- Ôi - Duy Nhất bị ánh mắt trước mặt làm cho hoảng sợ, chỉ biết lui về phía sau, đầu vì thế đập vào chiếc ghế dựa. - Ha ha. . . . . . – Cô gái kia thấy Duy Nhất như thế, đứng thẳng người, tay vòng qua trước ngực, cười lạnh nhìn cô một cái từ trên xuống dưới, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra tia khinh miệt. - Nhát gan như vậy, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn vóc dáng cũng không có vóc dáng, thật không biết anh cả cảm thấy cô ra sao nữa? Cô không biết lượng sức mà cứ thế ngã vào lòng anh sao? Haizzz, haizzz, haizzz, cõi đời này vẫn còn thứ người không biết xấu hổ - Cô tà tà nhìn Duy Nhất, chầm chầm lên tiếng. - Vóc dáng tôi như thế nào hình như không có liên hệ với cô -Duy Nhất đứng lên thản nhiên nói. Từ sớm cô đã loáng thoáng đoán được người đó là ai. Mới vừa rồi khi mời rượu, liền đã nhận ra người này nhìn cô với ánh mắt đang nhìn tình địch. Cô chỉ là không hiểu, tại sao từ nhỏ đến lớn cô gái này đều như vậy? Luôn thù ghét cô, rốt cuộc trên cơ thể cô có nơi nào làm cho cô ta ngứa mắt? - Thôi đi, hạng con gái như cô căn bản không đủ tư cách gả vào nhà tôi, tôi cảnh cáo cô... tốt nhất cô cách xa anh của tôi một chút, không được đến gần anh ấy. - Nguyễn Kiều Nhi chỉ vào mặt Duy Nhất, lạnh giọng ra lệnh . - Tôi cùng với anh ấy là vợ chồng, tôi không tới gần anh ấy, vậy ai mới có thể đến gần anh ấy? - Duy Nhất buồn cười hỏi, nếu nói về tư cách, cô cho là cô ta mới không có tư cách nói về điều đó, lại nói trên đời này càng không ai muốn đến bước vào nhà cô ta cả. - Vậy cô hãy cùng anh ấy ly hôn đi, tóm lại anh ấy là của tôi, cô không được phép đến gần anh ấy - Nguyễn Kiều Nhi gằng từng chữ nói. - Haizzz . . .. .- Duy Nhất thở dài một hơi dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu nói - Mặc kệ như thế nào, bây giờ tôi là vợ của anh ấy, có thể đến gần anh ấy hay không, có muốn đến gần anh ấy hay không, là việc của tôi. Không có cần thiết phải xin phép người khác, xin cô đừng lấy giọng điệu này đến nói chuyện với tôi, tôi không cần thiết nghe lệnh của cô. - Mày. . . . . . , đừng tưởng rằng anh ấy sẽ yêu mày, mày cũng giống như những người khác, chẳng qua chính là món đồ chơi của anh ấy mà thôi, chờ anh chơi đã, ngán, sẽ đá mày, đến lúc đó cũng đừng khóc lóc nỉ non . - Nguyễn Kiều Nhi vừa định nổi giận, rồi lại đè nén ghen tỵ trong lòng xuống, lạnh giọng nói. - Vậy thì chờ anh ấy chơi chán rồi hãy nói, ít nhất hiện tại anh ấy còn chưa chơi chán, không phải sao? Mời cô đi ra ngoài được không? Tôi cảm thấy mệt, hiện tại không có hứng thú nghe cô nói chuyện. - Duy Nhất cau mày lạnh lùng nhìn cô ta, cô đối với Nguyễn Kiều Nhi thật sự là không thích, cũng không có hứng thú theo cô ta nói chuyện nhàm chán. - Mày. . . . . . , xem ra tao không giáo huấn dạy dỗ mày, mày cũng không biết trời cao đất rộng là gì nhỉ?! - Nguyễn Kiều Nhi nghe được lời Duy Nhất nói, tựa như một con điên, xông lại phất tay liền hướng trên mặt Duy Nhất mà đánh. Ghen