Võ trang gió lốc

Chương 80 : Cuộc sống tốt đẹp trong mơ

Chu Tư Tư chạy tới, thấy cánh tay chảy máu của Vương Động thì hoảng lên “Cậu điên rồi! Sao lại không tránh!” Dứt lời bén xé một miếng trên áo của mình vội vàng băng bó cho Vương Động. Vương Động ngây ngô cười, cũng không giải thích. Hắn cũng không biết tại sao lại thế, có lẽ là đã lâu không ngửi thấy mùi máu tươi. Một tên nhóc 15 tuổi sống đơn độc ở trong một thế giới điên cuồng hỗn loạn, cho dù trời sinh bản tính cuồng chiến cũng sẽ điên lên mất. Vương Động tuy không điên, nhưng không có nghĩa là hắn không bị ảnh hưởng! Loại sát khí này luôn nằm sâu trong tinh thần hải, chỉ là bí quyết Đao Phong đúng là một công pháp thần kỳ có thể khiến Vương Động trong lúc đó có thể giữ được một tia thanh tỉnh, nếu không hắn đã chém xuống một kiếm vừa rồi. Vương Động đứng yên tại nơi đó, để mặc Chu Tư Tư xử lý vết thương cho mình, cũng dần dần thả lỏng toàn thân, kiếm trong tay đã rơi xuống đất. Sự hưng phấn cuồng bạo đã đi qua, tinh thần hắn lúc này cũng dần trầm tĩnh trở lại. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Tư Tư, bỗng nhiên Vương Động hiểu ra cô gái này cũng không chán gét hắn chút nào, hắn mỉm cười: “Cậu cũng biết sơ cứu à?” “Cười! Còn cười được nữa!” Chu Tư Tư trừng mắt nhìn Vương Động, “Lát nữa cảnh sát tới đây đừng có nói lung tung đấy.” “Mình làm việc theo công lý, cảnh sát không vô lý đến mức bắt cả người tốt đi đấy chứ? Cùng lắm là không lấy tiền thưởng là được.” “Tiền thưởng,… Cái đồ tham tiền! Chúng ta do tự vệ thì không sao. Nhưng nếu mà xảy ra án mạng thì sẽ phiền phức đấy. Đến lúc đó Alan sẽ nổi tiếng, chắc chắn hiệu trưởng Samantha sẽ rất vui mừng...” Chu Tư Tư nhìn cánh tay máu chảy đầm đìa mà cảm thấy đau lòng. “Án mạng, đâu có án mạng nào.” “Gã mập kia còn sống à?” “Tất nhiên, gã đó có mặc áo giáp vũ trang nên không sao, lúc đó chỉ là gặp phải chấn động mạnh mà ngất đi thôi. Mình là người thật thà mà!” Vương Động trả lời. Chu Tư Tư không nhịn nổi phì cười – “Cậu còn tâm tình để nói đùa sao? Cậu mà thật thà? Có mà là người xấu xa nhất thì có!” Tiếng bước chân dồn dập mà tới, cảnh sát đã đến. Mấy người dẫn đầu thực lực cũng không kém, rất nhanh đi đến phía trước hai người. Mười mấy cảnh sát nhìn bọn họ như hổ rình mồi, viên đội trưởng liếc qua hai người rồi khẽ phất tay “Không cần nhìn hai công dân tốt của chúng ta như vậy. Hai vị, lát nữa còn phải làm phiền một chút.” “Không sao, chúng tôi sẽ phối hợp. Chỉ là bạn của tôi bị thương ở tay, có thể được ưu tiên chữa trị trước hay không?” “Đương nhiên rồi. Chuyện ở đây chúng tôi sẽ xử lý, tiểu Cương, cậu mang hai tiểu anh hùng này đi chữa trị nhé!” “Cảnh sát khi dọn dẹp hiện trường cũng không khỏi tặc lưỡi. Cả chiếc xe từ bị đánh thành đống sắt vụn, một tên cướp thì bị đánh nát cả áo giáp võ trang. Hậu sinh khả úy. Thanh niên