Nhìn di động kêu bộp một tiếng, Giản Ái vừa muốn chìa tay ra bắt lấy thì Diệp Tu đã đánh một cái bốp vào tay cô. “Ấy đau em.” Giản Ái làm nũng nói: “Em đâu có muốn nghe, chỉ là muốn tắt máy giúp anh thôi mà.” “Không cần để ý đến nó.” Diệp Tu chuyển di động sang chỗ khác: “Coi chừng có phóng xạ.” Thôi, được rồi! Giản Ái có chút nản lòng ngồi xuống: “Về nhà, em có được dùng máy tính lên mạng không?” Nghe nói máy tính cũng có phóng xạ. “Biết rồi còn hỏi!” Diệp Tu vừa chuyển tay lái, vừa trả lời cô. “Được rồi!” Giản Ái nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Dù sao em cũng phải đi làm.” “Uhm!” Diệp Tu dừng xe dưới lầu Nhạc Nhã Hiên: “Chờ em sinh xong là có thể đi làm.” Giản Ái vừa tính mở cửa xe nghe vậy thì suýt chút loạng choạng: “Anh thật muốn em làm heo à!” “Em thật sự muốn đi làm sao!” Diệp Tu lườm cô một cái. “Không đi làm thì ngày nào cũng phải ở nhà lên mạng.” “Vậy thì đi làm đi!” Yeah! Nhưng không đợi cô giơ chữ V chiến thắng lên, Diệp Tu đã lạnh nhạt nói: “9h ngày mai đúng giờ đi làm với anh!” Ứ chịu đâu! Đi làm với anh thì có khác gì đi làm heo chứ. Giản Ái như là quả bóng cao su đã tích đầy hơi, chuẩn bị phản bác anh. “Em có thể chọn ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.” Diệp Tu lại lạnh nhạt bỏ thêm một câu: “Anh sẽ đặc biệt tôn trọng sự lựa chọn của em.” Vậy thì đi làm với anh còn hơn! Giản Ái thở dài: “Nhưng anh phải hứa là em đi làm với anh vẫn phải có việc để làm.” “Đương nhiên là có việc để làm.” Diệp Tu kéo tay cô hướng về phía thang máy: “Nhưng mà em biết làm những gì?” “Những chuyện như đánh máy, tiếp khách, làm báo cáo, lễ tân, bán hàng, làm thư ký cuộc họp gì em cũng biết làm.” Đương nhiên cũng không thể thiếu sở trưởng của cô —— làm paparazzi. “Đến nơi em cứ xem mà giải quyết nhé.” Diệp Tu sờ sờ tay cô. “Không ngờ bà xã anh cũng giỏi giang thế đấy.” “Chừng đó mà nhằm nhò.” Được anh khen đến lỗ chân lông cũng nở to, Giản Ái đắc ý nói: “Anh cứ chờ xem tài năng của em đi!” Trên thực tế cô đúng là có tài, hiện thực là cô cũng thật sự rất có khả năng. Nhưng cô lại quên mất một điều, vào thế kỷ 21người ta đã thực hiện bốn hiện đại hóa, văn phòng khắp nơi đều là máy tính. Trong văn phòng, thư ký rồi các nhân viên Nhạc Nhã Hiên ai ai cũng dùng ánh mắt vô tội nhìn cô: “Chị Diệp.” “Uhm!” Giản Ái bắt đầu đánh tài liệu, không quay đầu lại trả lời các cô: “Các cô cứ đi làm việc đi! Không cần để ý đến tôi đâu. Tôi biết làm hết ấy mà.” “Nhưng mà chị không nên ngồi máy tính. Có phóng xạ không tốt cho em bé đâu!” “Hì hì! Ngồi một chút nên không sao đâu.” Giản Ái ôm giấy tờ chết cũng không chịu buông. Cô không muốn làm một con heo ngốc ăn rồi nằm chờ chết đâu! “Hay là chị làm việc khác đi!” “Việc gì?” Giản Ái lập tức mở to hai mắt