“Đương nhiên, còn có con trai bác đi nữa!” Thì ra là thế, chân run run một hồi cuối cùng Giản Ái cũng lấy lại bình tĩnh bắt đầu lau nước trên miệng. “Dạ được, cháu đi!” Diệp Thắng Kiền vội vàng đưa tay ra mời. Giản Ái vừa lên xe ngồi xong, Diệp Thắng Kiền đã xoay mặt lại cười khanh khách nói với cô. “Nói cháu đừng cười, bác chưa từng hẹn Tu Nhi đi xem phim, không biết cháu có tiện giúp hẹn nó ra chút không.” Không thành vấn đề! Giản Ái vừa cầm di động, Diệp Thắng Kiền lại duỗi tay ra. “Để bác giúp cháu bấm số nhé!” Cô còn chưa kịp nói “không cần”, bàn tay to của Diệp Thắng Kiền đã lấy di động của cô qua, ngoài bấm số, ông còn ấn loa ngoài. Giản Ái cuối cùng cũng biết là Diệp Tu giống ai mà bá đạo như vậy. “Alo!” Không để cô kịp nghĩ nhiều, đầu điện thoại bên kia đã vọng đến giọng của Diệp Tu. “Giản Ái, có chuyện gì không? Nếu đến nhà tôi, ấn phím 1, nếu cô đã ở trên giường nhà cô, ấn phím 2, tôi sẽ lập tức chạy về ngay.” Khụ! Diệp Thắng Kiền bị lời con trai mình nói làm cho sặc đến rút gân mũi. “Có giọng của đàn ông, ai?” Diệp Tu lập tức nổi cảnh giác. Diệp Thắng Kiền vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô đừng nói gì. Ông ấy rốt cuộc muốn làm cái gì vậy ta? Giản Ái tuy rằng đầy bụng thắc mắc mà liên tục liếc ông nhưng vẫn trả lời với cái điện thoại. “Tôi đang ở trên đường, người đến người đi, đương nhiên là có nam có nữ.” Diệp Tu hừ lạnh mấy tiếng. “Tốt nhất là vậy, nếu không, tôi sẽ bẻ gãy từng ngón từng ngón tay của tên gian phu đó xuống, xẻo thịt hắn giống là xẻ thịt vịt nướng sau đó đem xương hắn ném vào nồi hầm canh.” Nghe con trai nói như thế, Diệp Thắng Kiền suýt chút hoảng hồn mà ngã lăn xuống đất, đương nhiên Giản Ái cũng đầy cảm xúc run rẩy. Có điều không thể để anh tiếp tục hỏi tiếp, Diệp Thắng Kiền trước mắt chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất cho nên sau khi âm thầm hít sâu một hơi nỗ lực mấp máy miệng nói: hẹn nó đi! Giản Ái sừng sờ “hớ há” một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Tối nay anh có rảnh không?” “Cô hớ cái gì mà hớ? Cô có chuyện gì gạt tôi đúng không?” Giản Ái nghe mà bực bội trong lòng, đều là người nhà họ Diệp mấy người làm mấy chuyện quái gở, dựa vào cái gì mà kéo tôi xuống nước. Vì thế cô hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc tối nay anh có rảnh không?” “Không rảnh!” Diệp Tu thật rõ ràng nói.”Cô cũng không rảnh, lát nữa tôi tới đón cô.” “Anh đi chết đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, “Tôi không hẹn anh.” Sau đó dứt khoát cúp máy. Có điều sau cơn phấn khích, Giản Ái quay qua nhìn Diệp Thắng Kiền ở bên cạnh một chút: “À! Ngại quá! Không thể hoàn thành nhiệm vụ của bác rồi.” Diệp Thắng Kiền hơi hơi nhếch hàng lông mày lên: “Nếu ngại thì gọi thêm lần nữa đi!” Cô đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hơi hơi lúng túng, “Nhưng cháu mới cúp điện thoại của anh ấy rồi.” Ai ngờ còn chưa nói xong, tiếng chuông di động lại vang lên như muốn đòi mạng. Vừa mới bấm nút nghe, chất giọng khoái trá của Diệp Tu lại truyền đến: “Thấy cô kêu khóc muốn hẹn tôi, tôi chấp nhận tha thứ cho hành vi vô lễ tự tiện cúp máy vừa rồi.” Ai kêu khóc muốn hẹn anh chứ, Giản Ái đang muốn cười nhạo, Diệp Thắng Kiền đã lập tức lại