Sáng hôm sau. Giản Ái thức dậy, Diệp Tu vẫn còn đang nằm vùi trong ngực cô ngủ rất say. Lúc này cửa nhẹ nhàng đẩy ra. “Bác sĩ đến sớm vậy!” Giản Ái theo thói quen nhìn thoáng ra cửa, chợt nhìn thấy một người mặc âu phục tối màu đứng đó, vẻ mặt thong dong không một gợn sóng. Diệp Thắng Kiền mỉm cười: “Vất vả cho cháu rồi. Có thể đi ra ngoài một chút không?” Ông cố gắng hết sức hạ thấp giọng sao cho đến tự nhiên nhất có thể. Ra đến ngoài cửa phòng bệnh, Giản Ái có chút thấp thỏm lo âu chào. “Chào ông, ông Diệp.” “Ngồi đi.” Điệu bộ ông nhàn nhã, nhưng ánh mắt nhìn cô lại thâm sâu không thấy đáy. Giản Ái cào tóc mình mấy cái, tay chân luống cuống, có chút bối rối. Bộ dạng bây giờ của cô chắc là rất khó coi, chưa đánh răng, cũng chưa rửa mặt, hơn nữa tối hôm qua ngủ không ngon làm hốc mắt của cô trũng sâu xuống. Diệp Thắng Kiền chậm rãi nở một nụ cười: “Cám ơn cháu đã chăm sóc Diệp Tu. Nó nhất định là rất thích cháu! Giản Ái.” Giọng điệu của ông rất nhẹ nhàng nhưng Giản Ái lại không thấy vui vẻ chút nào, bởi vì những lời ông nói quá khách khí. Giản Ái biết cho dù Diệp Thắng Kiền có nói nhẹ nhàng thế nào, chân thành thế nào thì ánh mắt của ông vẫn thờ ơ như trước. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu đã nhìn thấy tâm tư của người ta thì trước khi ông nói ra mục đích của mình Giản Ái sẽ cố gắng ngậm miệng. Lúc này có người đưa tới một ly trà, Diệp Thắng Kiền đem ly trà đó đưa đến trước mặt cô: “Mời cháu uống trà.” Giản Ái nhận lấy, ánh mắt lại xem xét một lượt. Đối lập với nơi này bọn họ gió êm sóng lặng, ở khoa nhi bên cạnh đã có tiếng trẻ khóc khàn cả tiếng ầm ĩ đòi đi chơi. “Có lẽ cháu sẽ cho rằng bác tới đây là muốn đề nghị cháu rời xa Diệp Tu!” Giọng điệu của Diệp Thắng Kiền không lớn, hơn nữa còn cười rất ôn hòa. “Nhưng cháu cũng không cần phải lo, bác sẽ không làm như vậy, ngược lại bác còn muốn cháu giúp nó vượt qua quãng thời gian này.” Ông nhìn Giản Ái đang trừng lớn hai mắt. “Bởi vì bác hiểu rõ con trai bác, nó bây giờ rất cần cháu.” Khi ông nói xong câu đó, đứa trẻ đang khóc ầm ĩ gần đó cũng đã được ba mẹ đưa ột món đồ chơi bèn nín lại. “Tất nhiên bác có thể nói thật cho cháu biết, bác không thích Tiếu Viện, nhưng vì nể bà xã nên mới miễn cưỡng chấp nhận cô ta một thời gian, cũng giống như cháu vậy, hiện giờ A Tu cần cháu, vậy bác đồng ý để cháu ở bên cạnh nó một thời gian.” Trong lúc ông nói chuyện, những đường nét trên khuôn mặt thật sự rất ôn hòa, ôn hòa đến mức chói mắt. “Nhưng cho dù là cháu hay Tiếu Viện, thật ra bác đều không vừa lòng, vợ bác có thể không biết chính xác hoàn cảnh của Tiếu Viện, còn Tiếu Viện thực ra cũng chỉ coi trọng tiền tài của Diệp gia. A Tu có lẽ cũng không biết, trên vai nó gánh vác kế sinh nhai của bao nhiêu người, rồi còn sự nghiệp tiền đồ kiêu ngạo sau này của nó. Cho nên người nó cần là một người vợ chân chính có thể giảm bớt gánh nặng cho nó hoặc là có thể sánh bước cùng nó, chứ không chỉ là một người phụ nữ đơn thuần chỉ biết làm nghề phóng viên giải trí. Cháu hiểu được ý của bác chứ?” “Vâng!” Tuy rằng Giản Ái đáp lại có vẻ như rõ ràng, nhưng Diệp Thắng Kiền cũng nhìn ra được cô chỉ chú ý nhìn chăm chú đứa trẻ đang vứt món đồ chơi kia đi rồi lại tiếp tục khóc. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Diệp Thắng Kiền dường như đã luyện thành thói quen, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện nét cười. “Bác biết cháu Giản hiện giờ không thích nghe những lời bác nói, nhưng sau này cháu sẽ hiểu.” “Bác có nhìn thấy đứa trẻ kia không?” Giản Ái bất ngờ lên tiếng. “Thật ra thằng bé không phải bệnh nhân, cũng không phải do lạnh, đói bụng hoặc là bị người khác dọa nạt, thằng bé chỉ đơn thuần muốn rời khỏi bệnh viện ra bên ngoài chơi.” “À?” Rốt cục cũng nhìn thấy trên khuôn Diệp Thắng Kiền xuất hiện một vết rạn. Cho dù chỉ thoáng lướt qua nhưng Giản Ái vẫn phát hiện được. “Đây là bản năng, ngay cả một đứa trẻ cũng có sẵn bản năng của nó, thằng bé muốn đi chơi thì cho dù có thêm nhiều món đồ chơi hay là có rất nhiều đồ ăn ngon đi chăng nữa cũng không ngăn được bước chân của nó.” Cô khẽ hít một hơi. “Không chỉ riêng trẻ con, trong cuộc sống của mình con người cũng có rất nhiều bản năng như vậy, ví dụ như Diệp Tu thích cháu cũng vậy.” Ánh mắt Diệp Thắng Kiền chuyển động. “Giản Ái ngay cả đại học cháu cũng chưa tốt nghiệp đúng không!” Nhưng miệng lưỡi đúng là lợi hại. Khóe miệng Giản Ái hiện lên một nét trào phúng lắc đầu trả lời: “Quả thật cháu ngay cả đại học cũng chưa học xong nhưng bây giờ cháu đang là nghiên cứu sinh, nghiên cứu sinh xã hội. Một người cho dù ở trong trường có được bằng cấp rất cao, hay là có được điểm số đáng tự hào, chỉ cần anh ta chưa từng trải trong xã hội, hoặc là chưa từng thất bại, chưa từng mất mát điều gì, cháu nghĩ cho dù anh ta có lấy được bằng tiến sĩ thì cũng chỉ là tiến sĩ giấy.” Sau đó là một khoảng yên tĩnh, chỉ có dư âm của những lời chấn động vừa rồi. “Đương nhiên bác Diệp nhắc đến những điều kiện bên ngoài của cháu thì quả thật đúng là trèo cao không tới được Diệp gia, nhưng ngay từ đầu…” Giản Ái nghĩ có lẽ là bắt đầu từ ngày hôm qua. “Có lẽ thứ mà bản thân cháu trèo cao chỉ là Diệp Tu. Dù sao vốn liếng của Diệp gia là do bác Diệp đây gây dựng, anh ấy cũng không có đóng góp gì cho nên ưu thế về phương diện này chỉ có thể nói là hưởng phúc từ bác. Thế nên điều kiện của Diệp Tu tốt hơn cháu thì chỉ có lợi thế từ chính bản thân anh ấy. Ví dụ như bác Diệp đã nói là bằng cấp, công việc hiện tại của anh ấy, chân của anh ấy dài hơn so với cháu, ngoại hình của anh ấy xuất sắc hơn cháu.” Diệp Thắng Kiền khẽ cười, giơ tay ngắt lời cô. “Bác