Võ trang gió lốc

Chương 53 : Khắc long thuật

"Có thể! Tân chiến hạm chủ lực Tinh Quang kiểu D của người Katy, người nắm giữ Khắc Long thuật siêu đẳng. Nhưng có thể làm được đến trình độ này thì kể cả trong người Katy cũng tuyệt đối là hạng nhất." Một giọng nói dễ nghe khác vang lên - chính là Mã Tiểu Như. Chu Tư Tư ngẩn ra, không ngờ rằng Mã Tiểu Như lại xuất hiện ở phía sau mình. Hai nữ sinh xinh đẹp cũng gặp nhau một chỗ nhưng không hề xuất hiện sự va chạm tóe lửa nào. "Khắc Long thuật là kỹ thuật hàng đầu của quân đội, chỉ có tinh thần lực và khả năng khống chế của người Katy mới có thể làm được. Nhưng vừa rồi chỉ trong chớp mắt đã có ít nhất hơn trăm họng pháo khai hỏa... Việc này làm sao có thể." "Đó là sự thật. Kỷ lục năm nay của học viện quân sự Queen người Katy là 170. Một đòn vừa rồi đã khống chế nhất là 130 họng pháo trở lên. Thành tích này tại Queen cũng phải xếp hạng 3." Mã Tiểu Như bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại chẳng hề bình tĩnh chút nào. Vương Động vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đẹp nhìn hắn như quái vật: "A, hai người ở đây làm gì? Là bạn Chu Tư Tư sao, ài, thật ngại quá, mình đi lầu số năm ngay đây." - Vương Động tưởng rằng Chu Tư Tư tới đốc thúc hắn trực ban. "Không ngờ là cậu!" - Chu Tư Tư giật mình chẳng khác nào đi đường đụng đầu phải cây. "Tiểu Như, cô không phải trở về sao?" "Cậu gọi cô ấy là Tiểu Như?" - Chu Tư Tư đầy bất ngờ, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Vương Động và Mã Tiểu Như. Điều này không có khả năng, hai người này làm sao lại có quan hệ với nhau? "Điều này chẳng có gì kỳ quái cả. Vương Động là bạn học của mình, hơn nữa lại là bạn thân." - Mã Tiểu Như thấy Chu Tư Tư quả thực là một cô gái xinh đẹp, không thể không thừa nhận - rất đẹp, hơn nữa từ trong mắt còn có có thể nhìn thấy sự quật cường. "Mình chẳng rảnh đến nỗi đốc thúc cậu trực ban, chỉ đến tập luyện thôi. Vừa rồi là cậu khống chế chiến hạm này?" - Chu Tư Tư chỉ vào số liệu trên màn hình nói. "A, cậu nói là cái này hả? Kỳ thật rất đơn giản, hệ thống này không được thông minh lắm nên có sơ hở. Cậu chỉ cần tạm dừng, sau đó chỉnh hết vị trí chuẩn bị đánh là được, hì hì." Vương Động có phần ngượng ngùng nói. "Hừ, thì ra là thế!" Chu Tư Tư chẳng buồn để ý tới Vương Động nữa mà đi huấn luyện. Cách làm của Vương Động kỳ thật chính là gian lận, để cho vui chứ hề không có giá trị thao tác thực tế. Vương Động cũng không để ý, quay ra nhìn Mã Tiểu Như. Tiểu công chúa mỉm cười: "Có mấy chỗ khó hiểu muốn hỏi cậu, cho nên... Chúng ta đi ăn cơm trước đi." "Ôi chao, cậu không nói thì mình cũng không nhớ nữa. Đói thật." - Vương Động cười nói. Mã Tiểu Như cười duyên; chắc chắn sẽ đói, bất kể là ai làm việc với cường độ cao đến tận trưa cũng đều đói. Cô căn bản là không tin mấy lời nhăng cuội của Vương Động. Người này, muốn moi từ miệng hắn một chút gì đó thật không dễ dàng. "A, tay cậu làm sao vậy?" Mã Tiểu Như giật mình hỏi. Năm ngón bên tay trái của Vương Động đều tụ máu, cổ tay cũng sưng tấy. "Không sao, tại nó không chịu nghe lời nên mình đã dạy dỗ nó một chút." Vương Động nắm tay lại sau đó khẽ duỗi ra duỗi vào vài cái tỏ vẻ hoàn toàn không sao cả. "Cậu, lập tức đi đến phòng ý tế với mình...Không có thương lượng gì hết!" Mã Tiểu Như nghiêm túc nói, Vương Động muốn phản đối cũng không phản đối được. "Việc này...Không cần đâu. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Chúng ta đi ăn cái gì đi." "Này, sao con người cậu lại chẳng quan tâm đến bản thân như vậy... Phòng y tế miễn phí với học sinh!" Mã Tiểu Như nhìn vẻ mặt khó xử của Vương Động đột nhiên nghĩ ra. "A, sao cậu không nói sớm. Từ này về sau phòng y tế chính là nhà của mình. Ha ha." Bạn học Vương Động vui vẻ, hắn thích nhất là đồ miễn phí. Mã Tiểu Như đúng là bị hắn làm cho không nói lên lời. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, người khác cũng chẳng biết chuyện của hắn... nhưng không biết làm sao khi nghe tiếng cười của Vương Động, Mã Tiểu Như tự nhiên lại thấy trong lòng đau xót. Không ai trời sinh đã như vậy. Nhưng Tiểu Như cũng không để lộ ra ngoài: "Biết là tốt rồi. Nhanh một chút, băng bó xong mình mời cậu ăn cơm, nhưng cậu phải giúp mình giải quyết mấy vấn đề về cấu tạo cơ thể Zago." "Ok, không thành vấn đề." Vương Động vẫn vui vẻ như vậy. Mặc dù hơi rắc rối nhưng cuối cũng vẫn hoàn thành động tác kỹ thuật. Cả tay trái lẫn tay phải đều phải đạt tới trạng thái phối hợp hoàn mĩ. Người Katy không phân biệt thuận tay phải hay là thuận tay trái, nhưng đại đa số loài người đều có. Mặc dù khi Võ Thần Tự Nhận chê bai đã chú ý tới điểm này nhưng tay trái vẫn kém một chút. Khắc long thuật là một kỹ thuật yêu cầu cân bằng tuyệt đối, rất khó, ngay cả đối với người Katy cũng rất khó chứ đừng nói đến loài người. Tay trái Vương Động luôn không theo kịp tiết tấu của tay phải, tiết tấu vừa loạn là thao tác bị lỗi. Vương Động cũng tự trừng phạt mình một chút, khiến tay trái phải ngoan ngoãn một chút. "Cho dù muốn luyện kỹ thuật có độ khó cao cũng không phải một lần là xong. Làm sao lại để tay bị thương đến thế này." - Mã Tiểu Như không hiểu sao lại có chút tức giận. "Không sao, khi mình ở hành tinh Norton, mấy thứ này còn chưa tính là vết thương. Ha ha, nhưng mà người Katy đúng là có không ít kỹ thuật chúng ta nên học tập." Là đàn ông phải tự nghiêm khắc với chính mình! Đây không phải là lời của ông lão mà là của Võ Thần Tự Nhận. Mỗi khi Vương Động bị thương thê thảm, Võ Thần Tự Nhận đều tỏ ra cực kỳ khinh thường, tặng hắn những lời này giống như chỉ chưa chết thì mọi thứ khác cũng chẳng tính là gì. Mã Tiểu Như nhìn Vương Động. Đây là lần đầu tiên cô nhìn không thấu một chàng trai, có một số việc hắn lại có thể làm được rất dễ dàng. Mặc dù cô chịu huấn luyện hà khắc ở Lý gia cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống tàn khốc ở hành tinh Norton. "A, trên mặt mình có cái gì sao?" Vương Động sờ sờ mặt, hỏi nhỏ. "Có vết bẩn, mình lau giúp cậu." - Thật ra là không có nhưng Mã Tiểu Như phản ứng quá nhanh, nhưng vừa sờ tay vào túi thì ngẩn ra, không có khăn tay. Cơ hội dùng không nhiều, ý nghĩa kỷ niệm của khăn tay lại càng lớn. "A, xấu hổ quá. Khăn tay của cậu vẫn ở chỗ mình, quên không trả lại cậu. Mình về lấy liền." - Vương Động gãi gãi đầu. Dạo này thực sự bị cuộc thi hành hạ cho sứt đầu mẻ trán, quên lúc nào không hay. "Không cần, cho cậu luôn đó. Coi như đó là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta." - Mã Tiểu Như nói. "Ừm, cũng được!" Vương Động gật đầu như gà mổ thóc. Nói thật, hắn còn chẳng biết có tìm được hay không nữa. Một số người rất coi trọng nhưng việc nhỏ nhặt là bởi vì họ hoàn toàn chưa trải nghiệm sự tàn khốc của cuộc sống. Đối với Vương Động - kẻ đã vật lộn, đấu tranh trên ranh giới của sự sống và cái chết, muốn học được cách coi trọng vật tình thơ ý họa thì cũng cần có thời gian thích ứng. Trong phòng huấn luyện truyền ra một tiếng nổ ầm ầm. Có một cô nàng bị bạn học Vương Động ‘lừa’ đang phẫn nộ nhìn màn hình. Cô dựa theo phương pháp của Vương Động làm nhưng nhiều lắm chỉ được hơn 40 cái, nhiều hơn nữa sẽ có sai sót còn một trăm cái thì hoàn toàn là không tưởng - Tên này chẳng nói được một câu nào là thật! Mã Tiểu Như chắc chắn cũng bị vẻ ngoài hiền lành của hắn đánh lừa, chính xác mà nói thì tất cả mọi người đều bị hắn lừa! Vừa nghĩ tới ngay cả chị em cùng phòng cũng thiên vị tên Vương Động này lại giận điên người, vấn đề lớn nhất là mình lại quá tin tưởng vào lời của hắn, lại còn lãng phí suốt một giờ thử nghiệm. Cô tựa hồ như đang nhìn thấy tên Vương Động đang đắc ý cười hô hố. Chu Tư Tư cắn đôi môi đỏ mọng, lần đâu tiên nổi giận với một nam sinh - phải cố gắng kiềm chế để không xông đến đập cho hắn một cái.