Vợ Tổng Tài Bá Đạo
Chương 36
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống cứ như vậy qua đi, nhưng có một đều thay đổi là Mia về sống với lại Hà Thế Dân, còn Rose đã dọn ra khu ngoại ô phía Tây sống trong sự bảo vệ bí mật của tổ chức mafia do Ký Bình đều động.
Mia về sống ở biệt thự Tôn gia đã một tuần nhưng căn biệt thư luôn đầy tiếng cười đùa còn bây giờ căn biệt thự thật yên ấn ảm đạm không còn sinh khí nữa.
Anh đang ngồi trong phòng làm việc, tay duyệt hồ sơ không ngừng nhưng miệng lại cười không ngớt. Trợ lí Lãnh thấy tổng giám đốc của mình như vậy thì tỏ ra sợ hãi. Bình thường Tôn Hạo rất lạnh lùng và tàn độc trên thương trường, kể cả đối với nhân viên cũng vậy, luôn bốc lột nhân viên hết mình, thẳm chí những lần báo cáo từ nước ngoài mang về như vầy điều bị anh mắng cho thê thảm vậy mà cả tháng nay hồ sơ nước ngoài báo cáo gì anh chỉ đánh dấu rồi nhỏ nhẹ phê bình. Thật làm cho người ta sợ hãi đến cực độ mà.
Còn Trương Phong và Diệp Bảo đang ngồi trong phòng thấy Tôn Hạo như vậy cũng không rét mà run. Tôn Hạo điềm tĩnh, lạnh lùng của bọn họ đâu rồi, tại sao bây giờ lại xuất hiện một "thằng điên" kia chứ? Cả tháng nay bọn họ đã cố gắng quan sát Tôn Hạo rất kĩ, anh rất hay người một mình lại luôn tỏ ra ôn nhu hiền hòa nữa chứ. Đúng thật là không bình thường. Trương Phong và Diệp Bảo càng nghĩ càng chau chật mày lại.
"Tôn Hạo dạo này uống lộn thuốc à." Diệp Bảo không nhịn được nữa bước lại trước bàn làm việc của anh, đập mạnh hai tay xuống bàn hỏi.
Tôn Hạo sắc mặt tươi rói, không thèm để ý đến hành động vừa rồi của Diệp Bảo. Buông cây bút xuống, lướt qua Diệp Bảo rồi bước về phía sofa.
Tôn Hạo ngồi xuống, hai chân quắc chéo ung dung để lên bàn, lưng dựa vào thành chế. Lấy trong túi áo một điếu thuốc châm lửa và bắt đầu hút. Khói thuốc bay khắp phòng làm Diệp Bảo ho sặc sụa, Trương Phong thì chau mày khó chịu nhìn con người đang vô tội hút thuốc kia.
"Mới trúng số độc đắc sao?" Trương Phong tỏ ý châm chọc.
Tôn Hạo ngước lên trên trần nhà tự lưng vào ghế, hút một ngụm lớn rồi nhả ra một luồng khói mang tên vui sướng. Trúng số sao, anh còn vui hơn như thế nữa.
"Tớ đang dần có cảm giác hạnh phúc." Tôn Hạo lại tiếp tục cưới. Thật sự thì những biểu hiện cả tháng nay của cô, và những lần cô ở dưới thân anh rên rỉ, đã đốt lên người anh một cảm giác trước nay chưa từng có, kể cả với Khả Giai anh cũng chưa từng có cảm giác này, thật rung động, thật ủy mị, thật hạnh phúc,...nói chung cảm giác của anh lúc này rất khó tả.
"Bắt đầu yêu vợ rồi sao?" Trương Phong bình tĩnh nhìn mặt Tôn Hạo suy đoán. Làm bạn bao nhiêu năm nay lẽ nào anh không hiểu Tôn Hạo đang nghĩ gì sao.
Diệp Bảo đang đứng ở bên bạn làm việc để tránh mùi khói thuốc của Tôn Hạo bỗng nghe được câu hỏi của Trương Phong thì giựt mình chợn to mắt như không tin.
"Tớ không biết, nhưng tớ đang có cảm giác hạnh phúc." Khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của Tôn Hạo lúc này thật làm cho Trương Phong và Diệp Bảo tò mò.
"Tớ thật sự tò mò không biết người con gái ấy như thế nào lại làm cho Tôn Hạo thay đổi nhiều đến vậy?" Trương Phong thật sự tò mò.
"Tôn Hạo, lát nữa bọn tớ sẽ đến nhà cậu làm vài chén, sẵn tiện ngắm nhìn chị dâu luôn, được không?" Diệp Bảo bước lại vỗ vào vai Tôn Hạo như tỏ ý cứ quyết định vậy đi.