nhìn: “Có quan trọng không? Có thể phát huy tài năng của tôi được không?” “Vô cùng quan trọng luôn ạ, lại còn đặc biệt có thể phát huy tài năng.” Mọi người nhất trí gật đầu tán thưởng. “Hơn nữa ngoài chị Diệp thì những người khác hoàn toàn không thể làm được.” “Thật chứ!” Giản Ái lập tức buông giấy tờ trong tay, xông xáo như lâm đại trận: “Nói mau, nói mau là chuyện gì.” Mọi người vội vàng đỡ cô ra khỏi ghế dẫn thẳng đến văn phòng Diệp Tu. “Đóng dấu giấy tờ cho tổng giám đốc Diệp.” Ớ! Chuyện này! Hình như thật sự rất quan trọng! Trong văn phòng, Diệp Tu vừa phê duyệt giấy tờ, vừa chỉ vẽ cho Giản Ái: “Đóng dấu cũng là một môn học, lúc đóng không được lên cao quá, cũng không được thấp quá, vừa không được lệch quá, càng không được nghiêng quá.” “Ờ, oa!” Giản Ái vừa đóng dấu vừa ngáp. Việc này vừa không có bao hàm kỹ thuật, lại không thể phát huy kỹ năng sống quan trọng đúng là làm người ta buồn ngủ quá trời. Đợi đến khi hơi thở của cô bắt đầu đều đều, Diệp Tu liền bế cô lên sô pha ngủ, lúc này điện thoại lại reo lên. Là cấp dưới gọi điện thoại đến báo: “Tổng giám đốc Diệp, đã đến giờ họp với phòng Kinh doanh.” “Ừ!” Diệp Tu tính ra cửa lại nghĩ nghĩ gì đó liền đem áo khoác đắp lên người Giản Ái. Giản Ái đang nửa tỉnh nửa mơ vẫy vẫy tay: “Đi đi!” “Có muốn vào phòng ngủ không!” Diệp Tu ngồi xổm xuống vuốt bụng cô. “Ở đây có thể sẽ bị tiếng chuông điện thoại làm em thức giấc đấy.” “Không cần!” Giản Ái rúc đầu vào trong áo khoác của anh: “Em bịt tai vào là được.” “Nhớ là nghe cũng đừng bắt máy nhé! Không tốt cho tai em.” “Biết rồi.” Giản Ái nhắm mắt lại, “Nếu anh không đi, con sâu ngủ của em sẽ chạy mất đấy.” Diệp Tu lúc này mới yên tâm rời đi. Chờ anh đi khuất, Giản Ái lập tức làu bàu bò dậy. Khởi động máy, khởi động màn hình, mọi thao tác đều vô cùng ưu loát. Đùa gì chứ, có thể sử dụng thời gian để lên mạng đấu địa chủ thì vì sao cô phải ngủ. Đợi cho cô tải trò chơi xuống xong, điện thoại trên bàn Diệp Tu lại reo muốn tung trời. Không được nghe, Giản Ái cũng không nhìn điện thoại nhảy thẳng vào chiến trường đấu địa chủ. Đến lúc cô cười hềnh hệch bắt đầu nghênh chiến tứ phương thì cái điện thoại kia lại kêu như gà bị cắt tiết. Mẹ nó chứ, kiên quyết không để ý. Lúc Giản Ái đang muốn đại sát tứ phương, đột nhiên mở màn đã bị người ta ném mấy trái bom. Đến một thẻ bài còn chưa bung ra đã bị người đánh đến quay về thành. Đúng là năm hạn không thuận mà! Đã thế lúc này điện thoại lại giống như địa chủ liên tục cường thế đổ chuông. Giản Ái tâm trạng đang cực kỳ khó chịu liền quẳng hết lời Diệp Tu đã dặn, vội vàng nhấc máy sau phun lửa nói: “Cho dù đó là ai thì cũng là sao hạn của tôi.” “Ai là sao hạn?” Ông Thư Nam của đầu bên kia điện thoại cũng khạc lửa quát lại. “Mẹ nó chứ, tôi