tỵ, tức giận cùng không cam lòng tất cả đều ập vào lòng, để cho cô mất đi lý trí. Cho tới bây giờ không người nào dám nói chuyện với cô như vậy, cô gái này quá kiêu ngạo rồi. Khi tay Nguyễn Kiều Nhi chuẩn bị đụng đến mặt Duy Nhất thì chỉ thấy Duy Nhất tay khẽ động, thân thể chuyển một cái, tay Nguyễn Kiều Nhi đã bị cô bắt được, ngón tay của cô nắm chặt tay Nguyễn Kiều Nhi, làm cho cô ta không thể động đậy. - Mày. . . . . . Mày buông tay tao ra, mày dám đụng đến tao, tao nhất định sẽ cho mày chết không toàn thây. - Nguyễn Kiều Nhi không ngờ tự nhiên mình rơi vào tay của Duy Nhất, nên luôn miệng uy hiếp cô. - Cô tin hay không, hiện tại tôi liền để cho cô chết không toàn thây? - Duy Nhất lạnh giọng nói, người như cô ta thật là khiến người ta không cách nào nhẫn nại. - Mày. . . . . . mày dám? - Nguyễn Kiều Nhi trợn to mắt lạnh lùng quát, mặc dù tay cô bị Duy Nhất giữ chặt, nhưng cô vẫn không tin có người dám động tay với cô. Cô là đại tiểu thư của bang Thiên Minh, ai dám động đến cô? Đang lúc Duy Nhất định để cho cô ta chịu chút đau khổ, đột nhiên nghe được ngoài cửa giống như có tiếng bước chân chậm rãi mà tới gần, vì vậy từ từ buông lỏng tay của Nguyễn Kiều Nhi ra, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ nói: - Cô đi ra ngoài đi, tôi không muốn cùng cô cãi vả. Hôm nay là ngày cô kết hôn, nên cô không muốn gây ra chuyện gì. - Hừ, thế nào? Cô sợ à? - Nguyễn Kiều Nhi thấy cô buông lỏng tay mình ra, còn tưởng rằng Duy Nhất là sợ cô, thừa dịp Duy Nhất xoay người lại nhìn phía ngoài cửa sổ, bắt lấy tóc của cô, không để cho cô có thể xoay người lại, quơ tay liền hướng mặt của cô mà đánh. - Dừng tay. - Không đợi tay Nguyễn Kiều Nhi rơi xuống mặt Duy Nhất, cửa đột nhiên vang lên một tiếng gầm nhẹ, Nguyễn Kiều Nhi dừng cánh tay đang vươn ra giữa không trung lại. - Anh, anh cả? - Nguyễn Kiều Nhi quay đầu lại liền nhìn đến gương mặt âm trầm của người đàn ông đang đứng ở cửa, bị sợ đến mức ngẩn người tại chỗ, lại không dám có bất kỳ động tác nào. - Cô ở đây làm gì? Còn không buông tay ra? - Minh Dạ Tuyệt bước nhanh tới trước mặt của hai cô, thét to vào mặt Nguyễn Kiều Nhi. - Em. . . . . . em không có làm cái gì, em chỉ là ở cùng chị dâu tâm sự mà thôi. - Vừa nghe đến lời của anh, tay vội vàng buông tóc Duy Nhất ra, lui về phía sau mấy bước. Minh Dạ Tuyệt thấy Duy Nhất đưa tay lên đầu nhẹ nhàng xoa, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô bắt lấy tay của cô, nghiêm túc kiểm tra trên người cô có bị thương gì không, nhìn từ trên xuống dưới một lượt thấy cô không có gì đáng ngại, xoay người lại căm tức nhìn Nguyễn Kiều Nhi. Lá gan của cô thật là càng lúc càng lớn, ngay cả người của anh cũng dám động. - Nói chuyện phiếm? Cô cho như vậy là nói chuyện phiếm sao? Tôi cảnh cáo cô, đừng vọng tưởng có thể động đến người của tôi, mau chóng biến khỏi mắt tôi, nếu không, tôi để cho cô không biết đường về nhà. - Minh Dạ Tuyệt nói từng chữ một. Mười năm trước, cô dám động đến đồ đần của anh, hôm nay còn nghĩ có thể động đến người của anh lần nữa sao? Duy Nhất nhìn bóng lưng cao lớn đứng ở trước mặt mình , trong lòng một hồi ấm áp, anh là quan tâm cô sao? Bằng không cũng sẽ không bảo vệ cô như vừa rồi, không phải sao? - Em...em, tại sao anh đối với em như vậy? Em đây thực sự rất yêu anh, tại sao anh lại không quan tâm đến em, em còn thiếu điều gì? Kể cả con nhỏ anh mua trước kia và con quỷ đứng trước mặt này, em có điểm nào không bằng nó? Thân thể của em đẹp hơn nó, dáng dấp cũng hơn nó mười phần, tại sao anh không muốn em? - Nguyễn Kiều Nhi không phục hầm hừ, trong mắt mơ hồ đang khóc. Cô yêu anh nhiều năm như vậy, tại sao anh lại không yêu cô? - Bởi vì, tôi chán ghét cô. Tôi thấy ghê tởm cơ thể của cô. Biến, đừng đứng trước mặt tôi nữa. - Minh Dạ Tuyệt không có kiên nhẫn cùng cô nói nhảm, cắn răng mà nói ra. Khi biết năm đó Nguyễn Kiều Nhi đối với đồ đần ra sao, anh đối với cô chán ghét càng thêm chán ghét. Cô gái này không biết rõ người ta chán ghét mình ra sao, thật là khiến người ta ghê tởm. - Anh . . . . . . , làm sao anh lại nói như vậy? ồ ồ. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi phẫn hận nhìn gương mặt tuyệt tình của anh một lần cuối, sau đó bụm mặt chạy ra ngoài. - Haizzz. . . . . . - Duy Nhất si ngốc nhìn bóng lưng cao lớn của người trước mắt, nhẹ nhàng thở dài, thật là một người đàn ông tuyệt tình. - Cô than thở cái gì vậy? - Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng thở dài của cô, quay đầu lại hỏi. - Cô ấy yêu anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào sao? - Duy Nhất nhẹ nhàng hỏi, trong lòng có chút tò mò. - Không có, tôi cũng cảnh cáo cô, ngàn vạn lần không được yêu tôi, bởi vì tôi không yêu cô. - Minh Dạ Tuyệt nói như đinh chém sắt. - Thật sự kỳ quái, nếu anh đã không yêu tôi, không quan tâm tôi, vậy tại sao muốn kết hôn với tôi? - Duy Nhất nhìn ánh mắt của anh, dịu dàng hỏi, thật là muốn tiến vào trong lòng của anh, đi xem một chút, trong lòng của anh rốt cuộc có bóng dáng của mình hay không. - Cưới cô, chỉ là bởi vì tôi không muốn kết hôn với cô gái kia, đừng tưởng rằng cô là người đặc biệt, cô hãy nhìn cô gái kia, trong lòng đừng vọng tưởng sẽ được tôi yêu lại, cũng đừng là chuyện gì khiến tôi chán ghét, nếu không, cô sẽ phải ra đi với hai bàn tay trắng. - Minh Dạ Tuyệt nhíu mi, nâng cằm của cô lên, nhìn thật sâu vào trong mắt cô, từ từ nói. - Tôi hiểu rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không có vọng tưởng gì với anh đâu. - Duy Nhất nhẹ nhàng cúi đầu, che giấu tia hy vọng nho nhỏ của bản thân. Đúng vậy, anh chính là người vô tình, không nên đối với anh nảy xin vọng tưởng . - Được rồi, đi thôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt thất vọng của cô, hài lòng buông lỏng cằm của cô, sau đó nói. - Đi đến nơi nào. - Duy Nhất ngẩng đầu lên hỏi. - Về nhà. - Minh Dạ Tuyệt lại nói hai từ về nhà, lời nói hơi mềm mại cùng chua xót. - Hả? - Duy Nhất không tiếp tục hỏi, chỉ vì cô nghe trong giọng nói của anh có hơi biến hóa, anh là nhớ tới người nào sao? Người nào có thể làm cho anh quan tâm như vậy? Duy Nhất nhìn cây cối bên ngoài cửa xe, tay từ từ nắm chặt lại. Sắc trời càng lúc càng tối, tâm cô cũng không khỏi trở nên trầm muộn nhiều hơn, cô chẳng thể nào thở. Cô lại phải về ngôi nhà đó sao? Cái nơi có rất nhiều ký ức tốt đẹp cùng đau lòng. Nhìn tường cao từ từ mở ra, trong lòng cô càng đau đớn hơn, đột nhiên lại muốn rời khỏi đây, không muốn đi vào. Xe chạy chầm chầm trên con đường có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, hai hàng lông mày của cô nhíu càng thêm sâu, xem một chút người con trai bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hiện rõ một tia mất mác. Anh, vẫn là anh, mà cô, đã sớm không phải là cô. Chờ khi xe hơi dừng lại, đã là đến cửa nhà, Minh Dạ Tuyệt vẫn không có mở mắt ra, giống như đang ngủ thiếp đi. Duy Nhất từ từ đến gần thân thể anh, thông quá ánh sáng đèn xe yếu ớt cô thấy trên mặt của anh bao trùm một bóng ma, không nhìn ra anh có thực là đã ngủ thiếp đi không. Nhưng thấy anh vẫn nhíu chân mày như cũ. Nhớ tới nhiệt độ cơ thể anh luôn lạnh lẽo, Duy Nhất vội vàng cởi áo khoác của mình ra, từ từ chuyển qua cho anh, nhẹ nhàng đắp lên trên người của anh, mắt không kiềm hãm được nhìn vào hai gò má anh, và nhanh chóng bị nó cuốn hút, muốn từ nơi đó tìm lại một chút những điều quen thuộc. Qua thật lâu, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, anh cũng không có thay đổi bao nhiêu, lông mày anh vẫn nhíu chặt như ngày xưa, gương mặt của anh, hầu như vẫn cứng rắn không có một tia mềm mại dẫu là khi anh ngủ. Lúc cô đang si ngốc nhìn anh, một đôi mắt đột nhiên mở ra, thẳng tắp theo dõi Duy Nhất. - Cô đang nhìn cái gì? - Anh nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói không có bất cứ cảm xúc gì. - Không có gì, chỉ là xem anh ngủ rất không thoải, nên tôi cho anh mượn áo khoác thôi. - Duy Nhất nhẹ nhàng nói qua ý của mình. Minh Dạ Tuyệt nhìn cô thật lâu không lên tiếng, giống như là đang suy nghĩ lời nói của cô là thật hay giả, cũng giống như đang thông qua cô để nhìn một người khác. Duy Nhất bị ánh mắt sắc bén của anh canh chừng một lúc lâu, không dám nhìn anh nữa, không biết vì sao, chỉ cần anh nhìn chằm chằm cô, lòng của cô sẽ nhảy loạn, trở nên không có tiết tấu. - Xuống xe thôi. - Minh Dạ Tuyệt đem áo choàng đưa lại cho cô, mang theo chút tức giận. Thật ra thì anh cũng không có ngủ, chỉ bởi vì hôm nay anh hơi mệt không muốn động đẩy mà thôi, lúc thân thể của cô đến gần thân thể của anh, anh đã sớm phát hiện. Không có mở mắt, chỉ là muốn xem cô muốn làm cái gì. Khi cô đem áo khoác của mình choàng qua người anh, anh đột nhiên cảm thấy hơi ấm này có chút quen thuộc, thoáng chốc giống như ngửi thấy hơi thở của đồ đần, lúc này mới chợt mở mắt ra, thấy quả thực anh chỉ là đang mộng tưởng. Nơi này căn bản không có đồ đần, chỉ là bắt đầu từ hôm nay nó sẽ có một vị chủ nhân mới. Duy Nhất cầm