Thư Chí Hoa đang nói rất hăng thì lại bị tiếng xe tải từ bên ngoài chạy tới át đi. Bà Thư Mai ngồi trên sô pha vừa nghe thấy tiếng xe tải liền lập tức nhảy dựng lên thất thanh gọi chị Kim: “Mau gọi điện cho bên quản lý vật tư, hỏi xem chỗ bọn họ còn có quy củ gì không vậy, lại cho cả xe tải vào đây, tưởng đây là chợ à.” “Mẹ! Không cần gọi đây. Là con bảo bọn họ lái xe vào đấy ạ.” Giản Ái mồ hôi nhễ nhại vừa nói vừa đi vào. Chị Kim thấy thế vội vàng rót một ly nước cho cô. Nhận lấy ly nước uống cạn một hơi xong Giản Ái buông ly xuống sau đó vội vàng cám ơn chị Kim. Chờ chị Kim dọn cái ly đi, Giản Ái mới phát hiện ra Thư Chí Hoa đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với bà Thư Mai: “Chào chị họ!” “Không dám!” Thư Chí Hoa ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Cô có thể xúi mẹ mình đem vườn hoa hồng bác trồng đổi thành vườn rau là tôi đã biết cô lợi hại cỡ nào rồi, tôi nào dám nhận câu chào của cô.” Bà Thư Mai vừa nghe lời này, tự nhiên lạnh lùng nói: “Giản Ái, có phải cô chê vườn của tôi còn chưa đủ thỏa mãn cô nên mới tiếp tục gọi người lái xe tải vào san phẳng nhà tôi ở luôn không!” Cũng không biết là Giản Ái không hiểu hay là giả ngu, cô có chút nghi hoặc nói: “Hoa hồng có thể san phẳng nhà sao ạ? Con từng tuổi này rồi mà vẫn chưa nghe ai nói vậy bao giờ, hoa hồng có thể san phẳng nhà à.” Hoa hồng??!! Lẽ nào, bà Thư Mai đưa mắt nhìn ra, trên dưới chiếc xe tải bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ quả thực đang chuyển hoa hồng từ trên xe xuống, nhìn những chậu những bó hồng chỗ đỏ chỗ hồng chỗ tím vừa đẹp vừa tươi kia, khóe miệng của bà lại cong lên như muốn cười, Thư Chí Hoa lại không cho là đúng lắp bắp nói. “Mấy thứ hoa này nhìn thì đẹp đó, nhưng ở trên đường chỗ nào chẳng có, làm sao có thể so được với giống hoa quý mà bác trồng trước kia chứ.” Bà Thư Mai vừa nghe, nét vui tươi vừa chớm quả nhiên lại trầm xuống, cộng thêm Giản Ái cũng nói thẳng. “Tôi quả thật là không hiểu lắm về mấy thứ hoa cỏ này. Nhưng mà mấy thứ hoa này là từ…” “Không có nhưng gì hết!” Thư Chí Hoa ngắt lời cô: “Cô nghĩ đồ bị phá hỏng rồi chỉ cần tùy tùy tiện tiện làm lại là bác tôi sẽ thấy biết ơn sao? Nói cho cô biết, không có cửa đâu! Đừng tưởng có Diệp Tu che chắn cho cô là bác tôi phải bấm bụng chịu. Nói cho cô biết, cô đừng có hòng.” Lời này chẳng khác nào muốn đẩy Giản Ái đi lên đỉnh miệng núi lửa. Nhưng không đợi Thư Chí Hoa lại dõng dạc ra sức trách móc Giản Ái, điện thoại trong phòng khách đã reo, chị Kim đi nghe điện thoại rồi nói với bà Thư Mai: “Thưa bà, ông tìm bà.” Bà Thư Mai sắc mặt càng lúc càng đen tuy rằng cũng muốn xem cảnh tượng cháu gái ra sức trách móc Giản Ái, nhưng chồng vẫn lớn hơn, điện thoại không thể không nghe. Vì thế vung tay lên bảo cháu gái ngừng miệng trước. “Thư Mai! Tôi với con trai bà chọn hoa hồng, bà