hiện giờ thật lợi hại! “Đội trưởng, thằng nhóc kia có phải là quái vật không thế?” “Đừng nói lung tung, đây có thể là học sinh Alan. Cậu không nghe nói Alan năm nay có hiệu trưởng mới sao?” “Alan? ở đây còn có thể đào tạo ra nhân tài sao?” “Sao lại không! Con trai tôi sắp tới cũng phải thi vào trường cao đẳng, vốn định cho nó đến học tại nơi khác nhưng hiện nay tình hình của Alan đang xuất hiện những thay đổi tích cực. Tôi định quan sát thêm một thời gian, nếu hai người kia đúng là học sinh Alan thì quá ổn rồi.” Viên đội trưởng châm một điếu thuốc, bắt đầu rít một hơi rồi nói. Cảnh sát đối xử với Vương Động và Chu Tư Tư rất tốt, sau khi chữa trị vết thương cho Vương Động thật tốt thì mới hỏi đến tình huống phát sinh. Đây là hai tên cướp đang bị truy nã, do chúng thực lực khá cao lại vô cùng cẩn thận nên lệnh truy nã tuy đã ban ra được một năm nhưng vẫn không bắt được. Nhưng hiện tại đã có thể chấm dứt. Sau khi biết hai người Vương Động là học sinh Alan thì mọi người có chút bất ngờ. Ở rất lâu trước kia học sinh Alan có mặt khắp trong giới cao tầng ở Thượng Kinh, cũng có không ít học sinh hệ Võ Trang chuyển sang làm cảnh sát hình sự. Chỉ là mấy năm nay Alan xuống dốc không phanh… không ngờ rằng hai người này lại là học sinh Alan. Để khen ngợi tinh thần dũng cảm của cả hai, Cục Cảnh Sát quyết định trao tặng hai người huân chương danh dự. Nhưng thứ Vương Động quan tâm lại là… tiền thưởng, tiền thưởng mới là thứ để khen ngợi tốt nhất… Nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng đề cập đến vấn đề này. Ôi, làm anh hùng thật khổ… Cảnh sát vốn định lái xe đưa hai người trở về nhưng Vương Động và Chu Tư Tư đều không muốn gây xôn xao nên quyết định tự mình trở về. “Vương Động!” Hai người cùng đi trên đường đều trầm mặc, cuối cùng Chu Tư Tư phá tan bầu không khí trầm mặc đó. “Gì vậy?” “Cậu dạy mình thực chiến được chứ?” Chu Tư Tư nhìn Vương Động đầy chờ mong. “Ơ, sao lại bảo mình dạy? ở trường không phải là cũng có chương trình học này sao?” Chu Tư Tư lắc đầu – “Mình biết cậu rất lợi hại, so với mấy người như mình thì lợi hại hơn nhiều lắm. Tuy mình không biết trình độ của cậu cao đến đâu nhưng mình dám chắc cậu dạy mình sẽ tốt hơn mình học ở trên trường rất nhiều,… Mình cũng biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng mình quả thật rất muốn nâng cao thực lực. Nếu chuyện tối nay xảy ra một lần nữa mình không muốn bản thân trở thành gánh nặng của người khác. Nếu cậu đáp ứng làm sư phụ của mình thì chỉ cần cậu yêu cầu điều gì mình cũng sẽ tận lực đáp ứng!” Vừa nói xong, mặt Chu Tư Tư đỏ ửng lên. Đây cũng không phải do Tư Tư tùy tiện nói ra, mà trải qua quãng thời gian điều tra cô biết Vương Động đích thực là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Hơn nữa cô là một trong số rất ít người biết việc Vương Động đánh bị thương