Sơn Kê ở trong toilet thối đến ngạt thở gọi điện thoại, bên kia Thư Chí Hoa uốn éo trở về phòng đấu giá, thấy Diệp Tu lại lần nữa thắng được một bộ kim cương màu phấn thì lại không khỏi ghen tức tận trời. “Lãng phí, lãng phí tiền quá.” Giản Ái không phải chỉ có một cái cổ, hai cái tay, hai lỗ tai, cộng thêm một cái bụng đã lộ rõ thôi sao, dùng nhiều châu báu trang sức bán đấu giá như vậy không khéo lại thành cái cây trưng bày thôi. Lần này người lên tiếng lại là bà Thư Mai: “Tu Nhi đừng có nghe chị họ con, cứ đấu thêm vài bộ kim cương vàng nữa đi.” Đến cô cũng nói giúp. Thật buồn cười quá đi. “Cô, cô có biết Châu Phi còn có rất nhiều người không có cơm ăn, không có quần áo mặc không vậy!” Cô bảo con trai cô ném nhiều tiền như vậy vào mua trang sức đắt tiền, cẩn thận thiên lôi đánh đấy. “Chị họ, chị chắc chắn là không cần đấu giá thêm một bộ trang sức nữa.” Diệp Tu nghiêm túc hỏi. Thư Chí Hoa tức đến đầu lưỡi cũng lớn: “Tất nhiên là chắc, nhưng cậu mà chịu nghe sao?” Lời vừa nói xong, bà Thư Mai lập tức ném cho chị ta một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ánh mắt gì đây chứ. Chị ta tuy có tư lợi, nhưng cũng là kẻ biết đạo lý không phải sao? Đừng nhìn chị ta bình thường keo kiệt, thỉnh thoảng lại xấu xa, thích tự cao tự đại. Nhưng mà quan điểm về giàu nghèo, cơ bản cũng hợp thời. “Vậy thì cứ nghe theo chị họ con đi, không cần đấu nữa.” Diệp Thắng Kiền cất giọng điệu cảm thán, giống như là đang nói, hiếm có, hiếm có! Diệp Tu lại nhìn thoáng qua bà Thư Mai: “Mẹ, mẹ thì sao.” Bà Thư Mai thì cứ như là Ultraman nhìn mèo ăn cá, mày thích nhưng tao khó chịu. “Mẹ mặc kệ.” “Cũng được! Ba so với một, để xem Giản Ái, cô ấy có chịu đồng ý không đây?” Thư Chí Hoa vui vẻ nói. “Đồng ý chứ.” Giản Ái ẩn ý liếc Thư Chí Hoa, cứ như vừa mới quen chị ta vậy. “Không ngờ chị họ cũng có mặt thuần khiết như vậy đấy. Diệp Tu, chị họ đã nói không cần đấu cho chị ấy thêm một bộ trang sức nữa thì thôi mình đừng đấu nữa nhé!” “Cô nói, bộ trang sức này là đấu cho tôi?” Thư Chí Hoa vội vàng bắt lấy tay Giản Ái. Giản Ái gỡ tay chị ta ra. “Đúng rồi, chứ chẳng lẽ đấu cho em, mẹ nói nếu còn đấu cho em nữa thì chắc em sẽ thành cái cây trưng châu báu mất, cho nên mẹ mới bảo Diệp Tu đấu cho chị một bộ, coi như là quà cưới sớm cho chị.” Bây giờ hối hận có còn kịp không? Quá muộn rồi, Diệp Tu đã đem giao bảng đấu giá lại cho nhân viên. Vẫn còn cô. Thư Chí Hoa vội vàng giữ chặt tay bà Thư Mai. Quá muộn rồi. Bà Thư Mai thở dài: “Con đúng là thật thà quá, tiền là em họ con bỏ ra mà con lại không chịu.” Diệp Thắng Kiền lại xen vào nói: “Chí Hoa hiếm khi nghĩ được như vậy là chuyện tốt, ít ra nó còn biết ở châu Phi có những người không có cơm ăn.” Nhưng mà người ta có bánh mì. “Hơn nữa nó còn biết người ta không có quần áo mặc.” Nói xàm à! Trời nóng như vậy, đương nhiên là không mặc quần áo sẽ mát mẻ hơn. Lúc này