hiểu ý cháu, cũng khâm phục dũng khí của cháu khi nói với bác những lời này. Nhưng ngoài việc cháu và A Tu tự ý dây dưa vẫn còn có những hậu quả khác. Nghĩa vụ nhắc nhở của bác cũng chỉ dừng ở đây, cho nên về sau phát sinh chuyện gì cháu cũng đừng oán trách ai.” “Cám ơn bác Diệp đã nhắc nhở.” Giản Ái đón nhận ánh mắt của ông. “Nhưng nếu ngay cả dũng khí để thử cháu cũng không có vậy thì thật uổng công Diệp Tu đã thích cháu. Hơn nữa Diệp Tu là con trai bác, đối với anh ấy…” “Cháu muốn nói đến tính cố chấp của nó phải không?” Diệp Thắng Kiền cười sáng lạn. Cố chấp cũng không phải chuyện tốt nhưng hình như phụ nữ đều thích thì phải. “Không phải!” Giản Ái lên tiếng. “Là nhận định của anh ấy, cháu nghĩ việc cháu có thích hợp với Diệp Tu hay không thì chỉ có mình anh ấy là rõ ràng nhất. Đối những chuyện anh ấy đã quyết định, nếu bác Diệp là ba anh ấy vậy thì lại càng hiểu rõ, anh ấy thừa hưởng năng lực của bác, cho dù là khó khăn, chỉ cần anh ấy muốn, anh ấy có thể thành công. Cũng giống như bác Diệp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc trước vươn lên giữa tiếng cười nhạo của kẻ khác mà lập nghiệp lớn.” “Giản Ái biết rõ những chuyện của bác.” Diệp Thắng Kiền bỗng thấy hứng thú. Ông từng nghĩ nàng dâu nào khi bước chân vào Diệp gia cũng phải biết những điều như vậy! “Không biết ạ.” Giản Ái rất thẳng thắn. “Điều cháu biết cũng chỉ có những chuyện xấu của bác, đây là bài huấn luyện cơ bản lúc vào nghề paparazzi ai cũng phải học. Có một số việc của bác Diệp, Diệp Tu ít nhiều cũng đã từng nói qua với cháu. Mặt khác cháu cũng tin vào di truyền, bởi vì Diệp Tu thực sự có khả năng, cho nên cháu tin bác Diệp cũng rất có khả năng.” Diệp Thắng Kiền không nhịn được ý muốn mỉm cười, nhưng nhớ tới Giản Ái biết được những chuyện xấu của ông thì lại không khỏi xấu hổ, nhất thời trên mặt biến hóa đủ muôn màu muôn vẻ. Giản Ái chớp mắt nhìn, định nói vài câu để xoa dịu tình hình nhưng Diệp Tu ở bên trong lại gọi cô. Hình như sau khi anh dậy không thấy cô đâu nên tâm tình có chút nóng nảy. “Anh ấy hơi giống con nít.” Cho nên Giản Ái nhíu mày trách cứ anh. “Có khi rất muốn làm khó người khác.” Nói bậy! Diệp Thắng Kiền nhăn mày phản bác lại cô. “A Tu luôn thân thiết chững chạc.” Nhìn đi ngay cả lần này nhập viện con trai ông cũng rất lặng lẽ, sợ hai ông bà già ở nhà sẽ lo lắng. Nếu không phải ông có người quen ở bệnh viện, có lẽ cho đến giờ ông vẫn còn chưa biết! Giản Ái nhún vai, đẩy cửa ra. “Cô đi đâu vậy?” Giọng điệu Diệp Tu không khác gì bắn thuốc nổ. “Cô có biết tôi là bệnh nhân không vậy, sao cô lại máu lạnh đến mức quẳng một người bệnh ở trong phòng chẳng thèm quan tâm.” Á! Nét mặt già nua của Diệp Thắng Kiền không khỏi nén giận. Vừa ngớt miệng khen con trai mình xong vậy mà lúc này đây nó lại bốc đồng cố tình gây sự. “Ba anh