…….Quý Hữu Cường nghe vậy vội đi vào trong phòng: – Nha đầu Chỉ Linh, ông nội ở đây. Ông hai mắt đỏ hoe cầm tay cô Quý Hy vội lấy chiếc ghế khác cho ông nội ngồi. Nhìn khuôn mặt ông, lại nhìn ông đang cầm tay cô, mặt đầy nếp nhăn, cũng giống như khuôn mặt của ông nội…. Nước mắt của cô cuối cùng không ngăn lại được, từ trong khóe mắt chảy xuống không ngừng. – Chỉ Linh, ông nội anh không chịu cùng anh sang Mỹ, anh cũng không thể ở lại đây chiếu cố ông cho nên em đồng ý giúp anh chăm sóc ông được không? – Quý Hy mở miệng hỏi. Cô hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhin anh. – Anh biết việc này rất ích kỉ nhưng em có đồng ý lấy anh, trở thành con dâu Quý gia, giúp anh chăm sóc ông nội? Anh biết việc cầu hôn này, bất kể ai nghe xong cũng thấy anh ti bỉ, ích kỉ, đáng đánh chết vì ngay cả chính anh cũng tự thấy thế (tự biết là tốt rồi, cáu) Nhưng hiện giờ Chỉ Linh cần không phải là không khí lãng mạn, càng không phải là cảm động lòng người mà cô cần cảm giác có gia đình, có người thân. Cho nên anh mới nói anh cần cô giúp, ông nội cần cô chăm sóc, bọn họ không có cô không được để làm lí do cầu hôn. Nghe lời anh nói xong, Nguyên Chỉ Linh nước mắt như mưa: ô…ô….ô….. Đây là lần đầu tiên sau khi di thể ông nội được hỏa táng, cô khóc thành tiếng mà không phải một mình lặng lẽ rơi lệ. – Nha đầu Chỉ Linh….. Quý Hữu Cường đau lòng khóc theo, gắt gao cầm tay cô nghẹn ngào hỏi: – con có đồng ý làm cháu dâu của Ông Quý, giống như khi lão Nguyên còn sống, tiếp tục chiếu cố lão già cô đơn này không? Nguyên Chỉ Linh không nhịn được nhào vào lòng ông, ôm chặt ông mà khóc đến khàn tiếng. Buổi tối, lần đầu tiên sau khi Nguyên Đại mất, cô vào phòng bếp cùng mọi người ăn cơm. Quý Hữu Cường vui mừng đến đỏ hoe mắt, không ngừng gắp đồ ăn cho cô, nói cô dạo này rất gần khiến cho ông rất đau lòng. Quý Hy tuy rằng không nói gì nhưng lại đưa món cô thích ăn đến trước mắt, lấy cho cô chén canh nóng, mỉm cười dịu dàng với cô. Ăn xong, cô định dọn dẹp mâm bát thì Quý Hữu Cường đã nhanh chóng giữ cô lại, kéo cô đến phòng khách xem ti vi cùng ông. Cô đành cùng ông xem ti vi định đợi đến lúc ông đi ngủ thì quay lại thu dọn. Không ngờ rằng đợi đến lúc Ông Quý trở về phòng ngủ, trong phòng bếp bàn ăn, chén bát, bếp núc đã được dọn dẹp sạch sẽ từ bao giờ. Ông Quý bị lãng tai nên khi xem ti vi thường thích cho tiếng thật to nên cô mới có thể không nghe thấy tiếng rửa bát đũa trong phòng bếp sao? Nhìn phòng bếp sạch sẽ đâu vào đấy, Nguyên Chỉ Linh không tự chủ được khẽ cười, nụ cười đầu tiên sau khi ông nội qua đời. Nói thật, nếu không tận mắt chứng kiến, cô không tin trên đời có người đàn ông hoàn hảo như Quý Hy. Anh không chỉ đẹp trai, có tiền, biết nấu ăn lại cũng không ngại rửa bát, dọn dẹp nhà. Tính cách vừa dịu dàng vừa kiên định, phóng khoáng lại ấm áp, xử lí mọi chuyện đều bình tĩnh không chút hoang mang. Dù thế nào cũng là một người đàn ông tốt đáng để