bà Thư Mai liếc Giản Ái, ý muốn cô ra hòa giải. “Có điều chị họ xinh đẹp như vậy mà trên người chỉ có một bộ kim cương hồng thì chắc là chị ấy sẽ không vui đâu.” Quả nhiên thời khắc mấu chốt, Giản Ái không thể không hiện thân. Em dâu, Thư Chí Hoa suýt chút rơi lệ, trước kia đối xử với em tệ quá, chúc em sớm sinh quý tử nha! “Như vậy đi! Diệp Tu cũng muốn chứng tỏ tôi cũng không thể thua được, “Tháng này anh được chuyển một ngàn tám trăm hai mươi lăm tệ tiền lương, mặt khác sếp còn cho thêm năm tệ tiền thưởng cho tròn số. Nói là tiền lì xì cho con cưng của anh. Anh sẽ mượn số tiền này mua thêm cho chị họ một cái dây chuyền ngọc trai!” Chút tiền cắt ấy, cậu cứ cất mà dùng đi! Thư Chí Hoa tỏ vẻ khinh thường, nhìn người cô bắt đầu béo lên rồi đấy, cẩn thận sinh non nha! Dường như nghe được tiếng lòng của chị họ, Diệp Tu trầm ngâm một chút nói. “Một cái không đủ. Mua thêm một cái nữa đi!” Thì ra cá mặn cũng sẽ trở mình một lần nữa trở thành cá trắng trong sóng. Ánh mắt Thư Chí Hoa bắt đầu long lên. “Tiền lương của anh ít như vậy, nếu thật sự muốn mua một bộ ngọc trai tốt chắc không đủ đâu!” Giản Ái không phải không có lo lắng. Chồng cô sẽ không thêm tiền à! “Em yên tâm!” Quả nhiên Diệp Tu giữ chặt tay Giản Ái. “Anh có cách. Anh chắc chắn sẽ để em mua đủ một bộ cho chị họ.” Trên đường cái, chợ đêm vẫn chưa dọn. Các tiểu thương vừa bày hàng vừa hắng giọng rao. “Mại zô, mại zô, ngọc trai đây, đừng bỏ lỡ, mười tệ ba chuỗi, mười tệ ba chuỗi đây. Bán lỗ vốn đây, giá nhảy lầu đây. Ông bà anh chị cho em ít tiền vốn để về nhà đi.” Diệp Tu kích động kéo Thư Chí Hoa tới xem, anh nói. “Chị họ, chọn với xem cho đã đi. Đừng ngại.” Còn Giản Ái thì không ngừng cò kè trả giá với anh bán hàng: “Tôi mua mười chuỗi thì khuyến mãi thêm một đôi khuyên tai nữa nhé.” “Chị ơi, em hiện tại đã bán lỗ vốn rồi đấy, thực ra bây giờ chị mua một cái, em cũng đã thiệt một đồng rồi. Chị thương em còn có vợ con đi mà.” “Còn có vợ con nữa chứ.” Thư Chí Hoa tiếp lời: “Cho nên Giản Ái, chúng ta tốt nhất là đừng mua nữa, để anh ta khỏi phải lỗ.” Anh bán hàng vừa nghe liền lập tức sốt ruột: “Tặng khuyên tai thì tặng khuyên tai.” “Oke!” Diệp Tu gật gật đầu. “Đúng là rất đáng giá.” Anh bán hàng nghe thế vội vàng nhận ba mươi tệ từ Giản Ái, sau đó giao mười chuỗi ngọc trai, một đôi khuyên tai cho Thư Chí Hoa, thanh toán xong, anh chàng kia liền biến đi nhanh như chớp. Thư Chí Hoa ở bên cạnh nhìn đám dây chuyền vừa lấy, mới phát hiện làm gì có ngọc trai, tất cả đều là ngọc nhựa hết, thế là lại không kiềm được mắng: “Đồ khốn kiếp! Đồ giả. Đồ giả.” “Mấy chục tệ mà muốn mua ngọc trai, mơ à!” Anh chàng bán hàng kia sau khi đã chuồn đi xa quay người quẳng lại câu này rồi hòa mình vào màn đêm. Với cái tốc độ cùng thời cơ kia thì đúng là có thể sánh với Obama khi thắng giải Nobel Hòa bình. “Em họ, em xem, đây là đồ giả.” Thư Chí Hoa cầm