Vợ trước có thai
Chương 6 : Nổi bão
Tô Hàm lúc này chỉ lo lắng Hoa Thảo không thể gượng sống nổi, cổ đại này một bệnh thương hàn nho nhỏ có thể cướp mạng người, thật là nàng sơ suất, mấy ngày nay sống cảnh màn trời chiếu đất chạy trốn, Hoa Thảo thỉnh thoảng ho khan, nàng cũng không để ở trong lòng, lại lâm một trận mưa to, bệnh liền như núi đổ, nếu là dùn dược trễ, Hoa Thảo thực liền sẽ gặp nguy.
Lão đại phu thần sắc ngưng trọng viết phương thuốc, Cam Qủa hoả tốc nấu dược, bón thuốc cho Hoa Thảo, nhưng cũng là đổ nhiều nuốt ít, tình trạng Hoa Thảo đã sắp nghiêm trọng đến mức khôn nuốt nổi thuốc.
Đợi một lát, Hoa Thảo vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, cả người nóng bừng, cũng không d8ổ mồ hôi, hiển nhiên thuốc không có tác dụng.
Tô Hàm miễn cưỡng ổn định tâm thần mời lão đại phu tiếp tục đổi phương thuốc mới.
Lão đại phu vẻ mặt như bị táo bón, đã qua thời gian một chén trà còn chưa có kê đơn thuốc mới, chỉ nói là Hoa Thảo thuộc dạng trọng bệnh, trị cũng không được nữa.
Tô Hàm một lòng rơi vào đáy cốc, trong lòn biết lão nhân này trị không được Hoa Thảo.
“Ngươi còn chờ cái gì, mau kê đơn đi!” Cam Qủa rốt cuộc nhịn không được, túm vạt áo lão nhân rống to.
Lão nhân hoảng sợ, cũn là một người thành thực, tránh khỏi Cam Qua ôm lấy hòm thuốc bước đi :”Khôn còn chữa đượcm lão phu cứu không được!”
“Ngươi trở lại cho ta!” Cam Qủa hai mắt đỏ ngầu đuổi theo lão đại phu, hai người giằng co, lão nhân lảo đảo suýt nữa lăn xuống dưới lầu.
Tô Hàm vội vàng đi đỡ lấy lão nhân :”Lão đại phu, phiền ngươi xem lại muội tử của ta, kê đơn dược mới thì sẽ còn có một hy vọng, mặc kệ là dược gì, ngài chọn loại tốt nhất mà kê, chúng ta không sợ tốn bạc, cũng tuyệt không trả ít cho ngài đâu…”
Tô Hàm nói xon liền đem ngân phiếu năm mươi lượng đưa cho lão đại phu, năm mươi lượng ở thôn trấn này cũng không phải là số tiền nhỏ, cũng đủ cho một đại gia đình cuộc sống áo cơm không lo trong ba năm.
Tiểu nhị mang theo một nam nhân trung niên đang chuẩn bị tiến vào cửa, nhìn thấy ngân phiếu trong tay Tô Hàm , trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
“Lão phu trị không được, các ngươi vẫn là nên thỉnh cao minh khác đi.” Lão nhân đẩy ra ngân phiếu rồi quay đầu rời đi.
“Ai nha, thật đúng là trùng hợp, lão đại phu không thể trị, tiểu nhân tìm vị này nhưng là có thể trị được, tam thôn bát trại phụ cận nơi đâu vốn không có bệnh gì mà Hồ đại phu này không trị được, có phải hay không Hồ đại phu?” Tiểu nhị vội vàng đến gần Tô Hàm, vẻ mặt nhiệt tình, lại lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Hồ đại phu kia.
Hồ đại phu kia vội vàng liếc ánh mắt nhìn tiểu nhị một cái, đối với Tô Hàm nghiêm túc ật ật đầu, nghiêm trang nói :”Làm nghề y cần phải chú trọng y thuật nhân tâm, không thể nói quá vẹn toàn, trước dẫn ta đi xem bệnh tình của cô nương kia đi.”
Ánh mắt tiểu nhị kia rất gian xảo, Tô Hàm theo bản năng không tin được Hồ đại phu này, Cam Qủa cũng là không quản được nhiều như vậy, trực tiếp dẫn người đi qua.
Lú này, gã sai vặt áo xanh sai sử tiểu nhị tìm đại phu cũng đã đi tới, bình tĩnh ra mặt, không nói hai lời trực tiếp xánh Hồ đại phu kia đến Đường Hạ, Tô Hàm lúc này mới phát hiện vị nam tử đau thắt lưng kia còn đang nằm ở nơi đó.
“Còn không mau chuẩn trị cho thiếu gia nhà ta, trì hoãn nữa thì ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Gã sai vặt người không cao, nhưng lực cánh tay cũng là hơn người, trực tiếp đem Hồ đại phu đặt xuống.
