức khắc biến mất không thấy, thủ nhi đại chi* chính là sợ hãi, lùi bước cự tuyệt. ( * Bài Sơn đảo hải có nghĩa là lay núi, dốc biển - một sức mạnh khiến người ta nghe tới đã kinh hoàng) ( * Thủ nhi đại chi: Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.) " Lão công..." Nàng muốn lắc đầu. " Lão bà, theo ta cùng đi, được không?" Hắn ôn nhu thỉnh cầu, "Ta van ngươi." Nhìn hắn vẻ mặt thành khẩn, nàng do dự. " Ta van ngươi, lão bà." Tề Thác lại lần nữa cầu nói. Ở nơi nào té ngã sẽ ở nơi đó đứng lên! Một thanh âm đột nhiên trong đầu vang lên, nàng khẽ sợ run một chút, tìm cách thay đổi, sinh dũng khí. Hít sâu một hơi, nàng dứt khoát đáp ứng, "Hảo." *************** Yến hội loại này khiến người ta cảm thấy thật đúng là nhất thành bất biến*, các nam nhân miệng nói toàn chuyện kinh doanh, các nữ nhân thảo luận không ngoài các tin đồn và nhũng cái thịnh hành , trang phục mọi người được tranh kỳ khoe sắc, bạo nhũ trang còn lại là cơ bản trang bị - ( * nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới) Nghĩ tới đây , Ôn Lực Nhã đột nhiên khẽ sững sờ một chút, làm bản thân lại có nhận xét không tốt như vậy mà cảm giác được có chút buồn cười, nhịn không được môi hơi hơi gợn. " Em cười cái gì?" Tề Thác kề bên tai nàng hỏi. " Không có gì." Nàng quay lại thì thầm. " Một ngươi vui không bằng mọi người vui, nói nhanh lên." ( nguyên văn: Độc Nhạc Nhạc không bằng chúng Nhạc Nhạc) " Thực sự không có gì." " Anh không tin." " Lão công ~" " Lão bà ~" " Anh không nên học em nói chuyện chứ!" " Anh nào có học em nói chuyện chứ!" Còn nói không có, ngữ khí học một thành mười, nào có nam nhân nói giống hắn như vậy, thì thầm nữa! Ôn Lực Nhã giả vờ giận liếc hắn, sao biết hắn lại đột nhiên hướng nàng nhếch miệng cười, tiếp theo liền cúi đầu hôn nàng. Trời ạ! Nàng bị dọa đến cả người cứng ngắc, bởi vì hắn trước mắt bao người hôn môi nàng. Xung quanh ít nhất năm mươi ánh mắt đang nhìn bọn họ! " Lão công!" Nàng đẩy hắn ra, đỏ mặt, thấp giọng cảnh cáo. " Làm chi?" Sau khi hắn mỉm cười hưởng ứng, lần thứ hai cúi đầu muốn hôn môi nàng, làm hại nàng không thể không thân thủ đảo trụ cái miệng của hắn, ngăn cản hành động này của hắn làm kẻ khác liếc mắt và ngượng ngùng. " Làm sao vậy?" Tề Thác cầm tay nàng mở ra, nhíu mi hỏi. " Tất cả mọi người đang nhing chúng ta!" Ôn Lực Nhã vừa thẹn vừa lúng túng thấp giọng nhắc nhở hắn. " Để cho bọn họ nhìn." Hắn nói lại làm bộ muốn cúi đầu, may là có một thanh âm đột nhiên tham gia giải cứu nàng. " Thật không nghĩ tới Tề đại tổng tài trước mặt mọi người biểu diễn đam mê!" Quý Hi đùa cười nói, cùng Lý Diệp đồng thời hướng bọn họ. " Các ngươi làm sao hội ở chỗ này?" Tề Thác ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bọn họ. " Đến xem hai vợ chồng các ngươi biểu diễn hôn môi nha." Lý Diệp chế nhạo, nói xong còn cố tình đối Ôn Lực Nhã trừng mắt nhìn, hại nàng gương mặt nguyên đã đỏ bừng trong nháy mắt càng đỏ bừng. " Hâm mộ thì nói một tiếng nha." Tề Thác lấy vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy, ôm lão bà vào trong lòng, toét miệng hướng bọn họ khiêu khích. " Lý Diệp, ngươi nói người này không sợ nước?" Quý Hi quay đầu tìm kiếm đồng minh. " Phi thường không sợ nước." Lý Diệp vặn hai tay, không chút do dự gật đầu. " Hảo, mở nước." Ra lệnh một tiếng, ba đại