Vợ Tôi Là Paparazzi
Chương 68
Xe chở Giản Ái rẽ gió mà đi, xuyên qua những bóng nắng len lỏi qua tán lá cây đan xen vào nhau, cô về tới nhà họ Diệp, bà Thư Mai ngồi trên sô pha sắc mặt ảm đạm, chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà trên gương mặt luôn được chăm sóc kỹ lưỡng của bà đã xuất hiện vẻ già nua.
“Giản Ái.” Giản Ái vừa bước vào sảnh chính, bà Thư Mai đã ra đón: “Nhanh đi cứu Chí Hoa của mẹ đi.” Bà còn chưa đứng vững nhưng vẫn nói trước khi đổ ập xuống, lúc này bà thật sự yếu ớt như chẳng còn chỗ dựa vào, chân không kịp đứng vững nên lại loạng choạng, Giản Ái vội vàng đưa tay qua đỡ bà: “Con đi!”
Bà Thư Mai nghe xong ánh mắt rạng rỡ lóe sáng, kéo tay Giản Ái chậm rãi ngồi xuống, “Cám ơn con.”
“Nhưng mà, Giản Ái, chị muốn đi thì có cần phải nói với anh Diệp một tiếng không?” Y tá riêng của cô cũng vào cùng, thấy thế lại nhịn không được hỏi.
Bà Thư Mai đột nhiên ngẩng đầu, dường như lúc này mới phát hiện có y tá riêng ở đó. “Cô là ai?”
“Giản Ái hôm nay không được thoải mái nên anh Diệp gọi tôi sang chăm sóc cho chị ấy.”
Y tá riêng? Bà Thư Mai lại thầm nghĩ nếu lúc trước con trai bà cũng cử một người ở bên cạnh Chí Hoa vậy thì cháu gái bà cũng sẽ không bị người ta bắt cóc như vậy, nghĩ đến đây, bà lại mím môi lạnh lùng. Sau đó bà Thư Mai lại nhìn chằm chằm y tá riêng mỉm cười châm biếm: “Vậy cô biết tôi là ai không?”
“Là bà Diệp.”
“Tôi ngoài là bà Diệp, còn là mẹ của anh Diệp mà cô nói đấy.” Gương mặt bà Thư Mai đột nhiên phóng đại trước mặt y tá riêng, trên trán nổi gân xanh, dường như đang toát ra khí lạnh từ dưới mặt đất. Nhưng điện thoại trong sảnh lại đột nhiên đổ lên hồi chuông như ma quỷ triệu hồi.
“Lại gọi đến nữa rồi.” Giọng bà Thư Mai bất giác run lên.
Nhìn thấy bà sợ hãi như vậy, Giản Ái tự mình nhấc máy, từ trong điện thoại giọng Vương Tư chẳng khác nào một luồng gió lạnh từ trong tai nghe bắn ra: “Nửa tiếng sau, nếu không nhìn thấy con dâu bà tự mình mang tiền đến chuộc cháu gái bà thì cứ chờ mà nhặt xác đi.”
“Nói thời gian địa điểm đi!” Giọng Giản Ái hiếm khi nghiêm khắc như vậy. “Có kiểu bắt cóc như mấy người sao? Đến những thứ đó cũng không nói, thực làm cho người ta hoài nghi tố chất chuyên nghiệp của bọn bắt cóc các người.”
Nghe thấy một giọng nói khác, Vương Tư lạnh lùng nghiêm túc nói. “Mày là ai? Nếu mày là cảnh sát, vậy tao không làm giao dịch với nhà họ Diệp nữa. Bảo bà ta trực tiếp đến nhặt xác đi!”
“Đến tôi cũng không biết.” Giản Ái nhấn mạnh từng chữ một. “Vậy anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi phải đi giao tiền.” Giọng mỉa mai cũng lan đến tận gương mặt cô.
Vương Tư ở đầu dây bên kia giật mình không nói gì, trong nháy mắt hắn cứ như thấy một triệu tệ từ trên trời giáng xuống. Cho nên Vương Tư mạnh mẽ đứng lên, nhanh chóng báo thời gian địa điểm.
Giản Ái nghe xong thong dong dập máy, với kinh nghiệm làm paparazzi nhiều năm, cô mẫn cảm nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản là giao tiền chuộc. Màn đã kéo ra, tất cả sắp sửa bắt đầu. Giản Ái mang theo tiền ngồi lên xe. Bà Thư Mai tiễn cô lên tận xe cất giọng như gió: “Sẽ không có chuyện gì đây, chỉ là lấy tiền đổi lấy Chí Hoa thôi.”
Giản Ái nâng tay lên: “Con biết rồi, mẹ về trước đi!”
