- Nhu Nhi, mẹ với cậu con đi vào trong nói chuyện chút nhé, con ngoan ngoãn ở đây chơi với hai anh - Duy Nhất cúi người nói với Nhu Nhi một tiếng, thấy Nhu Nhi gật đầu một cái, lúc này mới yên tâm đi cùng Thượng Quan Hạo. - Đi thôi. - Thượng Quan Hạo thấy nụ cười trên mặt cô, sắc mặt cứng đờ rồi quay đầu đi vào nhà. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn dùng nụ cười vô tội của mình để làm cho lòng người khác yên tâm, thật không biết mình lại phạm vào ngọn gió nào, mà ai nhìn thấy nụ cười của cô thì cũng phát hỏa. - Dạ. - Duy Nhất làm bộ trả lời một tiếng, lặng lẽ lè lưỡi với Phương Noãn Nhi đang đứng đối mặt với cô, như bày tỏ là mình không hiểu chuyện gì, lại trở về là cô gái nhỏ, như chưa từng có bảy năm trời sống bên cạnh Minh Dạ Tuyệt Đưa tay nhẹ nhàng kéo Noãn Nhi đi vào cùng, bây giờ không phải là trước kia, có chị dâu ở đây, cô không tin anh ấy có thể dài dòng lôi thôi nhiều chuyện như trước kia. - Nói, chuyện gì đã xảy ra? Em lấy đứa trẻ kia từ đâu? - Thượng Quan Hạo vừa đi vào phòng, lập tức rống to. Cơn tức giận bùng phát mạnh mẽ giống như muốn giết chết. Chính là đứa bé đi bên cạnh cô, mắt, lông mày giống như đúc cô của mười năm trước, nếu như cô nói nhặt được nó ở trên đường, có đánh chết anh cũng không tin. - À. . . . . , đó là con gái của em. Hắc hắc he he. . . . . . , anh hai, em kết hôn rồi. - Duy Nhất nhìn anh mình, trừng mắt lớn, trong lòng tràn đầy ấm áp. Cũng chỉ có anh của cô mới có thể vì chuyện này mà tức giận với cô, đây mới chính là người nhà? Giống như cha mẹ vậy, sợ con của mình sai lầm, bị thiệt thòi, cho nên luôn dặn đi dặn lại, dù sao vẫn sợ đứa con của mình bị người ta ăn hiếp, cho nên mới tức giận dạy dỗ nó, thật ra thì đây chính là biểu hiện tình yêu của người nhà với nhau! - Cái gì? Lập gia đình? - Quả nhiên Thượng Quan Hạo vừa nghe thấy lời nói của cô..., lập tức búng người lên, mày rậm đột nhiên nhướng cao, cặp mắt vốn đã to nay càng trừng to hơn. Cô biến mất bảy năm, làm cho người trong nhà Thượng Quan thấp tha thấp thỏm mà lo lắng, nếu không phải cô thường xuyên dùng máy tính liên lạc với bọn họ, chắc chắn bọn họ đã tưởng cô bị bắt cóc rồi cũng nên, dĩ nhiên cái đó có thể kê thành trường hợp hiếm gặp. Cũng nghĩ tới tình huống cô thích đi chơi đến nỗi quên đường về nhà, chuyện gì bọn họ cũng đều nghĩ đến, những không ngờ được cô lại đi lập gia đình. - Ừ - Duy Nhất mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu, tuyệt đối không cho anh rống giận lần nữa. Bởi vì anh đối xử với cô như thế nào, cho dù có rống giận cỡ nào cũng đều ngừng lại thôi. - Em . . . . . , em. . . . . . , cười cái gì? Đừng cười? - Thấy nụ cười của cô thì lửa giận trong lòng Thượng Quan Hạo càng lớn hơn, nhưng anh chỉ tức giận đi tới đi lui trên mặt đất, còn Duy Nhất thì ngồi im trên ghế nhìn anh. - Ha ha, anh à, tài xế taxi đợi ở bên ngoài rất lâu rồi đấy, trên người em không có tiền, nên anh ra trả tiền giùm em đi! - Duy Nhất