là cậu Diệp Tu, mau gọi nó qua nghe điện thoại.” “Anh ấy không có ở đây!” Giản Ái điên cuồng hét lên, muốn so giọng phải không: “Anh ấy đang họp.” “Gọi nó về. Ông đây có việc muốn nói với nó.” Ông Thư Nam không thức thời tiếp tục cường thế quát: “Mẹ nó chứ, nó nghĩ ông là con mèo bệnh chắc. Loại người như nó sinh con sẽ không có lỗ đ*t.” Cái gì? Còn kéo cả đời sau vô tội nữa, Giản Ái sờ bụng mình rồi quyết định lấy lại công bằng cho con: “Ông mới là mèo bệnh, cả nhà ông đều là mèo bệnh.” “Cô dở hơi à, cả nhà cô đều là đồ dở hơi.” Ông Thư Nam bị người ta mắng không chút yếu thế phản kích lại. “Có ông mới tâm thần ấy, cả nhà ông cũng tâm thần hết.” Tâm tình khó chịu Giản Ái cũng giống như con mèo xù lông nghênh chiến. Nghe tiếng cô gào, ông Thư Nam đột nhiên sực tỉnh: “Cô là Giản Ái.” Đang thuận miệng chửi, Giản Ái vội vàng nói tiếp: “Ông mới là Giản Ái, cả nhà mới là Giản Ái.” Sau khi nói xong, cô cúp máy cái cạch sau đó vuốt ngực, nhân tiện gỡ luôn dây điện thoại ra. Ách xì 1 cái, Giản Ái tắt máy tính rồi lại cuộn tròn trên sô pha mà ngủ, chắc là do phụ nữ có thai thường thích ngủ nên chớp mắt cô đã ngủ say. Lúc Diệp Tu về, cô vẫn chưa dậy. Lúc này bên ngoài loáng thoáng có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Diệp Tu quyết định nhanh chóng đóng cửa lại mà đi ra ngoài. Giản Ái mơ mơ màng màng thức giấc, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng của ông Thư Nam thì hoảng hốt lập tức đứng lên trước tiên là lắp lại dây điện thoại, sau đó mới quay về sô pha giả bộ ngủ. Bên ngoài ông Thư Nam đang vung cả hai tay ầm ĩ mắng: “Diệp Tu, năm tôi gây dựng sự nghiệp, cậu còn chưa biết ở góc nào trong bụng mẹ, giờ đủ lông đủ cánh, chẳng những lấy lại xe của nhà tôi, đến vợ cậu cũng dám điêu ngoa chửi tôi.” Ngồi ở trên sô pha Diệp Tu cười lạnh nói: “Vợ con chửi cậu hồi nào vậy!” “Ngay lúc nãy, lúc tôi gọi lại thì không được. Chắc vợ cậu sợ nên rút dây rồi.” Diệp Tu lấy di động ra, vừa mới gọi, điện thoại trong văn phòng đã réo vang. Anh cúp máy, đi đến trước mặt ông Thư Nam: “Cậu nói sao vậy? Lấy lại xe của nhà cậu là ý của con, đừng trút giận lên vợ con.” “Nhưng vừa nãy là nó thật sự chửi tôi.” “Cô ngủ suốt thì chỉ có mộng du mới chửi người ta.” Diệp Tu đứng lên, dáng người cao thon chắn ngang tầm mắt ông Thư Nam: “Xe của cậu được mua bằng tiền của Phi Điểu! Chẳng những xe, cả nhà, biệt thự của cậu cũng vậy!” “Cậu tính thế nào vậy? Đó là của mẹ cậu cho tôi.” “Chẳng lẽ không được? Đồ cho là không được lấy lại sao, mà cậu này, hình như năm nào cậu cũng dùng tiền công của Phi Điểu để đi Mĩ, Macao đánh bài thì phải! Món nợ đó con phải tính thế nào với cậu đây?” “Tôi, tôi, tôi đi tìm mẹ cậu.” “Vậy mời cậu đi mau đi!” Diệp Tu ung dung ngồi xuống sô pha, rồi