nam nhân ngay trong yến hội người khác, không nhìn thấy sự tồn tại và ánh mắt của những người khác, ngay tại chỗ đùa giỡn, khiến Ôn Lực Nhã đứng ở một bên hoàn toàn mắt choáng váng. " Xin hỏi...." Nàng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy nữ chủ nhân yến hội này không biết lúc nào đi tới phía sau nàng. Nàng đột nhiên cả kinh, lập tức xoay người xấu hổ hướng nàng khom người nói. " Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức ngăn cản bọn họ, xin ngươi thứ lỗi." Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người hoạt động nghĩ không ra nghĩ không ra lại bị gọi lại. " Chờ một chút!" Nàng cả người cứng đờ, cẩn cẩn dực dực lần thứ hai xoay người đối mặt nữ chủ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá. Trời ạ, bọn họ vài người sau đó nhất định sẽ bị liệt vào người cự tuyệt lui tới yến hội. " Muốn hỏi một chút, Lực Nhã điếm thật là ngươi mở sao? Bánh bích quy nơi đó ta ăn ngon nhất không giống bánh bích quy ở chỗ khác, xung quanh ta các bằng hữu cũng đều rất thích, ngươi vì sao phải đóng cửa kinh doanh?" " Không sai, vì sao? Lão công ta luôn luôn không thích ăn đồ ngọt, lần trước sau khi không cẩn thận ăn bánh bích quy của Lực Nhã điếm, vậy mà mở miệng hướng ta đòi, hại ta lại càng hoảng sợ." " Lão công ta cũng thế." " Lão công các ngươi chẳng qua là đòi mà thôi, nữ nhi của ta ầm ĩ muốn ăn mới khiến ta phiền muộn trong lòng, liền nói mua không được, không ngờ ầm ĩ không ngừng, làm sao giải thích chưa từng dùng." " Lực Nhã, ngươi vì sao không tiếp tục kinh doanh điếm? Nếu như mà sinh ý không hảo,, vậy sau này bánh bích quy trong điếm đều bán cho ta được rồi." " Cũng có thể bán cho ta." " Ta cũng muốn." " Ta cũng muốn." Nhìn càng tụ càng nhiều nhóm các phu nhân, phía sau tiếp trước cho thấy các nàng đối Lực Nhã điếm rất thích, Ôn Lực Nhã ngoài kinh ngạc giương mắt mà nhìn, còn có một loại nói không nên lời cảm động gần như bùng nổ trong lòng của nàng. Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân làm bánh bích quy vậy mà hội tiến vào xã hội thượng lưu, còn hết sức chịu những phu nhân rất xoi mói này khẳng định ưa chuộng. Bản thân không phải đang nằm mộng sao? Nàng có đúng hay không đã khiến mọi người biết, nàng cũng không phải một người tồi tệ, cũng không phải không xứng với Tề Thác, lão bà sẽ chỉ làm hắn mất mặt? Tề Thác có đúng hay không cũng có thể lấy làm quang vinh? Nàng không tự chủ được quay đầu nhìn về phía chỗ nhìn về phía, lại phát hiện Quý Hi cùng Lý Diệp từ lâu không thấy bóng dáng, chỉ còn một mình lão công nàng đứng ở nơi đó mỉm cười chăm chú nhìn nàng, hắn nhất định sớm đoán được sẽ nhìn thấy trường hợp như vậy. Ôn Lực Nhã đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đây là nguyên nhân hắn bất kể như thế nào đều phải mang nàng tham dự yến hội. Đây là lão công của nàng, sủng nàng, yêu nàng, có thể vì nàng làm một chuyện gì, khiến nàng càng ngày càng yêu lão công hắn hơn. Nàng không tự giác hướng Tề Thác mỉm cười hạnh phúc. Hắn cất bước hướng nàng. Nàng đã quên quanh mình các phu nhân quay chung quanh nàng cũng hướng hắn. Hai người trên đường gặp nhau, tay trong tay, mỉm cười đối mỉm cười, thâm tình chiếu vào giữa đôi mắt, thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng. Yêu ngươi [ ngươi], cả đời. Toàn Văn Hoàn