nhìn người đàn ông cứ đi lòng vòng trước mặt của cô, nụ cười trên môi càng thêm tươi. - Em đã lập gia đình rồi mà không có tiền? Tại sao anh phải trả tiền giùm cho em? Bộ anh là kẻ ăn không ngồi rồi chắc? - Thượng Quan Hạo tức giận trợn mắt nhìn cô, rống thật to, nhưng bước chân thì lại đi ra khỏi cửa, đi về phía sân. Nhìn dáng vẻ rời đi của anh, Duy Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi ngồi cười, anh ấy chính là như vậy, mỗi lần đều lớn tiếng trách móc cô, không bao giờ cho tiền cô, không cho thì không cho, nhưng đến cuối cùng, người không ngừng dúi tiền vào tay cô cũng chính là anh ấy, không để cho cô làm bất cứ chuyện gì nhưng anh lại làm tất cả mọi chuyện thay cô. - Duy Nhất, chị dẫn em đi xem phòng nhé, mấy thứ này đều của mấy anh chuẩn bị cho em đó, lúc đang xây nhà thì mọi người thiết kế một căn phòng riêng dành cho em, không ai được phép đi vào trong đó, đi, đi xem một chút xem có vừa ý em hay không nhé? - Noãn Nhi dắt tay của cô rồi nói. - Mấy anh ấy đã thiết kế thì sao em có thể không hài lòng chứ, bọn họ đều là người hiểu em nhất đấy. - Duy Nhất nở nụ cười, một tay nhấc valy trên nền nhà lên, chân bước lên lầu theo Noãn Nhi. Gian phòng của cô ở lầu hai, đó là một gian hướng về phía ánh mặt trời, ánh sáng bên ngoài xuyên vào cửa sổ thật to trong phòng, ánh sáng chiếu rọi khắp cả căn phòng, sạch sẽ mà sáng ngời, làm cho người ta nhìn vào, cả người liền cảm thấy thoải mái. Đây mới là cảm giác gia đình, không trang trí bày biện xa hoa, không có màu sắc xinh đẹp, nhưng làm cho người ta vừa bước vào đã cảm thấy yên tâm và ấm áp. Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Hạo liền quay trở lại, vừa về tới trong nhà thì chạy vội lên tầng hai tìm hai người, vẻ mặt sau khi tìm được người vẫn âm trầm giống như người ta nợ tiền anh vậy, nhưng anh cũng không hỏi chuyện mấy năm nay của Duy Nhất. Bởi vì, anh biết lúc này Duy Nhất không muốn nhắc đến chuyện này, cô chắc sẽ nhắc sang chuyện khác mà thôi. Mười năm ở chung với nhau sao anh lại không hiểu tính cô cơ chứ? Chỉ là, điều này cũng không có gì, anh không trị được cô, những người đó không trị được cô sao? Không tin thì chờ mấy người kia quay về đây đi, cô sẽ phải ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện. Trời rất nhanh tối, Duy Nhất và Noãn Nhi làm cơm tối với nhau, Nhu Nhi thì chơi đùa vui vẻ với Kiệt Nhiên và Mặc Nhiên, mấy đứa có vẻ rất hợp nhau. Ăn xong cơm tối, Duy Nhất cùng với vợ chồng Thượng Quan Hạo nói chuyện về việc phát triển vườn hoa trong thời gian tới, nhóm anh trai của cô đã thay đổi ra sao trong những năm qua, còn có sư phụ luôn thương yêu cô nhất nữa và chuyện liên quan đến sư nương, nói chuyện cho đến khuya thì bọn họ mới trở về phòng của mình ngủ. Bôn ba một ngày, Nhu Nhi đã mệt từ lâu nên bé rất nhanh ngủ thiếp đi, Duy Nhất cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi, nhẹ nhàng ôm chầm thân thể bé nhỏ của bé, gương mặt lặng lẽ dán