dựa vào. Nhưng người đàn ông tốt như anh, cô xứng đáng độc chiếm địa vị làm vợ của anh sao? Nhớ lại buổi chiều, anh trước mặt Ông Quý đeo nhẫn đính hôn cho cô, cô không thể không nghĩ, anh thực sự muốn kết hôn với cô hay là vì chịu sự bức bách của Ông Quý mà phải làm như vây? Nhíu mày suy nghĩ một lát, cô hít sâu, xoay người đến trước phòng Quý Hy gõ cửa: cốc! cốc‼ Mới chín giờ thôi, anh cũng không phải ông già giống Ông Quý, chắc không đi ngủ sớm như vậy chứ. Vài giây sau, cửa phòng mở ra, anh xuất hiện trước mắt cô. – Em có chuyện gì à? Cô nhìn anh hỏi: – Chúng ta có thể nói chuyện một lát không? Anh không do dự gật đầu, quay đầu nhìn vào phòng lại nhìn ra phòng khách sau lưng cô hỏi: – Nói chuyện trong này hay ra phòng khách? Nguyên Chỉ Linh hơi do dự hỏi: – Có thể vào trong nói không. Phòng của Ông Quý ngay gần phòng khách, cô sợ ông chưa ngủ đã nghe thấy bọn họ nói chuyện rồi sẽ không để yên. Quý Hy gật đầu, nghiêng người để cô vào phòng: – Có muốn anh đóng cửa không. Anh nghĩ cô đã không ra phòng khách chắc vì không muốn ông nội biết cho nên anh mới hỏi vậy – Đóng lại Quả nhiên. Đóng cửa phòng, anh tiến đến gần cô bảo cô ngồi trên ghế trước bàn học, tự mình ngồi xuống giường: – Em muốn nói chuyện gì với anh. Nguyên Chỉ Linh trầm mặc một lúc nhìn lên chiếc nhẫn trên tay, thấp giong nói: – Anh thật ra không cần làm như vậy. – Không cần làm gì? Anh khó hiểu hỏi lại – Kết hôn với em. Cô nói rồi tháo chiếc nhẫn trên tay lên bàn. – Đây là ý gì? Anh nhíu mày nhìn chiếc nhẫn trên bàn, trầm giọng hỏi. – Thật ra anh không cần kết hôn cùng em, em vẫn chăm sóc Ông Quý, với em mà nói, ông nội cũng giống ông nội của em. Hơn nữa, em phải thừa nhận em cần Ông Quý còn hơn cả Ông Quý cần em. Cho nên em và ông nội sẽ chăm sóc lẫn nhau, anh không phải làm như vậy. – Em nghĩ rằng anh cầu hôn em chỉ vì muốn em thay anh chăm sóc ông nội chứ gì? Cô nhanh chóng lắc đầu. – Một khi đã thế, vì sao đem nhẫn tháo ra? Em không muốn kết hôn với anh sao? – Quý Hy, chúng ta quen biết chưa được một tháng, anh có chắc chắn là muốn cả đời sống cùng em không? Em không nghĩ bởi vì anh thương hại em hay muốn giúp đỡ em mà phải hứa hẹn cả đời như vậy. – Em thấy anh cầu hôn em là vì thương hại thôi sao? Anh nhíu mày. – Em không biết. Nguyên Chỉ Linh cúi đầu nói – Anh nghĩ lần trước chúng ta hôn nhau anh đã nói rõ lòng mình với em. Em còn cần anh nhắc lại sao? Hay muốn anh hôn em lần nữa? Quý Hy nâng cằm cô lên, chân thành nhìn vào mắt cô. – Em không hiểu. Cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt mê man không rõ, không chút tự tin. – Không hiểu cái gì? Anh hỏi lại – Không hiểu vì sao anh sẽ kết hôn với em? Quý Hy nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: – Bởi vì anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em cả đời, muốn cho em cả đời không rơi nước mắt. Mà kết hôn cùng em là điều duy nhất anh có thể làm, như vậy mới có thể bảo vệ em, cho em một gia đình. Nguyên Chỉ Linh sợ hãi nhìn anh, không nghĩ anh biết tâm sự của mình. Vì sao anh hiểu biết cô như vậy? Vì sao trong thời gian ngắn như vậy đã hiểu biết cô? Sống mũi cô cay cay, mắt nóng lên, nước mắt ứa ra chảy xuống hai má. Cô đáng lẽ không nên khóc bởi vì mọi việc anh làm là để cô không khóc, cô nên vì anh mà không khóc. Nhưng thật không có cách nào, cô không kìm lại được. Mình có tài đức gì mà có thể gặp anh, khiến anh đối xử với cô tận tâm như vậy. – Anh nói điều đó không phải để cho em khóc. Anh nhíu mày, tự trách lại có chút đau lòng, tự tay lau nước mắt cho cô: – Mau thu hồi nước mắt của em lại. Đừng khóc nữa. Anh ôn nhu. Cô lắc đầu bởi cô không thể khống chế mình cảm động mà khóc. Quý Hy vừa đau lòng vừa đau đầu nhìn cô, hoàn toàn bó tay không biết nên làm gì cho đúng. Anh phải làm thế nào mới khiến cô ngừng khóc đây? Anh vắt óc suy nghĩ. – Đừng khóc, nếu em còn khóc nữa anh sẽ hôn em đấy. Suy nghĩ mãi không ra cách gì đơn giản, anh đành mở miệng uy hiếp cô: – em cũng biết chúng ta bây giờ cô nam quả nữ chung phòng, nếu không cẩn thận anh sẽ biến thành sói, đến lúc đó, em… Anh còn chưa nói xong, cô đột nhiên tiến đến hôn anh khiến anh nhất thời ngây như phỗng. Cô giữ lấy khuôn mặt anh, đôi môi mềm mại, ngượng ngùng lại kiên định hôn môi anh. Quý Hy kinh ngạc mở to mắt. Bây giờ là thế nào? Vì sao một giây trước anh còn đang nghĩ cách để cô ngừng khóc, một giây sau đã bị cô “cưỡng hôn”. Có điều đáp án này so với đôi môi cô mềm mại, ướt át, ngọt ngào lại có chút ngượng ngùng còn quan trọng hơn, hấp dẫn anh hơn sao? Đương nhiên không phải. Anh thở dài, nhắm mắt lại, ôm eo cô, kéo cô về phía mình, rồi giành thế chủ động hôn cô, lưỡi tham lam dụ dỗ cô mở miệng tiếp nhận nụ hôn sâu nồng kia. Cô rất ngọt ngào, thân thể mềm mại, hành động tuy có chút ngượng ngùng nhưng rất mê người. Tay anh không tự chủ được dần dần hạ xuống dưới dừng lại ở đôi mông nho nhỏ của cô, đem cô lại gần mình đã dục vọng bị khơi mào nhưng vẫn chưa mất đi lí trí. – Em biết mình đang làm gì không? Có biết nếu tiếp tục sẽ phát sinh chuyện gì sao? Quý Hy miễn cưỡng ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi cô, đôi mắt thâm thúy chưa đầy dục vọng. Nguyên Chỉ Linh nhìn anh, sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại kiên định gật đầu nói: – Em yêu anh. Sự do dự trong lòng tiêu tan, nhiệt tình cùng dục vọng trong anh bay lên, lí trí cùng tự chủ bị quăng xuống động không đáy từ bao giờ…. Đêm nay là triền miên bên nhau. Đến sáng hôm sau đang ngủ thì bị Quý Hữu Cường bắt gặp luôn miệng nói: “bắt gian tại giường”. Buổi trưa hôm ấy, hai người bị ép đi đăng kí kết hôn, thành một đôi vợ chồng chân chính. Đến tối, Quý Hy bị công ty mời về Mỹ “cứu hỏa”. Anh trước khi đi đã cam đoan với bọn họ, chờ vấn đề giải quyết xong nhất định sẽ trở về ngay lập tức, nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Kết quả là anh nói dối….