Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 48 : Không hiểu nên đau lòng
Duy Nhất không muốn nghe anh nói cái gì nữa, rời cửa chính, ánh mắt chứa vạn tia đau đớn đi đến cửa sổ, trong đầu càng không ngừng vang lên câu nói kia. Đưa cô? Đưa cô ấy cho các người?
Đứng ở cửa sổ nhìn những áng mây trắng bay, nhẹ nhàng cười, chỉ là trong nụ cười đó không có bất kỳ tia tình cảm nào, không có bất kỳ nhiệt độ. Cô không phải một người nhu nhược, nghe lời anh nói, là bởi vì trong lòng có một điểm nghĩ về anh, một chút xíu thói quen. Nhưng nếu như anh thật muốn đem cô đưa cho người ta, cô sẽ còn tiếp tục nghe lời sao? Không, không thể, cô thiếu tiền anh, cũng không có nghĩa là bán mạng vì anh. Mạng của cô do chính cô làm chủ, anh không thể.
“cạch” tiếng cửa mở truyền đến từ sau lưng, cô biết người nào đi vào, nhưng cô không quay đầu lại. Chỉ nhìn mây trời bay, ánh mắt càng ngày càng kiên định.
Người đàn ông này đáng giá để cô bỏ ra nhiều như vậy sao? Có lẽ năm đó anh mang đến cho cô vô số an tâm, giáo dục cô làm thế nào để sống tiếp, nhưng đồng thời anh cũng mang cho cô mười năm khổ sở, không phải sao? Có thể là huề nhau rồi chứ? Trừ tiền, hiện tại cô cũng không thiếu anh cái gì nữa, tại sao còn phải tiếp tục nghe lời anh?
Minh Dạ Tuyệt nhìn cô gái đứng dựa lưng vào cửa sổ, đột nhiên sửng sốt. Ánh mặt trời vẩy khắp trên người của cô, trong thoáng chốc anh còn tượng là một Thiên sứ vừa xuống trần, màu trắng ga giường bao lấy thân thể xinh đẹp của cô, phủ xuống trên vai tỏa sáng lấp lánh, bóng sợi tóc phía lưng mơ hồ tản ra nồng nặc đau thương, nhàn nhạt kiên định.
Anh không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng trên người cô tản mát hơi thở cách xa nhau, giống như đang nhắc nhở anh, cô không muốn anh đến gần cô. Nhưng cái kia thì thế nào? Cô là phụ nữ của anh, anh muốn như thế nào thì như thế ấy, không được phép cô tự nhiên đi lại.
- Thế nào? cô. . . . . .
- Tôi sẽ không cùng những người đó, còn lại cái gì cũng đồng ý, duy chỉ có chuyện này tôi sẽ không làm như anh mong muốn. - Minh Dạ Tuyệt vừa mới mở miệng, Duy Nhất lập tức cắt đứt lời nói của anh, cô không muốn nghe những lời khiến lòng mình đau đớn kia, những lời đó anh đã nói qúa nhiều rồi, cô cũng nghe được quá nhiều. Đủ rồi, thật đủ rồi.
- Nếu như mà tôi kiên trì vậy? - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô như có điều suy nghĩ, không ngờ cô lại đột nhiên nói ra những lời này, hiển nhiên cô cô chỉ nghe được những lời nói đầu tiên của anh, sau đó không có nghe được. Nếu là nghe được cô cũng sẽ không đã nói như vậy.
- Trừ phi tôi chết. . . . . . - Duy Nhất đem cái chữ “chết” cắn răng nghiến lợi nói ra, cô sẽ không chết, cho nên anh tuyệt không đạt được ý định.
- Ha ha. . . . . . Thật sao? - Minh Dạ Tuyệt cười lạnh thành tiếng, trong lời nói của cô là một tia quyết đoán mà anh nghe được, nhưng anh không tin cô thật có thể làm được vậy. Phụ nữ chỉ diễn trò là giỏi, trong lời nói của cô có mấy phần thật, mấy phần giả, chỉ có cô mới biết.
Duy Nhất quay đầu lại nhìn nụ cười kia, cau mày, nhưng không có nói bất luận lời gì, lời của cô nói anh không tin, nếu như vậy, nhiều lời thì có ích lợi gì?