lên mặt của bé, nghiêng người nhìn xuyên qua ánh trăng mờ ảo bên ngoài ô cửa sổ, trái tim thoáng qua một tia không yên lòng. Thật xin lỗi, cục cưng. Là mẹ không tốt, không thể cho con một gia đình yên ổn, để cho con phải nếm trải mùi vị không có ba như mẹ, con sẽ không ghét mẹ chứ? Cũng trong đêm này, một người khác cũng không thể ngủ được. Minh Dạ Tuyệt nằm trên giường lăn qua lăn lại không biết bao lâu mà cũng không thể ngủ được, cảm giác giống như mình thiếu đi một cái gì đó. Đã ba giờ sáng, đầu óc của anh vẫn thanh tỉnh như thường, một chút buồn ngủ cũng không có, trong ngực buồn bực khiến anh không thoải mái. - Haizz - Nằm trên giường thở ra một hơi thật dài, chợt lật người ngồi dậy, một mình đi tới trước cửa sổ, kéo tấm rèm màu vàng nhạt sang một bên, ánh trăng màu bạc hắt ánh sáng lên người của anh. Đưa tay mở cửa sổ, gió đêm mang theo từng đợt hơi lạnh thổi lên trên người của anh, khiến anh càng thêm tỉnh táo. Không ngủ được, làm thế nào đây? Anh không nhớ rõ đã có những giấc ngủ yên ổn từ khi nào, hình như là kể từ sau khi kết hôn thì anh rất ít khi mất ngủ, rốt cuộc hôm nay tại sao lại không ngủ được? Thân thể dường như chẳng có nhiệt độ, anh mệt mỏi dựa lên bể cửa sổ, một cỗ băng lạnh lập tức đánh lên bàn tay anh, thậm chí là lên cả người anh, Minh Dạ Tuyệt nhíu mày rời khỏi cửa sổ, đứng ngẩn ngơ. Không phải anh đã sớm hình thành thói quen không sợ lạnh rồi sao? Tại sao anh cảm thấy nhiệt độ này lại có chút xa lạ với mình? Thậm chí rất ghét? Là bởi vì cô ấy sao? Nhớ tới chuyện hôm nay người con gái ấy dứt khoác rời đi, anh lắc đầu một cái. Hẳn không phải, bởi vì mấy năm nay, thỉnh thoảng anh đi công tác, cũng sẽ ngủ một mình bên ngoài, cũng chưa bao giờ rơi vào tình trạng như hôm nay! Quay đầu nhìn căn phòng phía sau lưng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đến tột cùng là vì sao? Rốt cuộc là vì lý do gì đây? Khi tầm mắt rơi vào cái giường rỗng tếch thì tim anh đột nhiên nhảy lên một nhịp, đưa tay sờ sờ ngực trái, nhịp tim lạnh lẽo một chút, có chút trầm muộn. Thì ra là vậy, là do thiếu một món đồ! Thiếu một người nằm trên chiếc giường đó! Trước kia, vô luận về nhà vào lúc nào, nơi ngực trái của anh sẽ hoạt động mạnh mẽ, mang theo một cảm giác ấm áp, nhưng bây giờ, chẳng có cảm giác ấy. Tại sao? Tại sao biến thành như vậy? Bởi vì người phụ nữ ấy sao? Cau mày quay người lại, ngó ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, anh nghiêm túc suy nghĩ. Chắc là vậy? Sự tồn tại của cô giống như một thói quen trong anh, mỗi lần về nhà thì anh luôn bắt gặp khuôn mặt dịu dàng của cô, sau đó cô sẽ bưng một chén canh vừa ấm vừa ngon ra cho anh uống, nó giúp nhiệt độ cơ thể anh ấm áp hơn. Đúng rồi, thì ra anh đã quen nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, sự ấm áp từ chén canh và sự ấm áp từ cơ thể cô. Thì ra là thiếu cái ấm áp từ cô! Rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt vấn đề này, tim anh lại