ngọc trai không phải không uất ức nhìn Diệp Tu, rồi nhìn Giản Ái, dù sao cô cũng ít tiền hơn em họ. Diệp Tu cười mỉm nhìn Thư Chí Hoa nói. “Giả thì giả, ít nhất cũng là tâm ý của tụi em, tục ngữ cũng có nói, của ít lòng nhiều. Lông ngỗng cũng có thể nặng tựa thái sơn thôi.” Giản Ái lệ rơi đầy mặt nắm chặt tay Diệp Tu, chồng tốt của em, tuy rằng anh dùng sai thành ngữ, nhưng vẫn là bảo vệ ví tiền của em! Thư Chí Hoa thấy vậy, hướng lỗ mũi lên trời hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người bước đi. Không mua nữa thì không mua nữa, phải đi tìm cô kiện mới được. Ở trên xe, bà Thư Mai nhìn khuôn mặt không cười nổi của Thư Chí Hoa, quả nhiên liền đau lòng nói. “Sao Giản Ái lại kiết vậy chứ! Hàng giả như vậy, Chí Hoa làm sao mà đeo được cơ chứ.” “Giản Ái cũng có nói là cho con bé đeo đâu.” Diệp Thắng Kiền buồn cười nhìn Thư Chí Hoa đang núp trong lòng bà Thư Mai mà bĩu môi. “Lúc trước chẳng phải chúng ta cũng dùng mấy thứ hạt châu này để rèm cửa đó sao, lát nữa dượng bảo người ta mua nhiều thêm chút nữa cho Chí Hoa làm rèm cửa nhé.” “Dượng!” Ai mà thèm cái rèm cửa chứ, cháu muốn mặt tiền cửa hàng kìa. “Chí Hoa, đừng nói dượng không nhắc con. Xuống xe rồi con nhớ tìm Giản Ái cảm ơn đấy.” “Mua đồ giả còn phải tìm Giản Ái cảm ơn nữa sao?” Bà Thư Mai bất mãn. “Ít nhất cũng phải nể mặt Diệp Tu mà làm như vậy, hiện tại Chí Hoa là đang là cấp dưới của nó.” “Chí Hoa là chị họ nó, chẳng lẽ nó sẽ làm khó con bé sao, ông nghĩ nhiều quá rồi.” Bà Thư Mai phản đối. Sau khi xuống xe, Thư Chí Hoa nhìn thấy Giản Ái vẫn hếch mặt lên trời mà đi. Diệp Tu mỉm cười đi bên cạnh Giản Ái, dường như không có ý kiến gì với thái độ của chị ta. Ngày hôm sau, Thư Chí Hoa đeo bộ trang sức kim cương hồng đi làm liền lập tức thu hút tầm mắt từ bốn phương tám hướng vọng về. “Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư, tuy rằng không phải họ Diệp, nhưng có cô làm chỗ dựa, đi làm lúc nào cũng đeo vàng đeo bạc.” Nhân viên trong công ty âm thầm bàn tán. Thư Chí Hoa nghe xong lại càng đắc ý đi lại khắp công ty. Buổi chiều sau khi chị ta đeo trang sức đi một vòng hết tất cả các phòng, Thư Chí Hoa thành công được chuyển về lại phòng Kinh doanh, lúc này trưởng phòng Kinh doanh – Lưu Cầm mỉm cười nói với chị ta: “Hôm nay chị thật sự rất đẹp.” “Cám ơn!” Lưu Cầm vừa sửa sang lại giấy tờ trong tay, vừa cười nói. “Sáng nay chị không có ở trụ sở chính nên không biết có một anh chàng vì mãi nhìn theo bóng chị mà ngã nhào vào thùng rác của công ty đấy.” Thật chứ, là anh chàng đẹp trai tài năng nào mà bất cẩn thế? Thư Chí Hoa đột nhiên thấy đau lòng. “Nghe nói là một anh chàng quét dọn toilet.” Nhân viên vệ sinh? Nói đùa à. ”Nhân viên vệ sinh thì làm sao có thể tùy tiện nhìn tôi chứ. Đúng là xúi quẩy.” Thư Chí Hoa phun ra một tràng rồi lại tiếp tục phong tình vạn chủng xoay thắt lưng đi so kè vẻ đẹp với người bên