tới.” Giản Ái vắt khăn, giúp anh lau mặt. “Tôi và bác sợ làm ồn tới anh nên mới ra ngoài nói chuyện.” “Ba cái gì mà ba? Rốt cuộc cô nói chuyện với ai hả! Nam hay nữ? Tôi nói cho cô biết, Giản Ái, cô nên giữ chuẩn mực đạo đức, đừng có tùy tiện nói chuyện với người đàn ông khác.” “Con trai, là ba !” Nét mặt già nua của Diệp Thắng Kiền thực suy sụp. Đây là con trai ông sao? “Ba!” Diệp Tu vừa định xuống giường, Giản Ái vội vàng lại ấn anh trở lại. “Đừng xuống dưới, cơ thể anh còn rất yếu, chẳng lẽ anh còn muốn bác trai phải lo lắng!” Diệp Thắng Kiền cũng gật gật đầu ý bảo anh không cần xuống. Diệp Tu nghe vậy mới trở lại giường bệnh. Lúc này Giản Ái giúp anh rửa mặt xong liền cầm một chiếc bàn chải chuẩn bị đánh răng cho anh. “Bác Diệp vừa nãy ở bên ngoài khen anh hiếu thuận đó, ngay cả đổ bệnh cũng sợ hai bác lo lắng, tự mình lén lút tới đây, há miệng ra nào.” “Ba tôi đang ở đây đó!” Diệp Tu không phối hợp. Thật khó coi! “Vậy anh tự làm đi.” Giản Ái đưa bàn chải đánh răng đã bôi sẵn kem cho anh. Diệp Tu từ chối. “Này.” Bắt bệnh nhân tự đánh răng, đúng là không có đạo lý. “Không thì để ba giúp cho!” Diệp Thắng Kiền giật giật khóe miệng, đúng là xấu hổ, bản thân ông hình như chưa từng giúp con trai đánh răng thì phải. Diệp Tu da đầu tê rần, “Không cần đâu ba, cứ để Giản Ái làm đi!” Nói xong anh há miệng để cho Giản Ái đánh răng. Giản Ái giúp anh đánh răng xong, vào toilet dọn dẹp qua loa một chút. Bên ngoài, Diệp Thắng Kiền vỗ vỗ bả vai con trai. “Nếu không ngại, ba với con ăn sáng nhé.” “Cũng gọi cho Giản Ái một suất nữa.” Diệp Tu quẳng thêm một câu. Lúc này bác sĩ đến gõ cửa. “Anh Diệp hôm nay có tốt hơn chút nào không.” Vừa mới nói xong, Diệp Tu vốn đang ngồi lập tức nằm lại xuống giường. “Đầu tôi vẫn còn choáng váng lắm!” Giản Ái vừa mới bước ra từ toilet nghe vậy vô cùng khẩn trương. “Nghỉ ngơi một ngày cũng không thấy khá lên sao?” Ừ! Ừ! Diệp Tu hữu khí vô lực gật gật đầu. Diệp Thắng Kiền thoáng nở nụ cười, ra bên ngoài gọi người đi mua bữa sáng. Trên giường bệnh, Diệp Tu hưởng thụ cơm bệnh nhân nhìn Giản Ái một cái, rồi lại nhìn món bánh mỳ cà rốt trên mặt bàn. “Cô ăn đi!” Giản Ái tận tình khuyên bảo anh. “Đây là bánh mỳ cà rốt, ăn sẽ không thấy vị cà rốt đâu.” Diệp Tu nhắm hai mắt lại: “Nhưng mà tôi ngửi thấy lại choáng váng đầu óc!” “Được, được!” Giản Ái đặt bánh mỳ ở trước mặt mình: “Không ăn thì không ăn.” Diệp Thắng Kiền lại càng hổ thẹn, đã lâu như vậy mà ông cũng không biết con mình có tật kén ăn. Hèn gì Giản Ái chỉ biết được những chuyện xấu, mà không biết những chuyện khác của ông. “Vậy ăn cháo đi! Là cháo trứng muối thịt nạc đó!” Muốn anh ăn chứ gì, Diệp Tu ra điều kiện. “Nhặt hết hành băm ra đi.” Diệp Thắng Kiền toát mồ hôi. Chàng trai trước mặt ông là thằng con trai đã sống với ông hai mươi mấy năm hay sao??