dùng khẩu hình nói với cô: mau hẹn nó đi xem phim. “Alo! Cùng đi xem một bộ phim điện ảnh đi!” Giản Ái kiên trì nói. “Được! Lát nữa tôi sẽ cho người mang thiết bị chiếu phim qua, cô tới chỗ tôi xem!” Nghe không hiểu tiếng người hả trời! ”Tôi nói là muốn đến mấy chỗ như rạp chiếu phim mua vé ấy kìa!” Giản Ái bất đắc dĩ thở dài. Diệp Thắng Kiền lại dùng khẩu hình nói với cô: xem phim xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm. “Xem phim xong chúng ta cùng đi ăn cơm.” “Ăn cơm trước rồi xem phim!” Diệp Tu ở đầu kia cuối cùng đã mở miệng. Diệp Thắng Kiền lập tức nói với Giản Ái: đồng ý đi, địa chỉ chỗ dùng cơm lát nữa gửi nhắn cho nó. “Tùy anh!” Giản Ái tiếp tục nói. “Lát nữa tôi nhắn địa chỉ qua cho anh.” Giản Ái cúp máy, lúc này Diệp Thắng Kiền vô cùng hài lòng thấy bản thân quả nhiên là liệu sự như thần. Không lâu sau, xe của ông dừng ngay trước cửa một nhà hàng Âu. “Có thể đi vào sao?” Giản Ái nuốt nước miếng. Cô lễ tân đứng trước cửa nhà hàng ánh mắt dường như cao ở trên đầu. “Chào buổi tối!” Ai ngờ vừa đi tới, người ta liền nhiệt tình với cô hơn. Diệp Thắng Kiền đi bên cạnh cô, ra vẻ thân mật. “Đàn ông là chứng minh thư sau này của cháu, chỉ cần là ta hoặc Tu Nhi đứng bên cạnh cháu thì cho dù hiện tại cháu có ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế nào cũng tuyệt đối không có ai dám xem thường cháu.” Bác à đừng có hình dung bậy bạ vậy chứ, chứng minh thư là giấy tờ tùy thân, cứ nói thẳng là cô được nhờ bóng quan lớn không được sao? Giản Ái trong lòng oán thầm, nhưng miệng lại cung kính đáp. “Vâng!” Khi bước vào, dàn nhạc bên trong đang hòa tấu một bản nhạc du dương. Trên bàn cơm có đặt ngọn nến đỏ, không khí đầy lãng mạn, trang nhã, mê người. Diệp Thắng Kiền kéo ghế ra làm tư thế mời Giản Ái. Giản Ái dè dặt cẩn trọng ngồi xuống. “Người phải ngồi cho đoan chính.” Diệp Thắng Kiền nhắc nhở. Người nào đó lại không hề mềm mại ngồi thẳng đơ. “Có phải bảo cháu ngẩng đầu ưỡn ngực cố ra vẻ ta đây đâu. Thả lỏng người ra một chút.” “À!” Giản Ái ngượng ngùng cười. Cô không ăn đồ Âu, tuy rằng biết lễ nghi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên thực hành, khó tránh khỏi có chút mất mặt. Phục vụ đầu tiên là mang rượu vang lên, Diệp Thắng Kiền dùng ngón tay nhẹ nắm chân ly, uống một ngụm nhỏ rồi trả lời: “Good “. Sau đó, bồi bàn một lần nữa rót rượu. Giản Ái vừa định rót rượu vào ly rượu cầm trong tay lên, ánh mắt Diệp Thắng Kiền đã nhẹ nhàng quét qua cô một cái. Giản Ái vội vàng cầm cái ly một lần nữa đặt lên mặt bàn. Bồi bàn mới từ từ rót rượu vang vào trong ly cho cô. Lúc này có người mang tới một bó hồng rất lớn. “Đây là của Tu Nhi tặng.” Diệp Thắng Kiền mỉm cười nói. Người địa cầu ai chẳng biết đó là do bác tặng cơ chứ. Có điều Giản Ái vẫn đỏ mặt nhận. “Cám ơn ạ!” “Con trai bác từ nhỏ đã tiến bộ, cho nên không biết làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nếu cháu không vừa ý thì xin khoan dung cho nó nhiều một chút.” Ông nói xong ánh mắt cũng dần dần nhuốm lên một lớp ẩn nhẫn. “Tương tự, bác cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho việc cháu không câu nệ tiểu tiết, cẩu thả, nói chuyện thỉnh thoảng lại không lễ phép, lại còn làm cái nghề paparazzi xoi mói đời tư của