Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 9 : Anh ấy sẽ cô đơn

- Dạ, em đồng ý, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh. - Duy Nhất nghiêm túc gật đầu một cái, nói ra lời hứa của bé, trong cuộc đời bé lời hứa này chính là thứ quan trọng nhất. Và cũng chính vì câu nói này, mà ngày sau bé bị anh truy đuổi đến không rõ lý do. Minh Dạ Tuyệt nhìn gương mặt dính đầy máu của bé, đột nhiên cảm thấy nhan sắc được máu bôi đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, mang theo chút tàn nhẫn cùng một ít quyến rũ. - Anh! hai người đang làm gì vậy? - Minh Dạ Phạm đi vào liền nhìn thấy Duy Nhất đứng trước mặt anh của mình, giống như đang bị rầy la. Anh không khỏi có chút lo lắng, không phải cô bé phạm lỗi gì chứ? Tính khí anh cả thì anh biết rõ, một khi ở trước mặt anh ấy mà phạm sai lầm thì xử phạt nhẹ cũng có thể là chết. Duy Nhất nghe được giọng nói của Minh Dạ Phạm nhưng không quay đầu lại; một là bởi vì bé không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình; hai là bởi vì bây giờ chân bé mềm nhũn, chỉ cần động vào là té ngay, nên bé không dám làm bất kỳ động tác nào. - Không có gì? Sao em lại đến chỗ này? - Minh Dạ Tuyệt nhìn người đang đi tới, giọng nói nhàn nhạt, không có một cử chỉ thân thiết nào. - Không có việc gì nên tới chơi một chút ạ, tại sao hôm nay anh không có đi ăn điểm tâm? - Minh Dạ Phạm cũng không để ý thái độ của anh, đi về phía hai người. Ba của bọn họ có quy định, bữa sáng tất cả phải ăn ở nhà ăn chính, mặc kệ có bao nhiêu công việc cũng phải đến. Chỉ có Minh Dạ Tuyệt là ngoại lệ, anh có thể lựa chọn đi hay không đi. Dù anh có quyền lựa chọn nhưng cho tới bây giờ anh cũng không sử dụng qua cái quyền đó lần nào cả, mỗi ngày anh đều đi tới nhà ăn. Nhưng hôm nay như thế nào anh lại không đến? điều này làm cho Phạm đứng ngồi không yên, bởi Minh Dạ Tuyệt chỉ không đi khi anh ấy bị thương mà thôi. Cho nên khi anh ăn xong phần của mình, lòng anh như lửa đốt, vội vã chạy đến đây. Bây giờ xem ra điều anh lo sợ đã không phải rồi. - Không đói. - Minh Dạ Tuyệt dùng hai từ đơn giản để giải thích nguyên nhân mình không đi. - Haizzz - Minh Dạ Phạm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt rơi vào cái người vẫn đứng quay lưng về phía anh. - Cô gái nhỏ, vậy em có đói bụng hay không? Sẽ không phải vì ở cùng anh ấy mà bị đói chứ? - Em cũng không đói bụng ạ. - Duy Nhất cúi đầu nhẹ nhàng nói, đã khóc xong nên trong lòng thấy dễ chịu hơn rất nhiều, giống như những thứ trước kia vẫn ở trong ngực bé đột nhiên biến mất. Sau khi tỉnh táo trở lại, bé mới phát giác được mình hơi nhức đầu, có chút muốn ngất, mí mắt căng lên, giống như sắp ngủ thiếp đi. - Em nói dối, ai mà không đói bụng? Cũng chẳng phải là Thần Tiên kia mà. Đã một ngày em chưa ăn gì rồi, có phải là anh ta không ăn cơm nên bắt em chịu đói chung không?. - Minh Dạ Phạm buồn cười đến bên cạnh bé, bắt bé phải đối mặt với mình. - Đầu của em sao thế? - Khi anh thấy vết máu trên đầu của Duy Nhất, nụ cười trên mặt Minh Dạ Phạm lập tức biến mất. - Cô gái nhỏ, đau không? - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng dùng tay lấy những sợi tóc dính trên mặt của bé ra, vừa kiểm tra vết thương vừa nói. Nhìn máu me be bét trên cái trán nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, có một loại cảm giác trong lòng từ từ lớn ra. - Đau. - Duy Nhất nghe lời nói dịu dàng của anh, lỗ mũi đau xót, bé đột nhiên lại muốn khóc nữa rồi. - Anh à, dù sao cô bé cũng là một đứa bé nha, cô bé có phạm sai lầm gì, cũng không thể đối với cô bé như vậy. - Minh Dạ Phạm trách cứ anh trai có tấm lòng độc ác của mình, anh cho là Minh Dạ Tuyệt mua bé bởi vì anh đối với bé có cảm tình, không nghĩ tới anh sẽ đối với bé như vậy, sớm biết thế anh đã tự mình mua rồi. - Thế nào? Đau lòng à? - Minh Dạ Tuyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của em trai thản nhiên nói. Giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến anh, tay đặt ở bên cạnh lặng lẽ nắm chặt. - Anh à, anh không cần tức giận, là em không cẩn thận bị ngã, không phải do anh ấy làm. - Duy Nhất vội vàng ngăn ở trước người của Minh Dạ Tuyệt, lên tiếng giải thích với người kia, chỉ sợ anh ấy hiểu lầm