- Lời của cô nói, đến tột cùng tôi nên tin hay không? Hay là nên không tin đây? Chỉ là, cô nói thật hay giả tôi không quan tâm, bởi vì dù là cô muốn lên giường với người khác, tôi cũng sẽ không đồng ý. Làm phụ nữ của tôi, cũng đừng nghĩ lại đi dính tới người đàn ông khác. Cô, Lam Duy Nhất đời này chỉ có thể lên giường với một người đàn ông là tôi mà thôi. Nhớ kỹ lời của cô nói, trừ phi cô chết, đừng bao giờ dính tới người đàn ông khác, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết. Biết không?
Minh Dạ Tuyệt từ từ đi tới bên cạnh cô, nhìn thật sâu vào trong mắt của cô, muốn xem trong mắt của cô có sự hoảng hốt hay không, có nói dối hay không.
Nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt cô, thế nhưng anh lại không phát hiện điều gì, ngắm chính mình chẳng thể vào được trong lòng cô, trong đôi mắt kia không có chút tâm tình nào, không có một tia va động, chỉ có nhàn nhạt im lặng, nồng nặc xa cách. Giống như, cô đã đem anh cách ly với thế giới của mình. Đột nhiên trái tim đánh úp tới một cỗ lo lắng, không biết vì sao, nhưng nhìn cô như thế anh vô cùng lo sợ.
Duy Nhất nhàn nhạt nhìn anh, không để ý anh hồi lâu lại chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Kể từ ngày gặp mặt anh tới nay, mỗi lần anh ra lệnh cho cô, nói cô không được làm như thế nào, không được làm như thế kia. Vì sao cô nhất định phải nghe lời anh?
- Có nghe hay không? – Cô không nói một lời làm cho anh phiền loạn, thấy cô xoay người, một phát liền bắt được cánh tay cô không cho cô đưa lưng về phía anh, anh không thích nhìn bóng lưng cô.
- Nghe được. - Duy Nhất nhẹ nhàng nói ra, cơn đau thắt nơi ngực làm cô không thể nào thở nổi, cúi đầu nhắm mắt lại chẳng muốn nhìn đến anh.
- Ngẩng đầu lên. - Minh Dạ Tuyệt thấy động tác của cô, lập tức lắc hai vai của cô không cho cô cúi đầu.
Duy Nhất thở ra một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, vô hồn nhìn bờ ngực rộng rãi của anh, nhớ lại đêm qua anh không chút lưu tình, trong lòng đau đớn liền truyền ra khắp xương cốt. Chợt cắn chặt môi, muốn giảm bớt cơn đau trong lòng.
- Tại sao không nhìn tôi? Nhìn tôi. – Anh thấy cô ngẩng đầu lên nhưng thủy chung không nhìn anh một lần, sự phẫn nộ trong lòng anh càng thêm nồng đậm, chợt vỗ vài cái vào bả vai của cô. Tại sao cô không nhìn anh?
Duy Nhất nắm chặt đôi tay, đè nén trong lòng thương, nghe lời ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh.
- Cười, tôi muốn nhìn cô cười. – Anh nhìn vào gương mặt cô, lần nữa ra lệnh.
- Đủ rồi. - Duy nhất t phất tay đánh rớt cái tay anh đang giữ vai cô, đôi môi run rẩy chầm chậm nói: - Dù là một kẻ ngu cũng biết mình vui vẻ hay không, hạnh phúc không. Dù là một người điên, cũng biết thời điểm nào mình đau lòng muốn khóc, thời điểm nào không muốn cười. Anh có thể định đoạt tôi được phép làm cái gì không được phép làm cái gì, có thể ra lệnh cho tôi không ra cửa, không tiếp cận đàn ông khác. Nhưng tôi không phải là tượng gỗ, tôi có tâm tình của mình, anh không có quyền lợi ra lệnh cho tôi lúc nào cười lúc nào khóc. Hiện tại tôi không muốn cười, lòng tôi đau, hiện tại tôi chỉ muốn khóc, tôi không muốn cười, nên tôi không cười. - Vừa bắt đầu cô nói rất chậm, nhưng sau đó mọi lúc một nhanh, càng ngày càng lớn tiếng, càng ngày càng run rẩy, cho đến cuối cùng nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào không nói nên lời.
- Không cho khóc, không cho rơi lệ. - Nghe cô run rẫy không nói được gì, nhìn nước mắt đầy mặt cô, tim của anh chợt nhói đau. Anh không biết vì sao lại như thế, nhưng khi nhìn nhìn đến ánh mắt quật cường dù là trong lúc khóc của cô, anh liền không nhận được nóng giận.