phòng PR. Lúc này, Sơn Kê đang hưng phấn trốn ở trong toilet vui mừng gọi điện thoại cho đám thuộc hạ. “Nhất định phải mau chóng bắt được Thư Chí Hoa, ả này thực không phải là hạng có tiền bình thường, hôm nay lại còn đeo kim cương hồng đi làm. Thật là, bảo người ta không cướp cũng khó.” Đúng lúc này lại có tiếng bước chân vọng đến, Sơn Kê vội vàng cúp máy. “Trác Cơ Sơn ra nhận tiền lương.” Hóa ra là gọi gã đi lấy tiền lương. Há há, không ngờ tiến hành công cuộc bắt cóc mà cũng có thể được lĩnh lương. Gã vui vẻ đi về phòng Tài vụ, đến cùng lúc với gã còn có Thư Chí Hoa. Sơn Kê vừa thấy chị ta liền vội vàng nhường đường. Thư Chí Hoa cao ngạo đi thẳng. Nhưng nhân viên Tài vụ thấy Thư Chí Hoa lại áy náy nói: “Chị Thư, em xin lỗi, hôm nay không có tiền lẻ, nên không phát lương cho chị được.” “Cô có thể phát số chẵn trước cũng được.” Thư Chí Hoa không đồng ý. “Ngại quá, bởi vì chị Thư thường xuyên đi muộn về sớm, lại còn bỏ bê công việc cho nên tổng giám đốc Diệp đã đặc biệt dặn dò, chị là chị họ của anh ấy nên phải trừ gấp ba lần quy định.” Nhân viên Tài vụ tiếp tục ngượng ngùng nói: “Cho nên tính hết ra thì chị chỉ còn lại tổng cộng mười chín tệ ba xu. Chỗ của em đều toàn là tờ trăm tệ nên không có tiền lẻ.” Mặt Thư Chí Hoa từ trắng chuyển sang xanh sau đó lại chuyển sang hồng. Ở bên kia Sơn Kê lại vui vẻ rạo rực nhận lương từ tay nhân viên Tài vụ. Không ngờ nha, Phi Điểu chẳng những phúc lợi tốt, mà tiền lương lại còn cao nữa, chỉ là một nhân viên vệ sinh mà ngoài ăn cơm miễn phí, giữa tháng còn có phí trà lạnh, phí cắt tóc, trợ cấp thuê nhà… Khoảnh khắc cầm tiền mặt trong tay, Sơn Kê cảm động đến suýt chút đã nghĩ từ đây về sau sẽ đi dọn toilet kiếm sống. Nhưng mà gã quên mất, Thư Chí Hoa là người không thể nào vui khi người khác sống tốt. “Công ty không phải là có văn bản quy định rõ ràng là không cho phép nhân viên làm thêm bên ngoài sao? Vậy mà hôm qua, tôi lại tận mắt thấy hắn đi làm thêm ở chỗ khác.” Thư Chí Hoa chỉ vào Sơn Kê nói: “Cho nên tôi đề nghị công ty sa thải hắn.” “Cái này!” Nhân viên Tài vụ đột nhiên thấy lúng túng: “Em sẽ thông báo cho bên Nhân sự điều tra.” “Còn phải điều tra nữa sao?” Thư Chí Hoa khoanh tay cười lạnh: “Là tôi tận mắt nhìn thấy, hiện tại cô cứ trừ hết tiền của hắn trước đi, sau đó ngày mai phát thông báo sa thải hắn là được.” Để tránh phiền toái, nhân viên Tài vụ đối với cười với Sơn Kê nói. “Thực xin lỗi, phiền anh trả lại tiền lương. Ngày mai sau khi phòng Nhân sự sẽ đến phòng trao đổi với anh xong sẽ phát lại cho anh.” Mẹ nó chứ! Sơn Kê sa sầm mặt trả tiền rồi đi thẳng. Đi xuống lầu, gã liền ném cây chổi đi, xắn tay áo gọi điện thoại thông báo cho đám thuộc hạ: “Thông báo với Đại Lưu sau khi từ quán Ngưu Lang về đi thuê ngay trang phục và đạo cụ, phí dụng cụ tao trả. Đêm nay tao nhất định phải bắt cho được con mụ Thư Chí Hoa đó.” Thư Chí Hoa lúc