Vương Bí. Vương Bí là thế hệ cao thủ trẻ tuổi nổi danh vậy mà Vương Động có thể đánh hắn trọng thương, cho dù là Vương Bí thất thủ bởi nguyên nhân gì thì ít nhất cũng là cùng một cấp bậc. Mà Chu Tư Tư cũng biết những loại công pháp như vậy có tiền cũng không thể mua nổi… “Điều gì cũng đáp ứng mình?” Vương Động híp mắt nhìn chằm chằm vào Chu Tư Tư, hắn còn nhớ như in làn da thịt trắng nõn nà kia. Nhưng kỳ thật là hắn không muốn có thêm phiền toái, càng đừng nói đến chuyện đi dạy người khác. Chu Tư Tư ưỡn ngực: “Cậu không phải sắc lang, nếu không mình đã không còn nguyên vẹn mà rời đi. Hơn nữa mình cũng không sợ cậu! Nói xem nào, muốn điều kiện gì!” Nghe Chu Tư Tư nói vậy, Vương Động cảm thấy xấu hổ, hắn vốn muốn làm cho đối phương biết khó mà lui, nhưng hiển nhiên là cô gái này đã có hiểu biết nhất định về hắn. “Mình biết rồi, trong mắt cậu chỉ có tuyệt sắc giai nhân như Mã Tiểu Như thôi.” Tư Tư ghen tị nói. “Khụ khụ, không phải vậy, mình không có ý này. Thật ra phương thức tu luyện của mình không phù hợp với cậu.” “Chỉ cần cậu dạy thì cậu sẽ trở thành sư phụ của mình. Chỉ cần là việc trong khả năng mình đều có thể giúp cậu làm!” Chu Tư Tư kiên định nói. Trong đầu Vương Động thoáng nghĩ đến hình ảnh một nữ bộc, còn mình là sư phụ. Đây chẳng phải là Chu Tư Tư muốn về hầu hạ mình, quét tước vệ sinh, thu dọn phòng, nấu một ngày ba bữa cơm sao? Nghĩ đi nghĩ lại, bạn học Vương Động bất giác nhe răng cười, cuộc sống địa chủ là điều người ta vẫn mong muốn… “…Nghĩ gì thế!” Vương Động vội vàng lắc đầu, đây là bạn học của mình, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, nếu sớm chiều ở chung mà hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ, nói không chừng sẽ đem cô gái này ra… ăn sống! “Thế này vậy, chuyện này để mình suy nghĩ một chút. Nếu mình tùy tiện đáp ứng mà khi dạy lại không ra gì thì cũng không được.” Vương Động chỉ có thể tạm thời dùng kế hoãn binh. Chu Tư Tư khẽ gật đầu “Cũng được, đây là việc quan trọng, chẳng qua cậu không được nuốt lời đâu đấy!” “Yên tâm! Nam tử hán đại trượng phu nói lời giữ lời!” Vương Động cười khổ, mỹ nhân nào cũng khó chơi. Thấy Vương Động nói vậy, Chu Tư Tư đắc ý nở một nụ cười ngọt ngào. Tâm tình Vương Động bất ổn như vậy, là vì chuyện ‘tốt đẹp’ gì mà có thể khiến người ta phân tâm như vậy? Đúng là ở hành tinh Norton đỡ phức tạp hơn, nơi đó chỉ có chính mình, Võ Thần Tự Nhận và đám sâu bọ - đó là một thế giới thật đơn thuần, hoặc là chém giết, hoặc là sống hoặc là chết – tất cả đều rất dễ giải quyết. Nhưng hiện tại trở về Trái Đất đã xảy ra rất nhiều chuyện rất khó giải quyết. Hắn rất muốn một kéo cắt đứt đám rối ren này đưa ra quyết định dứt khoát, nhưng lời cảnh cáo của ông lão rồi nhắc nhở của Võ Thần Tự Nhận hắn không quên. Thế giới này rất lớn, rất phức tạp, có rất nhiều điều hắn không thể hiểu rõ.