- Tôi không muốn, tôi muốn khóc thì khóc, tại sao phải nghe lời anh? Tôi uất ức, tại sao không thể khóc? Tôi. . . . . . - Cặp mắt mông lung không thấy được lửa giận trong mắt của anh, cô quật cường nhìn anh, nước mắt chảy dài trên má, nhưng cô thủy chung không khóc thành tiếng, cắn răng mặc cho nước mắt theo gương mặt rơi xuống đất, vỡ thành hàng vạn viên linh châu.
- Được, tôi cho phép cô không cười, nhưng cũng không được khóc, nghe được không tôi không cho cô khóc.
Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, trong đầu anh liền giống bị người ta dùng búa sắt hung hăng gõ xuống; anh đau, để cho anh rối rắm.
Cô khóc không một tiếng động, so với ngày hôm qua cô thê lương kêu gào, càng là cho anh phiền não. Tại sao? Tại sao một hành động nhỏ của cô lại tác động lớn đến tâm tình của anh như thế?
Duy Nhất quật cường nhìn anh, không nói gì, chỉ là không nhịn được thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng nức nở, nước mắt mãnh liệt chảy xuống gương mặt trắng nõn trên mặt vẽ ra hai đạo thật dài dòng suối nhỏ.
- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt thấy cô mở thật to đôi mắt đẫm lệ, chợt kéo qua thân thể của cô, một hớp ngăn chặt môi của cô, hung hăng chạm vào mền mại. Nếu như không có thể làm cho cô ngừng khóc, vậy thì nhắm mắt làm ngơ vậy.
- Ưmh. . . . . . , đừng. - Duy Nhất đột nhiên trợn to mắt, dùng sức giùng giằng. Không muốn để cho anh đụng chạm đến cô nữa.
Minh Dạ Tuyệt giống như không có nghe được lời của cô, càng không ngừng cắn xé môi của cô, từ từ anh giống như một kẻ nghiện thuốc không muốn buông ra, tư vị ngọt ngào vẩy khắp đôi môi, khơi dậy những cảm xúc trong anh, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ, nhớ tới tư vị ngọt ngào của cô ngày hôm qua, hai tay ôm lấy cô đi về phía giường.
- Đừng. - Duy Nhất giùng giằng muốn rời khỏi ngực của anh, chán ghét sự tiếp xúc và phiền bá đạo của anh.
- Ngoan ngoãn, đừng bắt tôi phải động thủ. - Minh Dạ Tuyệt ném cô lên trên giường, một cúi người đè cô dưới thân mình, từng câu từng chữ nói ra, nhìn cô bởi vì kinh hoảng giãy giụa mà quên rơi lệ mắt, trong lòng bỗng dưng không thoải mái. Còn nhìn gương mặt không nước mắt của cô càng rất buồn phiền.
Chân Duy Nhất khẽ cong, định đánh tơi giữa hai chân anh, lại bị anh lắc mình một cái đè hai chân của cô lại, một tay bắt được cánh tay không hợp tác của cô, áp đảo lên đỉnh đầu. Để cho cô không thể động đậy.
- Anh. . . . . . - Duy Nhất muốn tránh ra khỏi anh, nhưng sức lực của cô lại không bằng anh, làm cách nào cũng không chốn chạy khỏi sự khống chế của anh. Nếu như anh không áp chế chân thể của cô, cô có thể chạy trốn khỏi phạm vi của anh, thậm chí để cho anh không cách nào đến gần cô, nhưng bây giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh mà không thể có bất kỳ động tác nào.
- Ngoan một chút, cô sẽ ít đau một chút, nếu không người chịu khổ sẽ chỉ là cô. – Anh tà mị cười cười, thấy cô quả nhiên dừng lại động tác của mình, mới tháo cái mền quấn trên người cô, lộ ra thân thể tuyệt đẹp của cô.
Cô khổ sở nhắm mắt lại không tiếp tục giãy giụa, bởi vì cô biết mình vô luận mình giãy giụa hư thế nào, chỉ cần là anh quyết định cần làm thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tâm, đã đau đến chết lặng, mắt, đã không chảy nổi nước mắt, cô chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng sự bá đạo của anh, chịu đựng anh cường hãm, chịu đựng anh vô tình.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
3 chương
120 chương
49 chương