Tôn Hạo đang hưng phấn nên đã đồng ý ngay với lại từ khi cưới vợ đến giờ anh chưa dẫn bạn về nhà lần nào.
Sau khi tiễn Trương Phong và Diệp Bảo. Tôn Hạo bước trở lại vào phòng lấy điện thoại gọi cho Ký Bình.
Những tiếng chuông vài liên tục vang lên nhưng không có người bắt máy, Tôn Hạo liền gọi cho cô cuộc điện thoại thứ hai nhưng là cô y tá bắt máy nói cô đang làm phẩu thuật cho bênh nhân nên không thể bắt máy, bảo anh nhắn lại cho cô ấy, coôn không thì phải đợi đến xế chiều mới được.
Tôn Hạo chỉ đành thở dài bỏ điện thoại vào túi quần. Anh biết cô là bác sĩ chuyên về tim mạch, lại là trưởng khoa nên rất bận rộn, những cuộc phẫu thuật tương đối dài đồi vỏi sự tập trung cao độ này tuyệt đối không thể làm phiền nên anh chỉ đành ngồi chờ cô gọi lại.
Đồng hồ từ từ chạy, từng giờ trôi qua, đến gần 4 giờ chiều cô mới có thể ra khỏi phòng phẩu thuật. Vừa ra khỏi phòng đã nghe cô y tá nói có người gọi nên nhanh chóng nhận lấy điện thoại gọi lại.
Tôn Hạo vừa làm việc vừa chuyên tâm nhìn vào màn hình điện thoại. Điện thoại đột nhiên phát sáng, từ tiếng chuông reo lên, làm tâm Tôn Hạo vui cực kỳ.
"Alô!" Giọng Ký Bình trầm ấm có vẻ mệt mỏi vang lên.
Tôn Hạo nghe được giọng nói ể ải của cô, hưng phấn liền tan biến thay vào đó là lo lắng.
"Em không sao chứ?"
"Không sao." Ký Bình trong lòng đột nhiên tràng dân một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
"Tôi đến rước em nhá, lát bạn của tôi sẽ đến chơi." Tôn Hạo đứng dậy dọn dẹp hồ sơ, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Còn cái laptop anh lấy nhầm của cô lúc quay về anh định trả lại tận tay cô, nhưng khi bước vào thư phòng, anh mới biết được laptop của anh vẫn nguyên suy ở chỗ cũ, thẳm chí là không ai chạm vào. Nên anh đã giả ngây cho qua chuyện anh lấy nhầm laptop luôn.
Ký Bình chưa kịp hó hé gì đã nghe được tiếng "tút...tút" trong điện thoại. Cô không thể nào không tức giận với cái con người thích gì làm đấy, luôn manh động này.
15p sau Tôn Hạo đã có mặt tại cổng bệnh viện. Anh tìm chỗ đỗ xe xong rồi bước nhanh lên phòng làm việc của cô. Nói thật là mỗi lần tới bệnh viện anh điều tự nhiên hồi tưởng lại trận hoan ái trong phòng bác sĩ đó, nó đúng là rất tuyệt, chuyện đã gần 3 tháng nhưng đối với anh nó cứ như mới ngày hôm qua.
Vừa bước vào phòng anh đã thấy cô đang tất bật khám cho một bệnh nhân nam. Tôn Hạo càng chau mày hơn khi thấy bệnh nhân đó nhìn cô đắm đuối đến mới quên cả thở.
Trong lòng anh bây giờ thật sự rất muốn rủa cho bệnh nhân nam ấy chết sớm. Rõ ràng anh ta khỏe như trâu vậy mà lại đến khoa tim mạch khám, nhưng có bệnh nhân bệnh tim nào lại nhìn bác sĩ quên luôn thở thế kia chứ. Chả trách anh luôn coi những tên nam nhân bên cạnh cô điều là mầm họa. Mà có ai đời bác sĩ khoa tim lại xinh đẹp, quyến rũ đến thế kia chứ, chả trách bao nhiêu bệnh nhân nam trẻ tuổi điều muốn mình bị bệnh tim.
Cảm giác của Tôn Hạo nãy giờ rất khó chịu, Ký Bình vẫn mãi mê khám cho bệnh nhân nam đó, chả hề mãi mai gì đến sự có mặt của Tôn Hạo.
Cơn ghen nổi lên cuồng cuộn, trên mặt toát những đám mây đen. Tôn Hạo không thể nào kiềm lòng được nữa, bước nhanh lại nắm tay cô kéo đi ra khỏi cửa.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
10 chương
74 chương
125 chương
87 chương