Nhưng y tá riêng đứng bên cạnh lại vô cùng lo lắng, vì thế mới gọi điện báo cho Diệp Tu: ”Alo! Anh Diệp phải không ạ?”
Diệp Tu lúc này đang họp, thấy có điện thoại anh liền nhấc tay, ra hiệu ọi người trong phòng yên lặng: “Có phải vợ tôi xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng ạ.” Y tá riêng vội la lên: “Bà nhà…” Cô còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị bà Thư Mai giật lấy. “Chỉ là chút việc đưa tiền nho nhỏ mà cũng phải báo cáo với con trai tôi sao?”
Nhìn di động rơi xuống đất, vỡ tan thành bốn năm mảnh không thể nào hoạt động được nữa, bà Thư Mai mới hung hăng kéo cô y tá riêng qua rồi nói với Giản Ái: “Con đi nhanh đi, cô ta ở lại đây với mẹ.”
Giản Ái thấy tình cảnh đó lại siết chặt tay, lòng trầm hẳn: “Mẹ, con đã đáp ứng giúp là sẽ giúp mẹ, mẹ đừng làm khó chị ấy.”
Bà Thư Mai gật gật đầu nói: “Con đi về thì cô ta sẽ tiếp tục chăm sóc con.”
Giản Ái nghe xong, hít một hơi thật dài: “Con đi đây.”
Chờ khi xe khuất hẳn, bà Thư Mai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông trời ơi, ông phải phù hộ Chí Hoa bình an trở về.
Ở một nơi khác, Diệp Tu nhìn điện thoại bị ngắt thì lại cho tiến hành họp, nhưng anh bắt đầu đứng ngồi không yên. Là chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì? 3 phút sau, anh ngừng cuộc họp, gọi lại cho y tá riêng. Nhưng trong di động chỉ còn giọng điệu lạnh lùng của cô tổng đài thông báo thuê bao đã tắt máy.
Tim anh bắt đầu đập hoảng loạn. Gọi điện cho Giản Ái không có ai nghe, anh lại vỗ trán một cái sực nhớ vì Giản Ái đang mang thai, sợ di động có phóng xạ, nên không thường xuyên mang theo máy. Diệp Tu càng nghĩ càng lo, đủ loại dự đoán đáng sợ xẹt qua đầu anh khiến anh không thể không chạy ra khỏi văn phòng, trở về Nhạc Nhã Hiên. Cứ nghĩ có lẽ Giản Ái đã về Nhạc Nhã Hiên, nhưng sau khi mở cửa Diệp Tu lại phát hiện trong đó không có ai. Nhìn căn phòng trống trơn, cảm giác khó hiểu trong lòng càng trầm trọng hơn, anh vội vàng gọi điện cho ba mình: “Ba! Không thấy Giản Ái đâu nữa.”
“Cái gì?” Diệp Thắng Kiền đang quơ gậy đánh gôn cũng phải dừng lại, “Có khi nào con bé về nhà rồi không?”
Phải rồi! Có khi nào về nhà rồi không? Diệp Tu xoay người, lấy tốc độ kinh người chạy về bãi đỗ xe, lái xe về nhà. Trên đường, anh lại gọi về nhà. Là bà Thư Mai nghe máy.
“Mẹ, Giản Ái có ở nhà không? Con không gọi được cho người đi cùng cô ấy.”
Bà Thư Mai liếc qua y tá riêng đang ngồi ở trên sô pha bình tĩnh nói: “Đúng vậy! Vừa nãy di động của cô ta bị rơi hỏng rồi. Giờ vợ con đang ngủ trên lầu.”
“Thật không?” Diệp Tu nghe mẹ nói thế trong lòng cũng đỡ căng hơn, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hẳn: “Vậy con về nhà nhìn cô ấy một cái.”
“Không được, nó đang ngủ, coi chừng đánh thức nó.” Bà Thư Mai thấp giọng nói. “Vợ chồng hai đứa, ngày gặp đêm gặp, có cái gì hay chứ, buổi tối cùng nhau ăn cơm là được rồi.”
“Phải vậy không ạ?” Vẻ mặt Diệp Tu vẫn bình tĩnh, câu nói dịu dàng của mẹ anh đối với Giản Ái xẹt qua lỗ tai khiến đôi mắt anh chợt u ám. Anh nhấn mạnh chân ga, tiếp tục phóng về phía trước.
“Vậy con mau về đi làm đi!” Bà Thư Mai từ ái dặn dò.
“Dạ rồi, thưa mẹ!” Diệp Tu buông điện thoại sau đó lại tăng tốc độ xe.