càng thêm chìm xuống đáy. Thì ra trong lúc vô tình, cô đã có một vị trí nhất định trong lòng anh. Chỉ là, cô tồn tại thì sao? Giờ chẳng còn gì nữa cả? Hôm nay mẹ con bọn họ đã đi đâu? Cô có quay trở về đây nữa không? Không có tiền, cô có chỗ nào để trú chân hay không? Hôm nay, có thể do cô quá xúc động mà bỏ đi? Nhớ tới cảnh cô dắt Nhu Nhi đi vào trưa hôm nay, trên cổ của Nhu Nhi có mấy vết bị thương do dao gây ra, tim của anh thắt lại, một chút đau đớn hiện lên trong tim của anh. Có lẽ, cô vì vết thương của Nhu Nhi mà cô tức giận, mấy ngày nữa cô hết giận và qua lại đây vì không chịu nổi khắc nghiệt bên ngoài Nghĩ tới đây, trong đầu Minh Dạ Tuyệt cảm thấy dễ chịu hơn, từ từ xoay người đi tới bên giường, để mặc cho cơ thể của mình rơi xuống giường cái “rầm”. Chiều rộng quá lớn, giường quá dài. Anh chưa bao giờ cảm thấy chiếc giường của mình lại rống trãi đến vậy. Minh Dạ Tuyệt từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy có cái gì không đúng, vì vậy lại xê dịch vị trí, lại không được. Lần nữa di chuyển người, cho đến khi ngửi được mùi hương quen thuộc, anh mới ngưng hoạt động, an tâm khép màn mi lại. Một ngày nào đó, cô sẽ quay lại đây. Bởi vì chắc chắn suy nghĩ này, tim của anh dần dần trở nên an tĩnh, thân thể cứng ngắc dần dần buông lỏng, hô hấp cũng chầm chậm trở nên an tĩnh, trong lúc vô tình mà lặng lẽ ngủ đi, khóe miệng còn mang một nụ cười không biết tên. Sáng sớm, ngoài cửa sổ lần lượt vang lên tiếng chim hót, hơn nữa còn càng lúc nhiều, âm thanh cũng càng ngày càng vang, đánh thức người đang say trong giấc ngủ. Duy Nhất nhẹ nhàng mở hai mắt ra, nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài đang chiếu vào phòng, duỗi cái lưng mệt mỏi, xoay người nhìn Nhu Nhi vẫn đang trong giấc nồng, khóe môi lộ ra nụ cười, một lát sau mới chậm rãi đứng lên, đi tới cửa sổ, kéo tấm rèm mỏng qua hai bên, đẩy tấm cửa sổ xuống sát đất ra rồi bước ra ngoài. Từ nơi này nhìn lại, có thể thấy hết vườn hoa ngoài sân, nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi thật sâu, một mùi thơm của hương hoa lẫn với bùn đất bay đến mũi cô, làm cho lòng cô còn chút mông lung, tinh thần đang mộng mị trở nên phấn chấn, tỉnh táo hơn rất nhiều. - A ha, ha - Dưới lầu truyền đến tiếng hô hào của hai đứa bé trai, Duy Nhất nhìn xuống nơi phát ra chuỗi tiếng cười, nhìn thấy Thượng Quan Hạo đang luyện công với hai đứa nhỏ dưới sân. Nhìn tất cả ở đây, Duy Nhất cười khe khẽ, trong đầu lập tức nhớ đến ngày tháng còn bên cạnh sư phụ, vào buổi sáng tinh mơ mấy anh em bọn họ đã bắt đầu luyện công như vậy rồi. Một hình ảnh rất đỗi quen thuộc. Nhìn một lát, cô xoay người đi vào trong phòng, thấy Nhu Nhi vẫn còn ngủ thì đi tới cạnh giường, nhẹ giọng mở miệng. - Nhu Nhi, Nhu Nhi xuống giường nào. - Dạ. . . . . . Mẹ. - Sau một lúc lâu, Nhu Nhi mới khẽ mở mắt ra, thấy mẹ đang ở ngay trước mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, từ từ bò dậy rồi rúc vào ngực