có thích không. Ha ha, vì cho bà vui sớm một chút mà bọn tôi đã đặc biệt bảo con dâu nghỉ nửa ngày chuyển về trước cho bà.” Bên kia điện thoại Diệp Thắng Kiền tuy rằng thao thao bất tuyệt nói, nhưng Diệp Tu ngồi ở bên cạnh ông cũng thỉnh thoảng chen vào được hai câu: “Hiếm khi mẹ chịu dâng vườn hoa hồng ra ẹ vợ trồng đồ ăn tươi cho con, cho nên con cũng phải đáp lại mẹ. Vì vậy lần này chọn hoa, con góp sức rất lớn. Đến nghỉ trưa cũng hy sinh.” “Ha ha!” Diệp Thắng Kiền không đợi con nói xong, lại là mừng không tả xiết ngắt lời anh nói: “Hoa lần này tuy không phải là giống quý mà bà mang về từ nước ngoài bằng máy bay như hồi trước, nhưng là do tôi với con trai tự mình bảo người vận chuyển bằng máy bay từ Côn Minh tới. Bà xem! Nơi đó không khí tốt nên hoa cũng tươi và đẹp hơn cái giống quý giá lừa người kia gấp nhiều lần.” Nhưng Diệp Thắng Kiền nói thật lâu vẫn không thấy vợ mình đáp lại gì nên vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc: “Sao lại không nói lời nào vậy? Chẳng lẽ bà không vui, hay là không thích?” Nhìn mặt bà Thư Mai từ đỏ chuyển sang trắng, Giản Ái mới dè dặt cẩn trọng nhẹ giọng nói. “Con đã nói là con không hiểu gì về mấy thứ hoa cỏ này, nên tất cả hoa hồng được chuyển đến lần này đều là do ba và Diệp Tu chọn.” “Tôi rất vui!” Bà Thư Mai nhìn Giản Ái vẻ mặt vô cùng vô tội đứng ở bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngượng ngùng nói. “Cũng thích nữa.” Nhưng là ở đầu điện thoại bên kia, Diệp Thắng Kiền lại nghe ra giọng vợ hình như không vui lắm, vì thế bảo Diệp Tu gọi điện thoại cho Giản Ái hỏi tình hình. Giản Ái nhận điện của Diệp Tu nói: “À! Mới đầu mẹ cũng vui lắm, nhưng mà chị Chí Hoa nói hoa này không bằng giống quý mà mẹ trồng hồi trước, cho nên mẹ…” Bà Thư Mai vừa phục hồi lại tinh thần nghe thấy vậy liền lập tức buông điện thoại trong phòng khách, quay qua giật lấy di động của Giản Ái: “Cho nên mẹ đang mắng chị họ Chí Hoa của con, trách nó sính ngoại, con trai à, hoa con với ba con chọn, thật sự rất đẹp, mẹ rất thích, giống ngoại thì đã sao, chẳng lẽ không khí ở nước ngoài lại tốt hơn Trung Quốc.” “Đúng đấy!” Diệp Thắng Kiền trung khí mười phần cũng đoạt lấy di động của con trai nói với vợ: “Cháu bà mới từ nước ngoài về mà đã bắt đầu mất gốc rồi, nước ngoài tốt như vậy thì sao nó còn về làm gì?” Buổi chiều Thư Chí Hoa bị Diệp Thắng Kiền trách móc qua điện thoại đến trong ngoài đều khó chịu vì vậy quyết định về nhà cho an toàn hơn. Nhưng bà Thư Mai lại không cho: “Chí Hoa, ba mẹ với mấy anh em trai của cháu đều đi nước ngoài chơi hết rồi, về nhà thì có gì vui, thôi hai ngày này cứ ở nhà bác trước đã.” Giản Ái ở bên cạnh không nói gì, bởi vì cô thấy dối trá quá. Buổi tối lúc Diệp Tu về nhà, sau khi nhìn thấy Thư Chí Hoa thì gật đầu một cái rồi đi thẳng ra vườn hoa nhìn Giản Ái còn đang bận rộn. Trong vườn, ánh