người khác.” Nghề paparazzi thì có gì không tốt, nó làm phong phú đời sống giải trí của quảng đại quần chúng, khiến quần chúng thấy thích, thấy đẹp, thấy không chê vào đâu được. Giản Ái trong lòng âm thầm cãi lại. “Không cần khách sáo, Diệp Tu luôn làm theo ý mình, cho dù cháu không thể nhịn, anh ấy cũng sẽ bắt cháu phải nhịn.” Nói đến đây thì chẳng cần gì phải sử dụng công phu bày ra cái vẻ dối trá. “Nhanh như vậy đã lộ bản tính.” Diệp Thắng Kiền cười thầm, có điều cũng tốt, sau này muốn nắm giữ tin tức riêng tư của con trai ông thì về cơ bản phải có khả năng nhìn ra nét mặt nó. Lúc này cửa nhà hàng mở ra, Diệp Tu bước vào. Giản Ái vừa vẫy tay liền phát hiện Diệp Thắng Kiền đã biến đi đâu mất. Chẳng lẽ ông cụ ấy đã luyện thành công phu bay trên cỏ mà giang hồ đồn đại đó sao??!! “Đến sớm vậy. Ơ hơ, cả rượu cũng gọi người rót cho tôi rồi.” Sau khi ngồi xuống, anh ngạc nhiên vui mừng vươn tay, dùng ngón tay cái, ngón giữa cùng ngón trỏ cầm lấy chân ly, ngón út đặt ổn định ở dưới đáy ly. Nghiêng ly như là muốn rót chút rượu vào đầu lưỡi để thử ruợu. “Anh trước kia thường xuyên đến nhà hàng Âu.” Giản Ái hơi do dự hỏi. “Chuyện thường ngày!” Diệp Tu buông ly rượu. “Hoa hồng này là nhà hàng tặng?” Bác Diệp à, con trai bác thật sự sẽ dỡ bàn của bác đấy. Giản Ái không thể không gật gật đầu. Nói xong, bồi bàn đầu tiên là dọn khai vị và súp. Đồng thời, có một vị cầm đàn violon đi tới trước mặt bọn họ, kéo một khúc nhạc. Hoa tươi, rượu ngon, đèn cầy, còn có không khí tuyệt vời này, vốn hết thảy đều phải nên hoàn mĩ. Nhưng Giản Ái nhìn Diệp Tu đang dùng thìa múc súp từ sau ra trước, lúc ăn súp thì thìa với miệng hợp thành một góc 45 độ, cô lại chỉ cảm thấy bản thân không hề hợp với nơi này chút nào. Chỗ nào cũng đều là lễ nghi của đồ Âu, ngoài cô ra thì những người còn lại ai cũng như nhau. “Tôi giống như một bà nhà quê nhỉ.” Cô có chút chán nản nói. “Cái gì?” Bởi có người đang kéo vi-ô-lông bên cạnh nên Diệp Tu không nghe được rõ lắm, vì thế anh rút ra một trăm đồng tiền mặt nhét vào người đang kéo vi-ô-lông để anh ta ngừng lại một chút. Nhưng anh chàng đàn vi-ô-lông lại nghĩ đó là tiền boa ình nên càng ra sức kéo đàn. “Haizz!” Lúc này Giản Ái ở phía đối diện tiếp tục giận dữ nói.”Có thể là tôi không quen thôi!” “Cô rốt cuộc đang than thở tức giận cái gì vậy?” Diệp Tu vẫn nghe không rõ ràng lắm, vì thế lại cầm 100 đồng đưa cho anh đàn violon để anh ta ngừng một chút. Nhưng là anh chàng vi-ô-lông kia vẫn lại cho đó là tiền boa, nên còn ra sức kéo đàn vi-ô-lông hơn cả hồi nãy. “Tôi không muốn ăn.” Giản Ái cúi đầu nói. “Tôi với anh hình như là người ở hai thế giới khác nhau.” Diệp Tu nhấc tay về phía anh chàng đàn vi-ô-lông, anh ta liền tiến lên. “Xin hỏi anh có chuyện gì?” “Anh đàn violon một lần được bao nhiêu tiền?” “À!” Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói. “Hai vạn!” “Có thể cho tôi mượn một chút không?” Diệp Tu viết xuống tờ chi phiếu hai vạn tệ đưa cho anh. “Được!” Có ai mà không đồng ý chứ. Diệp Tu sau khi lấy được đàn vi-ô-lông liền làm một cái đột ngột ngoài dự kiến. Bầm! một tiếng, anh đem cây đàn violon đập nát bơm trên bàn cơm. Sau đó ngồi xuống nói với Giản Ái. “Giờ hết ồn rồi, cô lặp lại mấy lời vừa mới nói kia đi.”