này vẫn chưa biết bản thân vừa tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm. Hết giờ làm, chị ta đã âm thầm soạn sẵn câu từ, tính về nhà khóc lóc kể lể với cô mình. Thình lình. Vừa bước tới cửa đã có một người đàn ông không cẩn thận va vào chị ta. Bộ đui rồi sao. Thư Chí Hoa vừa định chửi đổng lên, ngẩng đầu lại thấy đối phương mặt mày tuấn tú, vẻ mặt lại cực kỳ áy náy: “Cô gì ơi, cô không sao chứ?” “Không, không sao.” Thấy đối phương mặc âu phục thủ công đắt tiền, lại còn đeo đồng hồ hiệu, Thư Chí Hoa bỗng nhiên thấy choáng váng. “Hay vậy đi!” Đối phương cười, để lộ hàm răng chỉnh tề: “Tôi mời cô ăn cơm, xem như đền tội!” Thư Chí Hoa đỏ mặt, không thể không gật gật đầu. Người đàn ông kia bắt đầu cười, sau đó dẫn chị ta bước trên một con đường không có ngày trở lại. Buổi tối. Tại nhà họ Diệp, bà Thư Mai lo lắng chờ cháu gái về nhà ăn cơm. Diệp Tu thì đang cùng Giản Ái xem tivi ở trong phòng khách. Diệp Thắng Kiền đã lên tầng thượng chạy bộ, tập thể hình. Đang lúc bà Thư Mai nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng thì điện thoại trong phòng khách reo lên. Diệp Tu đến nghe máy. Cứ tưởng điện thoại của phòng nhân sự công ty nên anh nghiêm túc hỏi. “Trễ như vậy rồi còn gọi điện thoại, công ty xảy ra chuyện gì rồi?” Xảy ra chuyện? Sơn Kê vừa gọi điện thoại vừa ngẫm nghĩ, đâu có việc gì đâu, trước lúc bắt cóc Thư Chí Hoa, gã đã dọn dẹp sạch sẽ toilet của công ty rồi mà. Cho nên gã nói: “Không có việc gì.” “Không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Diệp Tu buông điện thoại xuống. Sơn Kê nhìn cái điện thoại không ngừng vang lên những tiếng tút tút mà thấy không đúng chút nào. Gã đang tống tiền người ta chứ có phải đi báo cáo công việc đâu. Vì thế, gã lại lần nữa gọi điện tới. Lại là Diệp Tu nghe điện thoại. “Đúng rồi, hôm nay chị họ tôi báo cáo chuyện có một nhân viên vệ sinh đi làm thêm bên ngoài, phòng Nhân sự mấy người phải đi chứng thực rồi đem trả lại tiền lương cho người ta. Còn nữa phát thêm một chút phí an ủi cho anh ta. Tuy anh ta là nhân viên vệ sinh, nhưng cũng phải giữ tôn nghiêm cho anh ta.” Sơn Kê nghe vậy suýt chút là khóc nức nở. Nhưng cũng trong một giây cảm động này, Diệp Tu lại cúp máy. Mẹ nó chứ, không thể để viên đạn bọc đường mua chuộc được. Sơn Kê vừa gạt nước mắt, vừa tiếp tục gọi điện thoại tới, lần này gã lớn tiếng đánh phủ đầu: “Thư Chí Hoa ở trong tay tao, nếu muốn nó bình an vô sự thì mau đem tiền tới đây, yên tâm, tiền tao sẽ giảm giá 5% cho bọn mày.” Sau khi nói xong, Sơn Kê khí thế hùng hồn cúp máy trước. Còn Diệp Tu thì nhìn điện thoại mà ngơ ngẩn. Chị họ bị bắt cóc. Nhưng người ta lại không hề cho biết thời gian, địa điểm, số tiền. Còn cái giảm giá 5% kia là sao nữa. Vì thế Diệp Tu quay đầu nói với bà Thư Mai: “Mẹ! Vừa rồi có người gọi điện thoại nói chị họ bị bắt cóc, bảo mẹ đi giao tiền chuộc để được giảm giá 5%.”