Bà Thư Mai sau khi nghe được anh trả lời thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng chẳng bao lâu, ngoài cửa đã vọng đến tiếng bước chân. Bà Thư Mai quay đầu, bóng dáng con trai bà đi ngược luồng ánh sáng từ từ tiến lại, sống mũi thẳng tắp, đập vào mắt bà.
“Mẹ.” Chất giọng trầm ổn rõ ràng của Diệp Tu vang lên. “Con nhìn Giản Ái một cái rồi mới về đi làm.”
Bà Thư Mai vẫn trấn định mỉm cười, chỉ có Diệp Tu tinh ý phát hiện ra tay bà đang không ngừng run lên: “Con bé vừa dậy, sau đó đi ra ngoài giúp mẹ giao tiền chuộc rồi.”
Nỗi đau đớn thình lình đập thẳng vào tim anh khiến tim anh chua xót, nhưng nước mắt cứ dồn ép lại chẳng thể tuôn rơi, cho nên Diệp Tu lui sau một bước, sâu đôi mắt dấy lên một ngọn lửa bốc cao hừng hực, dường như muốn thiêu rụi người ta: “Cô ấy là vợ con, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, con muốn mọi người cũng phải chôn cùng cô ấy.”
Nỗi kinh ngạc, hoảng sợ chẳng khác nào bước chân ầm ầm trên sơi dây thép rồi ngã nhào xuống. Sau cơn choáng váng nhất thời qua đi, bà Thư Mai tái xanh mặt mày gần như là chẳng màn lễ nghĩa giữ chặt lấy con trai đang xoay người bước đi: “Diệp Tu.”
Bà cất giọng yếu ớt: “Là Giản Ái thấy mẹ đau khổ quá mới muốn đi giúp mẹ, không phải do mẹ ép nó.”
“Con không tin.” Diệp Tu lúc này đã mất đi lí trí, giọng nói đã gần như một con dã thú đang gào thé, ánh mắt chẳng khác nào con rắn kịch độc: “Mẹ đẩy vợ con đi cứu cháu gái mẹ. Nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì, con sẽ làm cho cả nhà cậu không được sống yên ổn.”
“Con trai!” Bà Thư Mai nhào về phía anh. “Đừng đi, nó sẽ không có việc gì đâu, là người ta chỉ định đòi nó phải đi.”
“Mẹ tốt hơn hết là cầu trời khấn phật phù hộ cho Giản Ái bình an vô sự đi.” Diệp Tu gạt tay bà ra rồi xoay người đi nhanh như gió để lại bà Thư Mai đứng im lìm như tượng gỗ.
Diệp Tu sau đó phóng xe đi như bay, chẳng kịp mang theo bất cứ thứ gì, tiếng gió cuốn bay bụi bậm đập vào bên vành tai anh những âm thanh kỳ lạ, anh dùng di động gọi cho người đang theo dõi Vương Tư: “Alo, tên Vương Tư đó đang ở đâu?”
Cơn giận dữ điên cuồng bùng phát khiến giọng anh càng lúc càng lúc, càng lúc càng khiến người ta hoảng sợ: “Bắt hắn ngay, bất cứ giá nào tôi cũng muốn hắn sống không bằng chết.” Chết thì quá dễ dàng, chỉ trong nháy mắt, như vậy làm sao thỏa được nỗi hận trong anh. Anh muốn Vương Tư phải sợ hãi, đau đớn đến tột cùng.
Thời gian thong thả trôi qua. Nhận được cuộc gọi của bà Thư Mai, nhịp tim Vương Tư đúng là càng đập càng chậm, tiền, rất nhiều tiền, số tiền hàng trăm triệu sắp tới tay hắn rồi. Lúc này hắn đứng ở trước cửa sổ xoay người, nhìn thoáng qua Thư Chí Hoa đang run rẩy nơi góc tường, rồi đi đến trước mặt chị ta nói: “Lúc em dâu mày đến, mày biết phải làm gì rồi chứ!”
Thư Chí Hoa răng va vào nhau cầm cập nói: “Biết, nhân lúc nó giao tiền, đẩy nó đến trước mặt anh.”
“Học trò ngoan.” Vương Tư nghe xong vừa lòng vuốt ve gương mặt chị ta. “Lát nữa tao sẽ thưởng ày một trăm tệ.”
Iris: thật chứ đọc đến chap này thì vô cùng vô cùng bức xúc với bà Thư Mai. Bà í ghét Giản Ái thế đứa con trong bụng GA k fai cháu bà í ah? Ai chẳng bít giao tiền chuộc là nguy hiểm, đầu óc thế này bảo sao công ty chả bị người khác bòn rút.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
12 chương
249 chương
50 chương
39 chương
28 chương
25 chương