Hồ đại phu giận mà không dám nói, nửa ngồi nửa quỳ kiểm tra thắt lưng của nam tử kia, lơ đãng thoáng nhìn đúng thanh kiếm đeo bên hông của gã sai vặt, hàn quan lợi kiếm bắn ra tứ phía, tay không khỏi run lên.
Nam tử đang nằm lúc này thất thanh kêu lên :”Đau…”
Đún là đau không thể nhịn.
Hồ đại phu kia còn chưa biết rõ sao lại thế này, liền bị gã sai vặt vặt áo xanh một cước đá vào ngực làm hắn bay ra ngoài, sau đó lăn hai cái, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, kêu hừ hừ thảm thiết.
Tiểu nhị kia sắc mặt đã sớm thay đổi, đang muốn trốn đi, lại bị gã sai vặt một quyền tẩn sưng hết cả mặt, khóc kêu liên tục, cái gì cũng đều nói :”Xin tha mạng, xin tha mạng, tiểu, tiểu nhân sẽ không dám nữa, tiểu nhân sẽ đi mời đại phu giỏi đến…”
Tô Hàm ngạc nhiên, cảm thấy tiểu nhị cùng Hồ đại phu đều là một đám lừa gạt.
Tiểu nhị gào khóc thảm thiết, gã sai vặt kia cũng không phải là người hiền lành, hung hang đánh tiểu nhị tơi bời, mắt thấy ồn ào càng lớn, chưởng quầy mặt mày khôn khéo đi ra hoà giải, gã sai vặt kia vẫn là không đồng ý không chịu buông tha, tuyên bố muốn chưởng quầy cấp tốc đem danh y ở khắp Thanh Giang suốt đêm tìm đến đây, khẩu khí không nhỏ không lớn.
Chưởng quầy hung hang trách cứ tiểu nhị, tự mình phái người đi thỉnh đại phu, Tô Hàm trong lòng ôm một tia hy vọng, vội vàng lên lầu đi chiếu cố Hoa Thảo, chỉ cầu mong Hoa Thảo tiếp tục kiên trì trong chốc lát chờ đại phu đến.
Thời điểm lên lầu, mơ hồ nghe được tỳ nữ kia đang khóc nức nở oán giận gã sai vặt :”Nay đã là khi nào, ngươi còn tìm người sanh sự, ngươi biết rõ thân thể thiếu gia thế nào không khuyên an ủi còn gây loạn, chuyện này phải làm sao cho phải… Thiếu gia nếu là có chuyện gì, ngươi và ta cũng không thể sốn…”
Nói xong lại tiếp tục khóc lóc, nhưng thật ra khôn có nghe thấy gã sai vặt kia thốt ra một câu giận dữ nào.
Bất luận phú quý nghèo hèn, bệnh tật trút trên người đều là chính mình chịu, ai cũng thay thế khôn được, ốm đau trước mặt, nhưng thật ra mỗi người đều ngang hàng, Tô Hàm quay đầu nhìn nam tử thần sắc xanh tím, tầm mắt dừng ở tay đang chống phần eo của hắn, bước chân hơi hơi dừng một chút, cuối cùng lên lầu đi chiếu cố Hoa Thảo.
Hoa Thảo một khắc trước còn nóng bừng bừng, bỗng nhiên liền lạnh cóng run rẩy, mũi đã muốn bế tắc khôn thể hô hấp, theo bản năng há to miệng, run rẩy qua đi, độ nóng lại đốt tới một nhiệt độ cao khác.
Tô Hàm trong cái khó ló cái khôn kêu chưởng quầy đem canh nóng cùng rượu đế đến, tính cởi bỏ quần áo Hoa Thảo giúp nàn xoa bóp, thử xem có thể hạ nhiệt hay không, lại đối với Cam Qủa vẻ mặt đang tối đen nói :”Đem đơn dược của lão đại phu kê nấu thêm một lần nữa, thử xem có hữu hiệu hay không, đún rồi, tiếp theo mang đến một chén khương trà nóng, nhất định phải nóng…” Vô luận như thế nào cũng phải thử một lần, không thể cứ như vậy chờ.
Cam Qủa nhưng là ngoảnh mặt làm ngơ, chớp mắt một cái đem tay đang nắm thành quyền dùng sức buông ra, tiến lên đẩy Tô Hàm ra, đem Hoa Thảo ôm vào trong ngực hướng dưới lầu rời đi.
Tô Hàm kinh hãi :”Cam Qủa, ngươi muốn làm gì, mau buông Hoa Thảo ra!”
Cam Qủa quay đầu trừng mắt nhìn Tô Hàm, nồng đậm oán hận cùng chán ghét :”Đều là tại nữ nhân độc ác nhà ngươi, ai dính phải ngươi, đều không hay ho!”
