Mình không xác định tên anh ý là Đồ Thánh hay Tề Thánh nên cứ để theo bản convert là Đồ Thánh nhé. Phòng cấp cứu – Kìm chế lại chút, cậu không phải là bác sĩ sao? – Bác sĩ thì thế nào? – Cậu không phải ngày nào cũng thấy máu sao? – Nhưng đó không phải là máu của cô ấy. – Chẳng qua là một vết thương nhỏ mà cậu như muốn xỉu đến nơi, nếu Bạch Lăng thật sự bị thương nặng mất nhiều máu…. – Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại. Lần đầu tiên thấy bác sĩ biệt hiệu Thánh thủ lúc nào cũng nho nhã, bình tĩnh lại tức giận, gào thét, các bác sĩ và y tá trong phòng tất cả đều tròn mắt, vừa tò mò lại vừa khó tin. Họ hoài nghi nhìn người phụ nữ hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh này. Cô ấy là ai? Vì sao có thể khiến bác sĩ Thánh thủ lại không tự khống chế được như thế, thật sự khiến người khác tò mò không thôi! – Không được nói những điềm xấu như thế. Đồ Thánh cố sức hít sâu một hơi, tự mình tỉnh táo lại rồi tức giận liếc mắt nhìn Tề Thác, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương trên trán vợ cũ. – Sao cô ấy lại bị thương? Anh vừa kiểm tra vừa hỏi. – Xin lỗi, Bạch Lăng vì muốn cứu em nên mới bị thương. Ôn Lực Nhã vẫn im lặng đứng bên nay mới tự trách mà nói. Cô là vợ của Tề Thác, cũng là người bạn mà trước khi hai người chia tay quen biết. Ôn Lực Nhã có một cửa hàng bánh ngọt, không biết có phải vì làm ăn rất tốt khiến người khác ghen ghét hay không mà trước đó một thời gian đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nào là có người lấy trộm đồ, trong cửa hàng có nhân viên vừa học vừa làm bị người uy hiếp, đả thương… Vì ái thê sốt ruột lo lắng khiến Tề Thác không tiếc thân mà lợi dụng những thủ đoạn ti bỉ khiến cho bọn họ đến cửa hàng bánh làm nhân viên miễn phí kiêm luôn bảo kê. Nhưng những chuyện này không phải cũng không có gì nghiêm trọng sao? Vì sao còn làm cho vợ anh vì bảo vệ cô ấy mà bị thương? – Vì sao cô ấy phải cứu em, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đồ Thánh che đấu sự tức giận, nặng nề hỏi. – Lực Nhã bị người bắt cóc, vừa vặn thì bị Bạch Lăng trông thấy. Cô ấy là vì cứu Lực Nhã không bị kẻ khác đả thương nên mới bị thương. Tề Thác đơn giản giải thích tình huống. Đồ Thánh dùng sức thở để kìm lại sự kích động của mình. Anh muốn kêu to, muốn điên cuồng mà hét lên, muốn mắng người nhưng anh có thể hét cái gì, kêu cái gì đây? Sao có thể nói Bạch Lăng không nên cứu Lực Nhã được? Đáng giận, anh muốn đem lũ người có gan làm Bạch Lăng bị thương đáng thành tám mảnh. – Bọn hỗn đản kia đâu. Anh cắn chặt răng hỏi Tề Thác. – Đều giao cho Vệ Thịnh xử lí rồi. Vệ Thịnh là người bạn chung của bọn họ. – Bảo cậu ấy chờ mình một chút. Anh mím môi, tàn bạo nói. – Không thành vấn đề. Tề Thác cũng tươi cười tàn bạo y như hắn. – Đồ Thánh, thương thế của Bạch Lăng có nghiêm trọng trông? Vì sao cô ấy lại hôn mê bất tỉnh? Có phải bị đụng vào đầu khiến não chấn động mới hôn mê? Ôn Lực Nhã nhíu mày, vẻ mặt lo lắng hỏi. – Anh phải tiến hành kiểm tra