– Ông nội, nếu người ta đến đây mà con thật sự thua kém người ta thì không phải là rất mất mặt sao? Quý Hi đứng một bên đột nhiên nói làm cho Nguyên Chỉ Linh đứng ngây ngốc nhìn về phía anh. Thấy anh khẽ nhếch miệng, vẻ mặt tự tin, bộ dáng thản nhiên, tuyết đối không sợ hãi chính mình sẽ thua kém người khác mà ngược lại là mong chờ có thể ganh đua cao thấp cùng người. Cho nên, cơ bản là anh đổ dầu vào lửa thôi. Nguyên Chỉ Linh nhịn không được nhíu mày nhìn anh. Anh có biết là cô đang muốn giúp anh không mà lại làm hỏng việc của cô. – Con làm sao có thể nâng cao ý chí người khác mà tự hạ thấp bản thân thế được. Quý Hữu Cường trừng mắt nhìn cháu trai. Nguyên Chỉ Linh ngạc nhiên nhìn về phía ông nội, không nghĩ Ông Quý lại không nhìn ra là Quý Hy đang nói mát. Bộ dạng tự tin của anh cùng “hạ thấp chính mình” điều không chút liên quan. – Đây không phải là nâng chí khí người khác mà hạ thấp bản thân. Cái này là đề phòng vạn nhất. Quý Hy nói. Ông Quý lại trừng mắt nhìn cháu trai: – Đề phòng vạn nhất cái gì? – Vạn nhất mất mặt ạ – Quý Hy nhếch miệng nói: – Con mất mặt không sao, nhưng ông nội tuổi lớn như vậy, con không thể thành một kẻ bất hiếu, khiến ông nội mất mặt vì con. – Con nói bậy gì thế? Con sẽ không làm ông mất mặt. Quý Hữu Cường nhíu mày nhẹ nói. – Con nói đùa thôi – Quý Hy khẽ cười – Còn nói đùa, cháu dâu của ông sắp bị người cướp đi rồi, con còn thích đùa. – Ông nội chẳng vừa nói rằng đối phương sẽ không so sánh được với con còn gì? Một khi đã vậy sao con phải lo lắng Chỉ Linh bị người đoạt đi. Quý Hữu Cường hai bắt sáng bừng: – Ý con là con sẽ không để nha đầu này bị người khác cướp đi đúng không? Quý Hy nhếch miệng nói: – Đương nhiên Cái gì? Nguyên Chỉ Linh không tự chủ được trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Anh nói những lời này là ý gì? – Cho nên con đồng ý với ông nội là sẽ kết hôn với Chỉ Linh? – Quý Hữu Cường mừng rỡ hỏi. – Bọn con có thể trước tiên tìm hiểu nếu thấy thích hợp… Quý Hy còn chưa dứt lời, Quý Hữu Cường đã hưng phấn không ngừng nhìn ông bạn già lớn tiếng tuyên bố: – Thật tốt quá, ông Nguyên, chúng ta có thể thành thân gia rồi. Nguyên Đại không vui vẻ đến mê muội như Quý Hữu Cường, ông hoài nghi nhìn Quý Hy thận trọng nói: – Con không phải vừa nói rằng ở Mỹ đã có bạn gái sao? Vậy bạn gái con thì tính thế nào? Nguyên Chỉ Linh cứng đờ, thì ra anh đã có bạn gái…. Khi nghe tin này, cô bỗng nhiên có chút thất vọng. – Chuyện này không cần lo lắng, nó nhất định sẽ chia tay. Quý Hữu Cường to tiếng dọa người rồi quay đầu nhìn cháu trai: – Ông nội nói đúng không, Quý Hy? – Chuyện này.. – Xin lỗi, con có thể nói một chút được không? Nguyên Chỉ Linh bỗng nhiên nói. Mọi người đều quay đầu nhìn cô. – Ông Quý, ông nội. Cô thận trọng gọi nhưng vẻ mặt cùng giọng nói thật sự nghiêm túc: – Xin hai người đừng làm loại chuyện gán ghép và chia rẽ đôi lứa này được không? Cho dù hai người bức anh Quý Hi và bạn gái chia tay, con cũng không kết hôn hay hẹn hò với anh. Nguyên Đại cùng Quý Hữu Cường đều ngây dại. Bọn họ biết rõ cá tính của cô. Một khi cô dùng vẻ mặt này, giọng nói này thì chắc chắn cô đã hạ quyết tâm. Ai cũng không thay đổi được quyết định của cô. Nhưng là cùng đối phương trở thành thân gia là tâm nguyện của bọn họ, hơn nữa hai đứa này rõ ràng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, sao