Minh Dạ Tuyệt mà thôi. - Thật sao? - Minh Dạ Phạm nhìn cô gái nhỏ đang che chắn cho Minh Dạ Tuyệt mà thở dài. - Dạ. - Nếu bị thương mà không băng bó vết thương, đây không phải là cố ý thì là cái gì? - Minh Dạ Phạm liếc mắt một cái, nhìn Minh Dạ Tuyệt ở bên cạnh không hề có phản ứng gì nói. Hai người ở cùng với nhau nhiều năm như vậy, còn chưa hiểu rõ tính tình của anh ấy sao? Nếu như anh không muốn làm cho người khác bị thương, anh sẽ không để cho người trước mặt của anh bị thương. Cũng không biết vì lý do gì mà cô bé này lại giải thích giúp người đã làm mình bị thương nữa. - Không thể trách anh ấy được, anh đừng trách anh ấy được không? - Duy Nhất đưa ra cánh tay nhỏ lắc lắc cánh tay Minh Dạ Phạm nói, bé thật không muốn hai anh trai bởi vì bé mà hiểu lầm nhau. - Bé ngốc, anh ta còn chưa giải thích, em gấp cái gì? - Minh Dạ Phạm nhìn đôi mắt đầy lo lắng của Duy Nhất, yêu thương nói. - Anh ơi! - Duy Nhất cắn môi, hơi sốt ruột, anh có phải không tin lời của bé không? Vậy bây giờ phải làm sao?. - Được rồi, anh tin tưởng em, đi theo anh, anh sẽ cho người xử lý vết thương của em. - Minh Dạ Phạm nói, sau đó đứng lên, muốn dắt tay bé đi. - Anh ơi! - Duy Nhất chưa chịu đi cùng Minh Dạ Phạm, quay đầu lại nhìn về người đang ngồi một chỗ không nhúc nhích từ nãy giờ, bé muốn có được sự đồng ý của anh, dù sao anh cũng là người mua bé về, như vậy bé nên nghe lời anh mới đúng. - Chỗ này của tôi có thuốc - Minh Dạ Tuyệt không nói để cho bé ở lại, nhưng cũng chưa từng nói để cho bé đi. - Đi, chỗ anh cũng có thuốc, không cần anh ấy. - Thấy dáng vẻ không hề đau lòng của Minh Dạ Tuyệt, lại nhìn Duy Nhất nghe lời anh ấy, không dám bước đi nữa, tự dưng lòng anh tức giận ghê gớm. - Chúng ta không đi có được hay không ạ? - Duy Nhất ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương nhìn gương mặt tức giận của Minh Dạ Phạm, bé không biết mình đã làm sai điều gì rồi, nhìn anh đúng là giống như vô cùng tức giận nha. - Tại sao? Anh ta đều mặc kệ em. . . vậy em ở lại chỗ này làm gì? - Minh Dạ Phạm không hiểu rốt cuộc trong lòng bé đang suy nghĩ cái gì, bị thương cũng không biết nhờ người xử lý vết thương giúp, còn với cái tên đầu sỏ chuyên đi gây chuyện lại ngoan ngoãn nghe lời. - Em đi rồi, anh ấy ở nơi này một mình sẽ rất cô đơn ạ. - Duy Nhất có một chút lo lắng cho người con trai từ nãy giờ không nói câu nào, ngẩng đầu lên nói với Minh Dạ Phạm. Bé không dám nói là bé sợ anh sẽ bệnh giống như mẹ của bé. Bé sợ sẽ không có anh bên cạnh, sẽ không được nhìn thấy anh nữa, lúc anh ngủ sẽ không tỉnh lại giống như mẹ bé Minh Dạ Tuyệt nghe được bé trả lời mà thân thể cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại, có một điều gì đó như không thuộc về anh. Anh mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía đứa bé đang đứng nguyên một chỗ, không chịu đi cùng người khác. Bé làm sao biết anh cô đơn? Minh Dạ Phạm đang đi, nghe được những lời này, cũng sững sờ, sau đó cúi người hỏi bé: - Làm sao em biết anh ấy cô đơn? - Bởi vì nơi này không có ai ngoài anh ấy, như thế sẽ không ai nói chuyện cùng anh ấy, đương nhiên anh ấy sẽ phải cô đơn ạ. - Duy Nhất xem đó như một điều hiển nhiên mà nói ra. Cả một buổi sáng bé ở chỗ này, không thấy người khác ra vào, chẳng lẽ nơi này không phải chỉ một mình anh ấy ở sao? Mà trên đời này không người nào muốn ở một mình cả, vậy được rồi, từ nay bé sẽ ở cùng với anh. Minh Dạ Tuyệt nghe lời nói đơn thuần của bé, giống như có một ánh mặt trời đột ngột xông vào trong lòng của anh, cái loại cảm giác ấy có chút ấm áp mà anh không thể nào hình dung ra được. Đây là cảm giác gì? Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao? Cùng lúc Minh Dạ Tuyệt và Duy Nhất đều nhìn về phía nhau, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt, anh đây là thế nào? Tại sao thấy em trai quan tâm bé, trong lòng lại có chút cảm giác không thích? Đây là vì điều gì? Không nghĩ ra, anh cũng không muốn nghĩ, im lặng không lên tiếng, đứng lên, đi mấy bước tới chỗ hai người đang đứng, dùng một tay kéo Duy Nhất về cạnh mình, sau đó mang theo bé rời khỏi Minh Dạ Phạm, đi lên lầu. - Anh muốn làm gì? - Minh Dạ Phạm nhìn động tác thô lỗ của anh trai, liền vội vàng đi theo.