thêm mới biết được. Đồ Thánh nhanh chóng đáp lời sau đó bảo y tá chuẩn bị công việc kiểm tra, sau đó đưa Bạch Lăng vào phòng kiểm tra. Trải qua thời gian lâu, cuối cùng cũng có báo cáo kết quả, cô ấy thực sự não hơi bị chấn động nhẹ nhưng tất cả phải chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể kết luận xem có nghiêm trọng không, có di chứng gì không. Bản thân là bác sĩ được coi trọng nhất bệnh viện nên Đồ Thánh dễ dàng xếp cô vào gian phòng bệnh hạng nhất. Sau khi an trí cô ở đó xong xuôi, anh lại lẳng lặng ngồi bên giường bệnh nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô trở lại. Bộ dạng của cô mới nhìn vừa tái nhợt vừa suy yếu, trên trán bị băng bó đầy đầu chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ như bàn tay, càng khiến cô trông nhỏ bé, yếu ớt. Nàng yếu ớt như vậy rời bỏ anh hai năm qua, một mình sống như thế nào? Sự đau lòng giống như sợi thòng lọng vô hình quấn quanh cổ anh khiến anh đột nhiên thấy khó thở. Anh rõ là kẻ ngu ngốc, rõ ràng còn yêu cô, thương cô, nhớ cô mà vì sao phải cố gắng ra vẻ không cần, quật cường không chịu thừa nhận chuyện này. Cúi đầu giải thích sẽ mất mạng sao? Thừa nhận khi trước mình đã sai sẽ mất mạng sao? Giải thích với cô ấy về sự sợ hãi và yếu ớt của mình sẽ mất mạng sao? Lúc trước vì sao anh không thể bỏ đi thể diện, lòng tự trọng của đàn ông mà nói không cần cô, nếu lúc ấy anh nói yêu cô, nếu lúc trước anh làm như thế thì chắc chắn cô sẽ không bỏ anh mà đi. Nhưng điều đáng chết nhất không phải chỉ như thế mà sau đó anh còn cứ khăng khăng kéo dài tình trạng này. Hơn hai năm gần 900 ngày, thời gian dài như thế, anh cuối cùng là suy nghĩ cái gì? Thật sự đầu óc chỉ toàn bùn! Ngu ngốc! Vì sao hai người yêu nhau không thể ở bên nhau, vì sao nhất định phải chia tay, hai người cùng tương tư, cùng hối hận? Nếu thật sự muốn được tương tư, hối hận thì hai năm qua cũng đã đủ rồi chứ? Nhẹ chạm lên mặt cô, khuôn mặt cau có của Đồ Thánh dần giãn đi, thay vào đó là sự kiên nghị và quyết tâm. Vứt hết sự kiên cường, cậy mạnh, lòng tự trọng đi… Anh quyết định chờ Bạch Lăng tỉnh lại sẽ giữ lấy cô, xin cô không rời đi, rồi nói với cô câu nói mà bấy lâu nay anh giấu trong lòng không nói cho cô biết: “anh yêu em”, để cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh. Đột nhiên anh phát hiện lông mi của cô hơi giật, có lẽ là sắp tỉnh. Đồ Thánh thu tay về nhìn cô từ từ mở mắt nhìn về phía anh. – Hi! Hắn nhẹ nhàng nói: – em bây giờ thấy thế nào? Đầu còn đau không? có thấy choáng váng không? Trên trán em bị thương, chỗ đó thế đau là chuyện bình thường. Bạch Lăng nghe vậy vươn tay sờ lên chỗ bị thương trên trán. – Đã xảy ra chuyện gì? Cô khàn khàn giọng hỏi. – Tề Thác nói em vì cứu Lực Nhã mà bị đẩy ngã xuống đất. Ngừng lại một chút hắn không nhịn được trách cứ: – Lúc đấy em suy nghĩ gì thế? Đối phương là nam nhân lại là kẻ bắt cóc cực nguy hiểm, em có biết mình làm như thế nguy hiểm thế nào không? Sau này không được phép làm thế nữa, biết chưa? Cô không tự chủ được gật gật đầu rồi nhìn bốn phía: – Đây là bệnh viện. Cô hỏi thử. Đồ Thánh gật đầu: – Anh chờ em tỉnh lại để kiểm tra thêm một lần nữa, xác định chắc chắn em thật sự không sao Cô nhìn quanh bốn phía rồi nhìn hắn: – Em nghĩ có khả năng em sẽ làm anh thất vọng rồi. – Có ý gì – Em không nhớ mình tên là gì? Cô cười khổ đáp. Đồ Thánh trừng mắt nhìn cô giống như đột nhiên bị mất giọng mà không nói được gì.. Mất trí nhớ…… Ngồi trong phòng nghỉ của mình, Đồ Thánh lại lắc lắc đầu, căn bản không nghĩ sẽ phát sinh chuyện này. Bạch Lăng lại mất trí nhớ, không chỉ quên mất anh mà thậm chí tên mình, đang ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ tên là gì cũng đều quên sạch. Bởi vì bị va chạm mà trong não cô có khối máu đông lại ở vùng trí nhớ về con người nên mới thành ra mất trí nhớ. Nếu máu bị đọng lại mà không thể lưu thông thì có khả năng sẽ khiến dưỡng khí không thể vận chuyển bình thường, sẽ xảy ra tình huống tệ hơn. Nếu là tùy tiện đả thông máu đọng thì máu sẽ lưu thông tự do mà khả năng sẽ càng khiến tình trạng càng khó xử lí. Tuy không phải không có các xử lí nhưng anh không có dũng khí để Bạch Lăng mạo hiểm một chút nào, huống hồ, máu đọng trong đầu cô cũng không phải quá lớn nên cũng có thể tự nhiên mà từ từ biến mất cho nên anh quyết định không mổ cho nàng mà cứ theo dõi là được. Dù sao mất trí nhớ thế này cũng không phải là mãi mãi, ban đầu là tạm thời mất trí nhớ rồi sau đó sẽ dần dần khôi phục lại, chỉ cần sau đó tình trạng ổn định thì cũng không có gì đáng ngại. Những kiến thức đó là những điều cơ bản đối với anh, thậm chí anh còn có thể mở lớp mà nói rõ ràng, rành mạch về chuyện mất trí nhớ này từ nguyên nhân, ảnh hưởng, hậu quả… Muốn anh nói mười ngày nửa tháng cũng không vấn đề, mà khẳng định sẽ có rất nhiều người đến nghe. Nhưng vấn đề ở chỗ người mất trí nhớ sao lại là cô? Nhưng may mắn trong bất hạnh là cô ngoài mất trí nhớ thì những việc sinh hoạt trong cuộc sống đều biết, tứ chi cũng bình thường. Cho nên anh từ suy nghĩ bi quan rồi từ từ chấp nhận chuyện này, hơn nữa còn nghĩ sang hướng tốt. Có lẽ đây là cơ hội ông trời dành riêng cho anh, để cô không nghi ngờ gì mà trở lại bên anh. Như thế vấn đề sẽ không còn là vấn đề mà lại là cơ hội thay đổi sự tình. Anh nhất định phải nắm thật chặt cơ hội trời ban. – Em tên là Bạch Lăng, anh là Đồ Thánh, là chồng em. Sau khi Đồ Thánh trở lại phòng bệnh liền nói cho cô. Cô tròn mắt, biểu tình trên mặt chỉ là sự kinh ngạc và khó tin. – Em có cần ngạc nhiên thế không? Anh không nhịn được nhíu mày. – Không phải, em nghĩ anh là bác sĩ. Cô lắc đầu lại vội ôm đầu thống khổ rên rỉ lên. – Em bây giờ không cần cố gắng nghĩ. Đồ Thánh vội đến cạnh cô, cẩn thận kéo tay cô ra tránh để chạm đến miệng vết thương sẽ thành đau càng thêm đau: – Khó chịu lắm đúng không. Anh không đành lòng. Bạch Lăng từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh không nói gì. – Sao thế? – Anh thật sự là chồng em? Trong mắt cô rõ ràng là nghi ngờ. – Đúng.