“Ổn rồi, chưa nhìn thấy gì chứ?” Vương Động không ngờ lại nói vậy khiến Chu Tư Tư không biết nói gì cho phải. Chu Tư Tư cùng Mã Tiểu Như rất khác nhau. Khi đứng trước Chu Tư Tư, Vương Động không hề cảm thấy chút áp lực nào, bọn họ cùng một tầng lớp, cuộc sống sinh hoạt cũng tương đương nhau nên giữa hai người không có ranh giới. Quả thật khi ở cùng nhóm người Mã Tiểu Như rất vui vẻ, nhưng vào những lúc nói chuyện phiếm, có khi mấy người đó nói về đồ này vật kia, rồi lại giá trị nghệ thuật… Những thứ này không hề có trong đầu một người phải khổ sở lo lắng cho cuộc sống như Vương Động. Mọi chuyện tuy không có gì, nhưng hắn thấy không có được cảm giác tự nhiên thoải mái như ở bên Chu Tư Tư. “Đồ xấu xa!” “Hà hà, không trêu cậu nữa, mới sáng sớm đến tìm tôi làm gì?” “Người ta nếu quyết định bái sư học nghệ thì tất nhiên phải chứng tỏ thành ý, hôm nay mình sẽ giúp cậu sửa sang lại phòng!” Ngay cả dụng cụ dọn phòng Chu Tư Tư cũng đã mang tới. “Thôi thôi, không cần đâu, ở đây sạch lắm rồi!” “Trời! Thế này mà dám kêu sạch sẽ, không khác gì một cái ổ heo. Đây nhìn đi – bụi phủ cả mảng dày thế này.” Chu Tư Tư phản ứng gay gắt. Vương Động xấu hổ, hắn gãi đầu “Một mình ở đây, có hơi bừa bãi chút xíu.” “Không ổn chút nào. Hoàn cảnh sống tốt đẹp sẽ khiến tâm tình thoải mái, tăng hiệu suất học tập. Cậu đi ra ngoài, nơi này giao cho mình,… Có thứ gì không thể phơi ra thì thu vào nhanh lên.” Chu Tư Tư nói. – Cô nghe nói trong phòng gã con trai nào cũng sẽ có một vài thứ quái dị. “Những thứ không thể phơi ra? Ở đây chẳng có thứ gì cả, giao lại nơi này cho cậu đấy, mình ra trước!” “Đi đi!” Chu Tư Tư phất tay. Nơi này quả thật nhìn không vừa mắt chút nào. Vương Động biết chức sư phụ này không thể không nhận rồi. Chu Tư Tư mang đến cho hắn cảm giác rất thư thái, giống như một cô em gái, một người bạn, khi ở cùng với nhau thì rất thong dong, hơn nữa… Hắn quả thực còn thiếu khả năng tự gánh vác cuộc sống tại một xã hội văn minh, nay có người giúp đỡ mong còn chẳng được. Việc này có thể coi như là một lễ vật bái sư, nên hắn cũng không băn khoăn quá. Mua một ổ bánh mì để ăn, Vương Động chuẩn bị đi sắm thêm vài bộ quần áo rồi ga trải giường. Ngày hôm qua gặp bọn cướp náo loạn một hồi, nhưng việc chính của bản thân còn chưa xử lý xong. Đám cảnh sát keo kiệt không chịu chi ra lấy một xu tiền thưởng, khiến hắn không khỏi bị chưng hửng. Đi ngang qua Thiên Đường Mộng Ảo, Vương Động bỗng nhiên dừng lại – có nên vào hay không? Không phải là mình khuyết thiếu ý chí chiến đấu chứ? Cứ nhìn vào Võ Thần Tự Nhận sẽ rõ, cho dù không có thân thể nhưng ông ta luôn tràn đầy ý chí chiến đấu. Ôi, thật là đau lòng. Vương Động dậm chân thật manh, sờ vào trong túi lấy ra vài đồng Đại dương, không thể tuần nào cũng làm thế này được! “Ông chủ, tính tiền!” “Sao vậy anh bạn trẻ, tâm tình cậu có vẻ không được tốt lắm?” “Đừng hỏi nữa, chờ tròn một ngày mà không thấy Võ Thần Tự Nhận login, hắn không tới thì về chứ ở đây làm gì!” Người này vừa chờ ông chủ tính tiền vừa ngáp liên tục. “Võ Thần Tự Nhận là ai, thần tượng mới à?” “Ông chủ, ông cập nhật thông tin chậm quá. Ài… chán chẳng buồn nói, hôm nay hắn không login.” Lúc này Vương Động đã bước vào phòng số 5, đăng nhập ID Võ Thần Tự Nhận! Tút tút…! Võ Thần Tự Nhận login! “Võ Thần Tự Nhận login!” “Võ Thần Tự Nhận login!” “Cái gì?! May mà còn chưa đi!” “Ông chủ cho tôi một phòng!” “Tôi cũng vậy!” Vài người còn chưa tính tiền lập tức vui mừng guồng chân chạy thẳng về phòng của mình. Võ Thần Tự Nhận login! Có lẽ sau một ngày chờ đợi đây chính là giờ khắc bùng nổ. Điều khiến người ta quan tâm là…Võ Thần Tự Nhận sẽ chọn ai? Tuyển thủ TPA là những người vui mừng nhất, nhất là những học viên trường quân sự. Bọn họ muốn mượn cơ hội này để kiểm tra thực lực bản thân một chút. Thực lực càng