Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 41 : Cô là duy nhất?

- Ách. . . . . . - Duy Nhất nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần của anh, từ từ đỏ mặt, ánh mắt của anh quá sắc bén, khiến cô không dám nhìn thẳng. Từ từ rũ mắt xuống, vừa đúng rơi vào đôi môi mỏng đang khép hờ của anh, nhịp tim cô vì thế càng rối loạn. - Sợ? Ha ha. . . . . . , đừng… có hy vọng xa vời với tôi, tôi chưa từng nghĩ tới cùng cô làm vợ chồng chân chính, hôn nhân của chúng ta chỉ là hữu danh vô thật, hiểu không? - Minh Dạ Tuyệt dùng sức nâng cằm của cô lên cao, không để cho cô có cơ hội né tránh. - A, tôi hiểu - ánh mắt Duy Nhất bỗng tối lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đúng vậy, làm sao có thể anh có thể làm vợ chồng với cô đây? Không phải đã nói không muốn cùng anh có bất kì dây dưa nào cả? Tại sao mỗi lần chỉ cần anh tới gần, cô lại không nhịn được mà bắt đầu mong được? Ngu ngốc! Khờ khạo. Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi mắt cô đơn của cô, không khỏi có chút đau lòng. Tay không tự giác hướng về mặt cô, khi mắt thấy bàn tay gần như chạm vào mặt cô thì đột nhiên thức tỉnh, vội vàng thu tay về, ảo não xoay người rời đi. Anh đây là thế nào? Tại sao mỗi lần gặp cô, anh liền thay đổi giống như không còn là anh nữa? Duy Nhất nhìn bóng dáng anh vội vàng đi ra cửa, trong lòng có chút không khỏi nghi ngờ, anh đây là thế nào? Vô lực rũ đầu xuống, từ từ bò lại trên giường, trong đầu đều là hình ảnh ban nãy anh giơ tay lên như muốn chạm vào mặt cô. Khi đó, anh có phải muốn an ủi cô sao? Tại sao lại không tiếp tục nữa? Có lẽ anh là đến đụng vào cô cũng chẳng muốn? Bằng không làm sao anh lại đột nhiên đi mất đây? Haizzzz. . . . . . , nhẹ nhàng thở dài một cái. Cô đang suy nghĩ gì đấy? Không phải đã quyết định không có bất kỳ tình cảm nào với anh nữa sao? Như bây giờ không phải tốt hơn sao? Về sau ở trong phòng mình cả ngày, không ai gặp ai, như vậy không phải tốt hơn sao? Đêm nay, cô không cách nào ngủ được nữa, vẫn không ngừng cảnh cáo mình không cần nghĩ, nhưng đại não cô giống như không nghe mệnh lệnh của cô, luôn xuất hiện bóng dáng của anh, từ hình ảnh ngày bé cho đến hiện tại. Cho đến khi nghĩ mệt mỏi, là lúc trời sắp sáng, khi đó cô mới mơ hồ tiến vào mộng đẹp. Nhưng cô chưa kịp ngủ đủ, ánh mắt của cô lại mở ra. Thói quen thật là đáng sợ, trong mười năm qua, cô luôn thức dậy và chạy bộ từ sớm, vô luận là trời mưa gió bão bùng thế nào cũng không nghĩ. Không ngờ cái thói quen tốt này hiện tại lại làm cho cô có chút dở khóc dở cười, mặc dù cô rất mệt mỏi, mí mắt nặng nề chẳng muốn mở ra, nhưng đồng hồ sinh vật của chính cô lại không để cho cô ngủ tiếp. Bất đắc dĩ lật người rời giường, nếu không ngủ được thì dậy sớm một chút cũng tốt thôi. - Dì Trương, chào buổi sáng. - Duy Nhất mới vừa xuống lầu, liền nhìn thấy dì Trương đang bận rộn trong phòng bếp. - Vâng, cô chủ dậy sớm như vậy sao ạ. - Dì Trương ngừng động tác tay lại, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái. - Không còn sớm, dì còn thức sớm hơn tôi nữa mà, có gì cần tôi giúp không? - Duy Nhất nhìn các nguyên liệu trong tay bà hỏi. - Không cần, chỉ là một chút chuyện nhỏ, tôi tự làm sẽ tốt hơn. - À, vậy tôi đi ra ngoài chạy bộ một chút, nếu có gì cần tôi giúp xin cứ gọi. - Duy Nhất cười và nói. - Được, cô đi sớm về sớm ạ. Sẽ có cơm rất nhanh thôi. - Vâng, tôi hiểu rồi - Duy Nhất gật đầu một cái, xong chầm chậm chạy ra ngoài. Duy Nhất chạy một mình giữa cánh rừng nhỏ, tận tình hô hấp không khí trong lành của thiên nhiên, không khí nơi này so với thành phố tốt hơn vạn lần, trong rừng có tiếng chim nhỏ ríu ra ríu rít tạo thành một thế giới âm nhạc tuyệt