“…” Tô Hàm khí huyết dâng lên, mắt đều tối sầm lại, nàng hít sâu một hơi :”Đúng, hết thảy cứ trách ta, nhưng mà ngươi hiện tại không thể hành động teo cảm tình, mau đưa Hoa Thảo ôm trở lại, lập tức giúp nàng hạ nhiệt…”
Cam Qủa làm sao nghe lọt tai, cố ý muốn dẫn Hoa Thảo đi.
Hắn, cái tên cứng đầu này, Tô Hàm giận dữ :”Đứng lại, ngươi có biết hay không, ngươi là đang muốn mạn của nàng, nàng đã sốt thành như vậy, ngươi có thể ôm nàng ấy đi nơi nào, không phải chậm trễ nàng ấy sao…”
Cam Qủa thân mình cứng đờ, nhìn Hoa Thảo trong lòng, cắn răng lại bế trở về.
Tô Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình suýt nữa ngã trên mặt đất, qua són gió này, sớm làm cho tên lừa này cút đi.
Tô Hàm nghiêng người muốn cho Cam Qủa trở về phòng, lại đúng vào lúc này, chưởng quầy nhanh chân bước lên lầu, không dấu vết nhìn Hoa Thảo vài lần, sắc mặt một phen biến ảo, đối với Tô Hàm cười nói :”Mấy vị khách quan, thật ngại ngùng, gian phòng này hôm qua dự định phải sửa san lại, là do tiểu nhị sơ ý nhất thời quên mất, như vậy đi, canh nóng cùn than ấm vừa rồi xem như tiểu điếm miễn phí cung cấp, làm phiền mấy vị nhanh chóng đem phòng trả lại đi.”
Chưởn quầy ngoài miệng nói xong, đã muốn xua tay sai khiến hai tiểu nhị cất bước đi vào bên trong thu thập hành lý của các nàng, một lòng muốn đuổi người.
Không phải là do nhìn thấy Hoa Thảo không ổn, sợ chết trong khách điếm làm khách điếm dính xui xẻo, nên mới tìm cớ đem các nàng đuổi đi. Tiểu nhị thượng đội hạ đạp, chưởng quầy bỏ đá xuống giếng, bên ngoài sắc trời đã sớm tối đen, làm sao có thể tìm được chỗ nghỉ chân, không đợi Cam Qủa phản ứng, Tô Hàm bước một bước xa liền đứng ở bên cạnh chưởng quầy, lấy hầu bao trong tay áo ra, cũn không mở ra, trực tiếp nện ở trên mặt chửing quầy.
“Ai ui!” Chưởng quầy hô đau một tiếng.
Tô Hàm hung hăng một ngụm quát hắn :”Bên trong có bốn trăm lưỡng. đừng nói ở lại một đêm, cho dù là mua tiểu điếm này của ngươi cũng được đấy, cho các ngươi sau đó nhanh chóng cút đi!”
Mấy lượng bạc vụn cùng ngân phiếu bốn trăm lương lấy từ tiền trang tư nhân đều ở bên trong hầu bao kia, cùng nhau như thế bay đi.
Bốntrăm lượng! Bốn trăm lượng!
Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều sợ nây nười, quả nhiên người không thể nhìn qua tướng mạo, một nương tử chật vật nghèo túng như vậy, thế nhưng chỉ cần vun tay một cái là xuất ra bốn trăm lượng, cái này cái nọ cái gì cũng có, đừng nói ở một đêm, cho dù để xác chết ở chỗ này cũng đáng.
Chưởng quầy bất chấp chuyện lúc nãy thiếu chút nữa bị quăng thũng mặt, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, chỉ kém chưa coi Tô Hàm là thần tài cung kính thắp nhan, hắn cúi người nịnh nọt nói :”Tức là như thế, khách quan mau chút nghỉ tạm đi, có cái gì cần cứ việc nói một tiếng, tiểu điếm lập tức làm cho ngài.
Thực đã đem bốn trăm lượng cho người ta, chỉ vì Hoa Thảo? Cam Qủa thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tô Hàm.
“Còn sửng sốt làm cái gì, mau đem Hoa Thảo ôm vào đi.” Tô Hàm vẻ mặt bình tĩnh nhắc nhở Cam Qủa, nữ nhân giống như cọp mẹ hào khí vạn trượng nổi bão vừa rồi không phải là nàng.
Chưởng quầy mặt mày hớn hở đem hầu bao nhét vào trong túi, am Qủa liếc mắt nhìn hầu bao một cái sau đó cúi người ôm Hoa Thảo đang muốn đi vào, dưới lầu nam tử vẫn nhắm mắt nhịn đau không biết khi nào mở mắt ra.
Hắn thần sắc không rõ nhìn Tô Hàm, cúi đầu sai bảo gã sai vặt áo xanh, ã sai vặt kia ngẩn ra, không tình nguyện gật đầu, cũng không thấy động tác hắn như thế nào, chưởng quay chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng, hầu bao của Tô Hàm liền rơi vào tay gã sai vặt.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
17 chương
4 chương
496 chương
94 chương
128 chương
59 chương