cao thì càng thích thú. Đây chính là một cơ hội để nổi danh! Hầu như tất cả người chơi IPA cũng báo danh, có thể cùng chiến sĩ TPA thi đấu là nguyện vọng của người chơi IPA. Nhưng sự thật thì thường tàn khốc, cho dù thế nào thì chiến sĩ TPA cũng không nguyện ý thi đấu cùng bọn họ. Trong lòng mỗi chiến sĩ TPA đều coi thường người chơi IPA. Dù sao bọn họ cũng là những người có thực lực, là mầm non của Liên Bang sau này, sao có thể thi đấu những trận vô nghĩa như vậy? Thắng thì không sao, nhưng thua sẽ biến thành trò cười của thiên hạ. IPA thì có thứ gì đáng để học, tất cả đều là để thỏa mãn ham muốn được biểu diễn của người chơi IPA mà thôi. IPA cũng có một số trang bị rất khủng, không hợp với tiêu chuẩn bình thường. Cho dù là ai gặp phải đối thủ như vậy, trận đấu mất đi tính công bằng đều sẽ cảm thấy rất khó chịu. Hầu như chỉ có người chơi IPA đánh với nhau, khoe khoang những trang bị tưởng tượng cực khủng của mình, nhưng TPA lại không thèm để ý. Chỉ là người chơi IPA lại rất khát khao được thi đấu cùng với chiến sĩ TPA, bọn họ không phải không muốn trở thành chiến sĩ TPA mà là họ không thể. Sâu trong nội tâm họ luôn rất hâm mộ những người có thể trở thành chiến sĩ như vậy, hy vọng cùng khát khao cháy bỏng này có ai hiểu thấu? Nhưng sự yếu đuối đó luôn được giấu kín tại đáy lòng, mặt ngoài luôn tỏ ra kiên cường, kiêu ngạo. Người chơi IPA luôn thể hiện ra những bộ áo giáp, vũ khí ‘không tưởng’ của mình, bọn họ muốn thông qua phương pháp này để thuyết minh rằng bọn họ không cần, nhưng thực ra bọn họ lại rất để ý. Ở trong danh sách ‘kẻ khiêu chiến’ của Võ Thần Tự Nhận có mấy chiến sĩ TPA rất khá. Lại nói về Nhà Cao Tầng từ sau khi đánh một trận cùng Võ Thần Tự Nhận đã đấu thêm 10 trận nữa và đều toàn thắng; quả thật không hiểu nổi tại sao trước kia hắn lại thua? Rồi lại cái tên Điên Cuồng Kim Cương, vv… tất cả đều có tỉ lệ thắng lợi lên tới 80% sau trận chiến với Võ Thần Tự Nhận, có mấy người thậm chí còn đang dần trở lên nổi danh. “Cậu nói xem Võ Thần Tự Nhận có chọn người chơi IPA không?” “Dẹp! điều đó sao có thể. Lần trước ngẫu nhiên đụng được Vương Bí, nhưng hiện tại hắn đã nổi tiếng như vậy sao có thể tự hủy hoại tiền đồ của mình. Các kỹ năng của IPA hiện nay đề là do trí tưởng tượng tạo lên, không có chút thực tế nào.” “Ồ, chẳng lẽ ở TPA không có một cao thủ nào chân chính có đủ sự tự tin sao? Tuy kỹ năng của IPA có trội hơn nhưng những lập trình đó đều dựa theo căn cứ khoa học chứ hoàn toàn không phải là thêm vào bừa bãi, đó chính là phương hướng phát triển của khoa học tương lai. Nếu chiến sĩ TPA đã coi nơi đây để huấn luyện bản thân thì sao lại nhát gan đến vậy?” “Con người ta thường trọng sĩ diện, ài…, việc này mỗi người một ý kiến.” Vương Động đang lựa chọn, hắn nghe được những lời như vậy thì chỉ mỉm cười. Đối với hắn mà nói thì IPA hay TPA cũng không khác gì nhau, chỉ cần đối phương có thể tạo ra áp lực cho mình là được, đó mới là vấn đề hắn quan tâm nhất. Giống như Võ Thần Tự Nhận thường nói – Không có việc gì con người không thê làm, chỉ có không thể tưởng tượng được. Nắm trong tay bí quyết Đao Phong, tương đương với việc hắn có thể đột phá cực hạn. Không có thứ gì có thể níu giữ ngăn cản. Rõ ràng nhóm những kẻ khiêu chiến đã chia thành hai trường phái IPA và TPA rõ ràng, khiến cho Vương Động lựa chọn cũng dễ dàng hơn nhiều. Hiển nhiên trong thế giới PA này hai trường phái này luôn luôn không hợp nhau. ID: Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết – chiến sĩ cấp bốn, tỉ lệ: thắng tuyệt đối trong 94 lần thi đấu. Vương Động cũng không muốn xem kỹ bảng chiến tích bên dưới xem đối phương chiến thắng thế nào – việc này là không quan trọng đối với hắn. Trên chiến trường, chiến đấu không hề có quy tắc, kẻ sống cuối cùng mới là người chiến thắng. Thắng là thắng!