vời, những chiếc lá xanh chặn lại ánh sáng mặt trời, để cho nhiệt độ nơi đây mát mẻ hơn ở thành phố. Cho người ta cảm giác như đang ở giữa một thảo nguyên rộng lớn. Cô chạy đến một căn nhà cách đó không xa rồi xoay người chạy ngược lại, chỉ vì không muốn gặp lại không muốn gặp. Tất cả nơi này không có thay đổi nhiều, chỉ là cây cối cao hơn, cành lá sum xuê hơn. - Ah? - Lúc trở về Duy Nhất đột nhiên nhìn thấy một khoảng sân rộng toàn những bông hoa nhỏ màu tím. Mới vừa rồi lúc đi ra, cô không hề chú ý, hiện tại mới nhìn đến cô liền nhớ đây là loài hoa mà năm đó cô gieo xuống nơi này, bây giờ nó đã nhiều và lan tràn khắp nơi. Màu tím của bông hoa lại được ánh mặt trời chiếu rọi, trông đẹp càng thêm đẹp lung linh. Anh Tuyệt đã thích hoa rồi sao, cô nhớ trước kia cô có nói thế nào anh cũng không có gật đầu đồng ý kia mà, ở chỗ này có rất nhiều hoa dại, tuy nhiên chỉ có duy nhất một loại hoa? Tại sao không trồng thêm nhiều loại hoa khác? - Đang nhìn cái gì vậy? - Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười chế nhạo, đánh thức Duy Nhất khỏi những trầm tư của riêng mình Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt của Minh Dạ Phạm, thân thể cao lớn đang đi về phía cô. - Buổi sáng khỏe. - Duy Nhất mỉm cười, chào hỏi anh. - Đang nhìn cái gì ở đây? Sao thơ thẩn thế. - Minh Dạ Phạm cười nói. - Không có gì, chỉ là đang nhìn ngắm hoa mà thôi. - À, xem vườn hoa kia à? Thấy thế nào? – Anh từ từ đi tới trước mặt cô, đứng lại bên người cô hỏi. Không biết rằng tất cả những chuyện này đều bị một người khác đứng trên lầu quan sát. Minh Dạ Tuyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Duy Nhất, đôi mắt anh từ từ trở nên căng thẳng. Không ngờ mới vừa rời giường, anh liền nhìn thấy hình ảnh này, cô gái kia coi lời anh là gió thổi bên tai sao? Tái phạm hết lần này đến lần khác . “Bành” một tiếng, nắm đấm trên tay rơi xuống vách tường gần cửa sổ, anh chợt muốn đập tan cái cửa sổ này, sau đó nhảy xuống dưới kia. - Đẹp lắm - Duy Nhất nhìn cả vườn hoa cười vui vẻ. - Haizzzz. .. . . Cô không cảm thấy một màu sắc như thế sẽ rất đơn điệu sao? - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng hỏi, nhìn nụ cười của cô dưới ánh mặt trời, mà trở nên mất hồn. - Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi anh điều đó, tại sao chỉ trồng một loại hoa mà thôi? Nhiều loại hoa, nhiều màu sắc không phải sẽ đẹp hơn sao? - Duy Nhất ngẩng đầu hỏi anh, đây cũng chính là vấn đề cô muốn hỏi. - Vậy cô hãy đi hỏi chồng mình đi, hoa ở đây là của anh ấy, hơn nữa chỉ trồng một loại, thật khiến người ta nhức đầu, nhìn nhiều năm như vậy cũng không biết chán là gì. - Minh Dạ Phạm giống như bất đắc dĩ nói. - Hoa của anh ấy là sao? - Duy Nhất giật mình hỏi lại anh, trong đầu tràn đầy nghi vấn, điều này sao có thể? - Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng có cho cô biết, những cây hoa này là bảo bối của anh ấy đó, cô ngàn vạn lần đừng đạp lên chúng, nếu để cho anh ấy biết sẽ ăn thịt cô luôn đó. - Minh Dạ Phạm bất đắc dĩ nói, nhớ trước kia anh không cẩn thận đạp nó, thiếu chút nữa liền bị anh ta cấm túc rồi. - Làm sao có thể? Cũng chỉ là một loại hoa mà thôi. - Duy Nhất cười nói, đây cũng quá khoa trương. - Cô đừng nên không tin, đây là kinh nghiệm xương máu của tôi đó - Minh Dạ Phạm nghiêm túc nói, giọng nói cũng cực độ nghiêm túc. - Ha ha ha - Duy Nhất nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc của anh mà không nhịn được cười, có chút không quá tin tưởng lời nói của anh. - Chị dâu à, cô đừng cười như thế, tôi nói thật. - Minh Dạ Phạm thấy cô giống như không tin tưởng lời của anh, vì vậy nói. - À, tôi biết rồi, về sau tôi sẽ cẩn thận, anh ăn