thoải mái ngáp một cái: “Nếu cậu tìm được bà ấy.” Ông Thư Nam lập tức vỗ bàn đứng lên: “Cậu đừng có quên, Phi Điểu cũng có công của tôi sáng lập. Cẩn thận mọi người đều mất mặt tại tòa án đấy.” “Okie.” Diệp Tu dứt khoát rót ình một ly trà: “Có điều trước đó cậu phải giải trình những khoản tiền cậu tham ô của Phi Điểu đã đi đâu rồi hẵng nói.” “Đó là tiền của em gái tôi.” Tức là, bà ấy không truy cứu thì cậu truy cứu cái gì. “À!” Diệp Tu một lần nữa ngồi xuống sau đó mở laptop: “Mẹ con không truy cứu, không có nghĩa là con sẽ không truy cứu.” “Mẹ cậu rốt cuộc ở đâu?” Ông Thư Nam bắt đầu thần kinh hét to: “Tôi muốn gặp nó, muốn trả thì cũng phải trả cho nó.” “Được thôi, nếu cậu kiên trì đợi mẹ về mới chịu thừa nhận lỗi lầm,” Diệp Tu nghiêm túc đáp trả: “Vậy con chỉ có thể vì việc nước quên tình nhà với cậu trước khi bệnh của bà ấy khỏi.” “Cậu dám!” “Hừ! Có gì mà không dám.” Diệp Tu cười lạnh: “Từ xưa đến nay thiếu nợ thì phải trả, đó là lẽ dĩ nhiên.” Ông Thư Nam còn đang muốn ỷ vào vai vế để mắng chửi thì Thư Chí Hoa vội vã chạy tiến vào nói với ba mình: “Ba! Chúng ta chẳng những mất xe mà cả nhà cũng bị niêm phòng rồi. Thẻ tín dụng cũng bị khóa toàn bộ rồi.” Ông Thư Nam nghe vậy liền nổi trận lôi đình: “Diệp Tu, cậu chờ đấy, chúng ta cứ gặp nhau trên tòa án đi.” “Con sẽ chờ.” Diệp Tu buông tờ báo, ngữ khí hòa ái nói thêm: “Nếu cậu còn có tiền mời luật sư.” Sau khi nói xong, bốn vị bảo vệ diện mạo ân cần phi thường khách khí mời cha con ông Thư Nam đi. Đợi bọn họ đi rồi, Giản Ái mới lén lút mở cửa văn phòng. Vừa ra tới, cô mới phát hiện thư ký và toàn bộ người trong phòng đều đã đi hết, hèn gì Diệp Tu dám lớn tiếng như vậy. “Đánh thức em hả.” Diệp Tu tiến lên dìu cô. Biết rồi còn hỏi, có điều Giản Ái cũng không có chất vấn, chỉ là có chút thưa dạ nói: “Em vừa nãy đúng là có chửi cậu. Dù sao ông ấy là trưởng bối, như vậy hình như không tốt.” “Ừ!” Diệp Tu rót một ly sữa cho cô: “Là ông ấy hay em chửi trước.” “Ông ấy!” Giản Ái uống xong một ngụm sữa lại có chút tiếc nuối vuốt vùng eo đã hơi béo phì của mình. Nhưng mặt mày lại hớn hở nhìn bộ ngực từ từ tròn trịa, đó chính là đường cong mà cô mong muốn bao năm. “Cho nên em có chửi cũng bình thường.” “Nhưng mà đến khi mẹ về, ông ấy méc mẹ thì làm sao?” Nói đi nói lại, cô cũng chỉ lo mỗi việc này. “Em nói ba sẽ để cậu tìm được mẹ sao?” Diệp Thắng Kiền hình như cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Cho nên Giản Ái mới yên tâm, cô có chút chờ mong nhìn Diệp Tu: “Diệp Tu!” “Gọi chồng ơi đi.” “Anh thấy ngực em bây giờ đẹp lắm đúng không!” “Ừ!” “Nhưng mà sinh con xong sẽ lại nhỏ lại, anh có thấy tiếc không?” Diệp Tu nghe mà mặt đầy hắc tuyến: “Em muốn gì vậy?” “Hay là em sinh con xong sẽ đi bơm ngực nhé!” Diệp Tu: ….