của mẹ, hai mắt lại nhắm nghiền. - Nhu Nhi, ăn cơm xong, chúng ta còn phải đi mua đồ đấy nhé. - Duy Nhất ôm Nhu Nhi vào ngực, nhẹ giọng nói ra. - Dạ. - Nhu Nhi gật đầu một cái, nhưng vẫn cứ nằm trong ngực Duy Nhất, không chịu mở mắt. Duy Nhất buồn cười nhìn cô con gái của mình vẫn còn buồn ngủ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nó rồi nhẹ nhàng nói: - Nhu Nhi ngoan của mẹ, chờ chúng ta mua đồ về rồi ngủ tiếp có được hay không? - Mẹ, chúng ta không có tiền mà? Nhu Nhi không cần mua đồ đâu ạ. - Bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi ôm lấy eo Duy Nhất, nhắm mắt nhẹ nhàng nói. - Ai nói? Mẹ có tiền mà! - Duy Nhấ đưa ánh mắt triều mến nhìn con gái mình, đứa nhỏ này càng lớn càng hiểu chuyện. - Có tiền? Không phải ba không cho chúng ta tiền sao? - Nhu Nhi từ từ mở mắt hỏi mẹ. Ba không cho họ tiền, sao mẹ lại có tiền? - Mặc dù ba không cho chúng ta tiền, nhưng mẹ vẫn có thể tự kiếm tiền, yên tâm đi, mẹ có tiền, không cần tiết kiệm tiền giùm mẹ đâu. - Duy Nhất nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi, trong lòng tăng lên một phần ấm áp. - Thật sao? - Nhu Nhi không tin mở to đôi mắt hỏi lại mẹ. - Dĩ nhiên, có khi nào mẹ lừa con chưa nhỉ? - Không có. . . . . . - Nhu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vẫn đang suy nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra. - Được rồi, chúng ta nhanh đi nào, ăn cơm no xong mẹ dẫn con đi mua đồ nhé. - Duy Nhất dỗ dành Nhu Nhi. - Dạ, được ạ. - Nhu Nhi đồng ý rồi ngoan ngoãn rời giường, theo mẹ đi xuống lầu. - Nhu Nhi, chúng ta đi thôi con. - Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Duy Nhất kêu Nhu Nhi ra lấy xe chuẩn bị đi ra phố mua đồ. Nhưng vừa mới đi ra khỏicửa phòng, liền nghe tiếng huyên náo bên ngoài sân. Ngờ vực dẫn Nhu Nhi ra ngoài sân, cô lập tức sửng sốt. Chỉ thấy, trên bãi đất trống ngoài sân, vài chiếc xe hơi xếp chỉnh tề ở đó, mà mấy người trên xe còn đang lục đục đi xuống cùng với mấy người đứng đầy sân thương lượng bàn chuyện gì đó. Nhìn mấy người đang bước xuống xe, mặt Duy Nhất liền biến sắc, má ơi, mấy người này định đến đây để chinh phạt cô đấy à? - Sư. . . . . . Sư. . . . . . - Duy Nhất lắp ba lắp bắp nói một câu cũng không ra, người sư phụ mà bảy năm qua không gặp đã thay đổi rất nhiều, không biết từ lúc nào trên thái dương đã xuất hiện một sợi tóc bạch kim. - Sư cái gì sư? Nha đầu thối vừa đi là đi tận bảy năm, cũng không cho lão già ta đây biết tin tức gì cả, vậy ta nên làm thế nào đây, nhưng ngay car sư nương của cô mà cô còn quên thì quá mức rồi đấy nhỉ? - Cái người có sợi tóc bạch kim nơi thái dương vừa nhìn thấy Duy Nhất đã lập tức đi lên định đánh cô một trận, nhưng trong khóe mắt rõ ràng hiện lên một giọt nước mắt. - Sư phụ, sư nương - Duy Nhất thấy Thương Quan lão gia thì khóe mắt ánh lên một tia sáng, cũng nhìn thấy vẻ mặt kích động của Thương Quan phu nhân bên cạnh thì lập tức chạy tới, kích động ôm lấy hai người.