có thể lãng phí mối lương duyên này? – Nha đầu…… – Nha đầu Chỉ Linh …… Hai người đồng thời mở miệng, nhưng cũng đồng thời bị cắt ngang. – Đừng nói nữa, con đi chuẩn bị bữa tối. Nói xong, Nguyên Chỉ Linh tự xách giỏ đồ đi qua bức rèm đi đến phòng bếp. – Sao lại thế này? Quý Hữu Cường hỏi ông bạn già. Nguyên Đại nhăn mày lắc đầu – Nên làm thế nào bây giờ? Nguyên Đại lại lắc lắc đầu. – Đều tại con. Ông quay đầy phát tiết lên cháu trai: – Nha đầu Chỉ Linh nhất định là vì nghe con nói có bạn gái mới kiên quyết như vậy. Tự nhiên lại mọc ra kẻ chưa bao giờ nghe nói đến, đều là con làm hỏng chuyện – Trước đây mỗi lần ông nhắc đến con với nó hoặc nói muốn gả nó cho con làm cháu dâu, nó đều đỏ mặt thẹn thùng. Có chút cơ hội. Kết quả con nhìn xem con đã làm chuyện ngu xuẩn thế nào? Làm hỏng hết mọi chuyện. – Một cô gái tốt như vậy có đốt đèn lồng tìm cũng không thấy, con sao lại không biết giữ, thật là…Thật là khiến ông tức chết đi được. – Cô ấy đỏ mặt, thẹn thùng? Quý Hy kinh ngạc hỏi. Anh có chút hứng thú. Nếu thật sự như vậy chứng tỏ rằng cô có cảm tình tốt với anh. A! Thì ra khi trước thấy anh xuất hiện cô thỉnh thoảng đỏ mặt. Thì ra là cô thích anh. Một khi đã vậy thì sao cô phải nói dối là đã có người yêu, hơn nữa sẽ không cùng anh tìm hiểu? Có lẽ cô đã thành công lừa gạt hai ông nội nhưng khi ông nội muốn cô gọi người yêu đến, anh thấy rõ ràng sự kinh hoàng trong mắt cô. Vẻ mặt ấy nhất định là vì người kia tuyệt đối không tồn tại. Cô vì sao muốn nói dối. Anh nhớ cô vừa mới nói câu “chia rẽ đôi lứa”. Trời ạ. Cô chẳng lẽ là vì anh mới nói dối. Vì muốn thành toàn cho anh cùng bạn gái bên Mỹ vốn không có thật??? Nếu thực như vậy, cô gái này là người sẽ lo nghĩ cho người khác: – Con nói chuyện vô nghĩa này làm gì?” Quý Hữu Cường tức giận mắng: – Chính vì thấy nha đầu kia giống như có ý với con nên ông mới muốn nó làm cháu dâu. Ai biết con lại… này, Quý Hy, ông còn chưa nói xong, con muốn đi đâu?. – Phòng bếp. Quý Hy quay đầu nói – A? – Con xuống bếp xem cô ấy có cần giúp gì không? Anh nói rồi tiếp tục bước đi. – Chờ một chút. Quý Hữu Cường gọi giật lại. Anh bất đắc dĩ dừng chân, quay đầu nhìn ông nội. – Người ta đã biết con có bạn gái, giờ có muốn ân cần cũng được gì? Quý Hữu Cường châm chọc anh. Nhìn ông nội vẫn đang giận không thể khống chế, Quý Hy thản nhiên nói: – Ông nội thực ra con nói dối, con không có bạn gái ở Mỹ – Cái gì? Anh mỉm cười, không đợi ông nội lấy lại tinh thần đã đi tới phòng bếp. Trong bếp, Nguyên Chỉ Linh đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, xắn tay áo chuẩn bị làm bữa tối. Việc của cô chính là ở chợ đêm bán quần áo, bà chủ cho cô thuê cửa hàng là bạn tốt của Ông Quý, không chỉ có giá tiền thuê ưu đãi mà còn miễn phí gian phòng nhỏ để cô để đồ, thật rất tiện lợi. Bình thường bây giờ cô đã nấu bữa tối xong, cùng hai ông nội cơm nước xong, tầm 7h cô bắt đầu buôn bán. Có điều hôm nay có chút chuyện bất ngờ, cô chắc phải gọi cho bà thông báo đêm nay cô đến trễ, tránh để bà lo lắng. Nhìn rau xanh chất đống, cô khẽ nhíu mày. Bình thường trong nhà ba người cô sẽ nấu bốn món chính cùng 1 bát canh nhưng hôm nay có thêm một người đàn ông ăn cơm. Đồ ăn đơn giản này có phần không đủ. Cô có nên nấu thêm chút đồ ăn không? Mà anh thích ăn gì? Khẩu vị là mặn hay nhạt. – Khụ!