cơm chưa? - Chưa, tôi chính là đến nơi này ăn cơm. - Hả? - Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì nữa. - Bởi vì nơi này đã có sẵn cơm. Mà cũng chỗ tôi ở cho nên tôi đến đây ăn ké. - Trước kia mọi người không phải đều phải ăn sáng chung ở nhà ăn sao? Hiện tại thế nào đã đến nơi này? -Duy Nhất kỳ quái hỏi, nhớ trước kia mỗi ngày bọn họ đều ăn bữa sáng cùng với nhau vô cùng mệt mỏi. - Làm sao cô biết? - Nghe được lời của cô..., nụ cười trên mặt Minh Dạ Phạm lập tức biến mất, đó là chuyện mười năm trước, làm sao cô biết? - Ha ha ha, chẳng lẽ không đúng sao? - Duy Nhất cười khan một tiếng, trong lòng ảo não làm gì mà lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. - Tuyệt. . . . . . Nói với cô? - Minh Dạ Phạm chần chờ hỏi. - Anh cứ cho là thế đi. - Duy Nhất không trả lời ngược lại cười trừ. - Không thể nào, anh ấy tuyệt đối sẽ không kể cho cô chút chuyện nhỏ này. Nói, làm sao cô biết? - Minh Dạ Phạm lần nữa nhìn về phía cô, trong mắt đã nhiều hơn một phần tàn nhẫn. - Tôi vốn biết như thế. - Duy Nhất cười nói, không có một ý tứ muốn giấu giếm nào. Minh Dạ Phạm nhìn nụ cười của cô như có điều suy nghĩ, từ trong đầu óc tìm tòi một vòng, cũng không có nghĩ ra ai có thể vào đây và biết chuyện này. Chuyện này, trừ cô gái sống cùng bọn anh năm đó cũng chẳng ai biết, làm sao cô biết? cô gái nhỏ? Đồ đần? - Cô là. . . . . . , cô tên gì? - Nghĩ tới đây, Minh Dạ Phạm trừng lớn cặp mắt, một phát bắt được tay của cô, kích động hỏi. Duy Nhất không có lên tiếng chỉ nhìn anh cười. Nếu như anh đoán được, cô liền thừa nhận, nếu như anh đoán không ra, vậy nói rõ trong lòng của anh chưa từng có bóng dáng của cô, có nói ra cũng không cần thiết. Minh Dạ Phạm nhìn chằm chằm người trước mắt, muốn ôm cô, rồi lại không dám xác định được cô có phải là người kia hay không. Trong giây lát nhớ tới một chuyện, đưa tay một lên cái trán của cô, khi thấy trên đó có một vết sẹo to thì kích động đến không biết phải nói gì. - Duy Nhất, cô là Duy Nhất, ha ha ha, cô là Duy Nhất thật à? - Minh Dạ Phạm ôm lấy cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, cười như đứa ngốc. - Đúng vậy, tôi là Duy Nhất - Duy Nhất khẽ cười. Thì ra là anh còn nhớ rõ như thế. - Anh cả thiệt là, tìm được cô rồi sao không nói cho tôi biết, quả thực không có tính người rồi. - gương mặt Minh Dạ Phạm không thoải mái, tự nhiên quên cách giấu giếm tình cảm. - Không, anh ấy hoàn toàn chưa biết tôi là ai, nên anh khoang hả nói cho anh ấy biết có được hay không? Mau thả tôi ra, tôi không thở nổi rồi. - Duy Nhất khó khăn nói, muốn đẩy anh ra, lại phát hiện anh càng ôm cô chặt hơn, không thể để cho có thể động đẩy gì cả. - Làm sao có thể? Nếu như anh ấy không biết cô là ai, làm sao có thể cưới cô. - Minh Dạ Phạm nghe được lời của cô vội vàng buông tay ra, nghi ngờ hỏi. - Trước đừng hỏi tôi cái gì cả, đồng ý đừng nói cho anh ấy nghe là được rồi - Duy Nhất nhẹ nhàng nói. - Tại sao không nói cho anh ấy biết, bao năm qua anh ấy tìm cô đến độ sắp phát điên lên. Không, không được hiện tại tôi sẽ đi nói cho anh ấy biết. - Minh Dạ Phạm không kịp đợi nếu không nói cái tin tức này cho anh cả, nói cho anh biết vợ anh chính là người bao lâu nay anh tìm kiếm, tin tức tuyệt vời như vậy tại sao có thể không nói? Duy Nhất liền kéo tay anh lại, không muốn để cho anh đi. - Không, đừng. . . . . . - Hai người vừa làm gì vậy? – Cô vừa nắm lấy tay Phạm, một giọng nói lạnh lùng như thể truyền ra từ trong địa ngục vọng lại từ sau lưng hai người. Kinh hãi nhìn động tác của hai người. Duy Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nét mặt âm trầm của Minh Dạ Tuyệt, khắp người mang theo một luồng khí lạnh đi tới bên cạnh cô.