lấy áo khoác của chính mình, thấy anh đã xuống xe, vì vậy mở cửa xe đi xuống theo. - Cậu chủ khỏe, cô chủ khỏe. - Mới vừa đi vào cửa chính, liền nghe được giọng nói ôn hòa của một người phụ nữ. - Dì cũng khỏe chứ ạ.? - Khi thấy người phụ nữa kia thì tâm tình của Duy Nhất liền trở nên ấm áp hơn, khe khẽ gật đầu một cái với bà, trên mặt lộ ra một nụ cười. Đó là người duy nhất thật lòng quan tâm đến cô trong những ngày tháng cô ở đây. - Xin hỏi cô cần gì ạ - Dì Trương nhìn cô gái trước mặt lại có cảm giác rất gần gũi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Trong lòng giảm bớt sự lo lắng. Vốn bà cho rằng cô chủ sẽ là người khó tính, ngang ngược, không thể đến gần, bây giờ cô lại đáng yêu như thế này. - Ukm, tôi rất đói, có cái gì ăn không? - Duy Nhất nhẹ nhàng hỏi, dùng tâm tình tự nhiên nhất muốn đến gần bà hơn. - Có, đương nhiên là có ạ, chỉ là đã nguội, tôi sẽ hâm lại ngay ạ? – Dì Trương mỉm cười nói. - Không cần, có đồ ăn là được rồi, nóng hay nguội không quan trọng - Duy Nhất nói sau đó liếc nhìn qua cánh tay của bà. - Ách. . . . . . , được rồi. - Dì Trương cười cười, dẫn cô cùng đi hướng phòng bếp. - Đúng rồi, anh không ăn sao? - Duy Nhất đột nhiên phát hiện sau lưng mình còn có một người, vì vậy xoay người hỏi cái người vẫn đứng sau lưng cô không nhúc nhích. - Không ăn. - Minh Dạ Tuyệt nói xong xoay người đi lên lầu. Duy Nhất nhún vai tỏ vẻ không sao cả, quay đầu lại hướng dì Trương cười một tiếng, cùng bà đi vào trong. Chờ cho hai người đi ra sau, chợt Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại, quái dị nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, cho tới bây giờ dì Trương chưa đối với người ngoài nhiệt tình như vậy, hôm nay là thế nào? - Ôi? Nơi này có phòng bếp sao? - Duy Nhất kỳ quái nhìn phòng bếp thật to trước mắt, cô nhớ trước kia nơi này không có phòng bếp mà. - Cái phòng bếp này chỉ mới có đây thôi, nếu là cách đây mười năm thì sẽ không có. - dì Trương từ từ giải thích, trong mắt mơ hồ có một chút cảm xúc khác. - Dạ, chúng ta ăn tại nơi nào ạ. - Duy Nhất thấy mặt bà có vẻ ưu thương, vì vậy không hỏi nữa, - Nơi này. - Dì Trương vội vàng đi tới phòng bếp làm cho Duy Nhất một tô mì phở. Sau khi Duy Nhất ăn no, bưng thêm một chén mì đi lên lầu, bởi vì dì Trương nói, dạ dày của anh không tốt lắm, dù là ở bên ngoài có ăn thì về nhà không ăn no một chút sẽ rất khó chịu, để đói thì dạ dày của anh sẽ bị đau. Mặc dù anh nói không ăn, nhưng vẫn phải bảo anh cố ăn một chút như vậy tốt hơn. Duy Nhất hướng đi tới một gian phòng trong trí nhớ, trong tiềm thức cô biết chắc chắn đâu là căn phòng của anh. Vì vậy cô dễ dàng đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, sau một lúc lâu, bên trong lại không có động tĩnh gì, Duy Nhất kỳ quái một tay bưng chén, một cái tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra. - Đi ra ngoài – Cô còn chưa kịp đi vào, bên trong truyền đến một tiếng quát lớn, thân thể Duy Nhất lập tức cứng ở tại chỗ.