trăng đã vươn lên tận ngọn mây, rọi ánh sáng vàng nhẹ nhàng lên con người, thật dịu dàng biết bao. Giản Ái sửa sang lại một khóm hoa hồng xong ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Tu, cô giật mình sợ tới mức suýt chút nhảy dựng lên. “Sao anh cứ lù lù không một tiếng động nào đi vào vậy?” Diệp Tu cởi áo khoác đặt ở trong đình nghỉ mát. “Là em tập trung quá thì có. Sao lại chạy tới đây hì hục mà không chịu về nghỉ đi.” “Trong nhà có một cô gái một xinh đẹp hai thiện lương ba hiền lành bốn cần cù năm dịu dàng sáu thuần khiết bảy giản dị tám đoan trang ngồi đó rồi, em chẳng dám vào.” Giản Ái mím miệng cười trộm. “Chị họ có nhiều ưu điểm như vậy sao?” Diệp Tu học Giản Ái đem hoa hồng vào trồng trong vườn. “Cho nên! Để làm nổi bật ưu điểm của chị ấy, em lại thích gọi những người như thế là: bà tám!” Giản Ái cười đến xóc hông. “Đồ xấu xa!” Diệp Tu cắn lỗ tai cô một cái, Giản Ái vừa định đánh trả lại nghe trước mặt có tiếng ho khan. Hai người đang vui đùa ầm ĩ vội vàng đứng đắn lại. “Mẹ!” “Mẹ!” Ừm! Bà Thư Mai hắng cổ họng nói.”Giản Ái, chị họ con sợ ba con trách nên không dám mặc đồ ngoại, có thể tìm mượn hai bộ đồ của con mà mặc được không?” “Không thành vấn đề ạ, nhưng mà chị họ mập hơn con. Không biết có mặc vừa không?” Giản Ái cười hớ hớ nói. “Mặc vừa.” Bà Thư Mai không chút nghĩ ngợi đã nói tiếp: “Nó đã chọn được hai bộ ra mặc rồi.” Vậy mẹ hỏi với không hỏi thì có gì khác nhau. Giản Ái hơi ngẩng đầu lên. “Hai bộ nào?” “Cái gì mà hai bộ nào, tủ quần áo của con đều ở đây hết, thiếu hai bộ thì đã sao.” Bà Thư Mai trong lòng đã bắt đầu thấy khó chịu. Giản Ái vội vàng ngăn Diệp Tu đang muốn phát hỏa: “Con là paparazzi, mặc quần áo đều tương đối tùy tiện, cho nên muốn biết chị họ sẽ coi trọng hai bộ nào của con.” Đó! Bà Thư Mai quay đầu nói: “Chính là hai bộ mà hồi kết hôn Diệp Tu đã gọi người Pháp làm cho con ấy.” Diệp Tu vừa nghe, lập tức không kiềm chế được: “Mẹ, hai bộ đó Giản Ái còn chưa mặc. Sao chị họ có thể lấy ra mặc chứ!” “Mẹ chọn cho nó mặc đấy.” Bà Thư Mai nghểnh cổ. “Có bản lĩnh thì nổi giận với mẹ đây này.” “Con phải nổi giận sao?” Diệp Tu càng lúc càng bực. “Hai ngày nữa còn có tiệc, đã nói rõ là phải dẫn người nhà theo, đến lúc đó Giản Ái mặc cái gì đi. Người trong tiệc đều là người giàu có quan trọng, nếu Giản Ái ăn mặc tùy tiện mà đi, chẳng phải là chứng tỏ nhà họ Diệp chúng ta bất tài, đến lúc đó ba trách con, nói con đến quần áo vợ cũng không quản được, vậy thì càng đừng mong quản được Nhạc Nhã Hiên của ông ấy.” “Nghiêm trọng dữ ha?” Bà Thư Mai cười lạnh nói. “Mẹ biết con nhìn người bên ngoại không vừa mắt.” “Một người chồng mà trơ mắt nhìn đồ của vợ mình bị người khác mặc, đừng nói là con, cả ba cũng thấy ngứa mắt.” “Để con mình cưới một cô con dâu là paparazzi, ai ngứa mắt hơn.” Bà Thư Mai vừa nói ra, toàn bộ khu vườn liền im bặt.