Văn phòng tạp chí. Giản Ái vừa nhìn hình ảnh Diệp Tu xuất hiện trên tivi, vừa đem quả táo bỏ vào máy ép nước trái cây sau đó cho thẳng vào tủ lạnh. Đồng nghiệp Từ Hành Phong thì đang vùi mặt vào trong thùng đá giải nóng, bên cạnh dựng một tờ báo, Giản Ái cười anh ta: “Tiểu Từ, cẩn thận kẻo đông lạnh cái mặt than của cậu đấy.” Từ Hành Phong lấy một cái mắt kính đeo lên: “Sao lại là mặt than, người ta cũng sẽ không thể nhìn mặt tôi, chỉ nhìn cái mặt này!” Anh ta xách tờ báo lên, chỉ chỉ bức ảnh đăng trên đó: “Thấy không, quý công tử mới của thành phố ta, mới từ Mĩ về, con trai duy nhất của lão tổng giám đốc Nhạc Nhã Hiên —— Diệp Tu.” “Thiếu đề tài để nói à, trước tiên cậu trả quả cam đang giấu ở trong túi cho tôi mau.” Giản Ái dường như rất mất kiên nhẫn. “Này! Rốt cuộc cô có phải phụ nữ không vậy?” Từ Hành Phong kỳ quái hét: “Ở trước mắt cô chính là đại soái ca danh chấn giang hồ đấy, cô có biết bao nhiêu cô gái chen nhau đến vỡ đầu chỉ để thấy mặt anh ta một lần không? Với lại có nhìn thấy nụ cười của anh ta không, cười thanh thuần biết bao nhiêu, tuyệt đối tươi mát ngon miệng.” Hình như có cái gì đó đang cuồn cuộn trong ngực, sau đó là một âm thanh khinh thường được phát ra. Nhưng Giản Ái đã lại trong chớp mắt khôi phục vẻ thong dong hỏi: “Cậu cảm thấy sẽ có nhiều người thấy hứng thứ với đời tư của anh ta không!? Nếu quả là có thì tối nay tôi lập leo lên tường nhà anh ta.” Những lời này rất làm tổng biên tập Đinh hài lòng. “Giản Ái quả nhiên là nhân sĩ chuyên nghiệp.” “Sếp, ba ngày nghỉ của bọn em.” Giản Ái chớp mặt, khen thì khen, nhưng hiện thực là hiện thực. Tổng biên tập Đinh cực kỳ giả dối cười: “Ngày nghỉ sẽ có.” Nhưng không phải hôm nay. Giản Ái vừa nghe liền không nói hai lời, kéo Từ Hành Phong đi: “Đi! Tối nay chúc mừng tôi đã vào công ty này tròn sáu năm!” Tổng biên tập Đinh kỳ quái nói: “Cô mới vào có ba năm thôi!” Làm gì mà tới sáu năm. “Có gì lạ đâu, đó là bởi vì tăng ca quá nhiều á!” Tổng biên tập thường xuyên đem lượng công việc trong ba ngày ném cho cô hoàn thành trong một ngày, cho nên Giản Ái nhe răng nanh. “Sếp, anh sinh con trai tuyệt đối sẽ không có lỗ đ.t.” Vừa mới nhận tiền thưởng dày, Từ Hành Phong nhào lên nói: “Cho nên sếp chỉ sinh con gái xinh đẹp.” Tổng biên tập Đinh nhất thời mặt mày hớn hở. Giản Ái cười xoáy nói: “Ai cũng nói trâu là tốt nhất, toàn thân đều là châu báu! Nhưng tôi lại thấy nó thua xa ngựa đẹp. Ngựa chẳng những cả người là châu báu, ngay cả thả rắm cũng khiến người ta thích.” “Sếp!” Lúc này em gái Trương Nạp Bình mới vào công ty vẻ mặt như nhặt được vàng vọt vào: “Em xin đi làm paparazi, em xin thề có Mao Chủ Tịch, tuyệt đối tỉ mỉ lần theo tin tức cùng với chuyện xấu của Diệp Tu.” “Ô, không phải cô nói thà bưng trà rót nước cho bọn tôi cũng không chịu làm paparazi sao?” “Vì Diệp công tử, tôi sẵn sàng!” “A! Anh ta chắc là không có chuyện xấu gì, nghe nói anh ta đã có vị hôn thê.” “Hừ, còn chưa chính thức đính hôn mà, nghe nói là một đàn chị của anh ấy, sếp, anh có biết hiện tại tình chị em đã không còn thịnh hành nữa không. Để kịp thời lôi anh ấy ra khỏi hố lửa, em tình nguyện hy sinh cơ thể thuần khiết của mình!” Phụt, ngụm nước trái cây đang ngậm trong miệng Giản Ái lâp tức phun hết ra ngoài, ào ào! Tiếng động đó lập tức nghênh đón tiểu lý phi đao vèo vèo bay lại. “Có gì phải kinh ngạc quá chứ!” Trương Nạp Bình kích động trợn to hai mắt, “Nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm chỗ à đi! Huống chi Diệp công tử nhìn lại thuần lương như thế, lỡ như bọn tôi hợp mắt nhau, không phải là tôi không cần tiếp tục bưng trà rót nước ấy ngươi sao? Tôi không tin Giản tiền bối chị không hề có chút ý tứ nào với anh ấy.” Xem ra cô bé lọ lem đã thành công mang đến một số ảnh hưởng tiêu cực, ví dụ như, tùy tiện bày tỏ vẻ háo sắc đối với hoàng tử. Giản Ái nhìn em gái tâm tình đang phẫn nộ trước mặt, quyết định vẫn nên đáng tin một chút, công bố tuổi của mình: “Chị lớn hơn anh ta một tuổi, em cũng nói hiện tại không còn thịnh hành tình chị em mà, cho nên chị có tâm cũng không dám đi trêu chọc anh ta.” Sau khi nói xong cô lập tức dùng hai tay tạo thành hình chữ thập cầu khẩn: “Chỉ mong chị có thể đào được chuyện xấu của anh ta, tốt nhất là chuyện xấu độc nhất vô nhị.” Tấm lòng thành kính này làm tổng biên tập Đinh vô cùng cảm động: “Anh cho cô nghỉ ba ngày, cô lợi dụng ba ngày nghỉ đó theo dõi anh ta xem có thể moi được tin gì tốt không, nếu lấy được thì tính là ngày nghỉ của cô, nếu lấy không được anh trừ cô ba ngày tiền lương.” Đệch! “Tổng biên tập, anh sẽ sinh con trai mà không có lỗ đ.ít.” Tổng biên tập Đinh ngoáy lỗ tai: “Anh nói này Giản Ái, cô có thể nói câu nào mới hơn tí không.” Được chứ! “Sếp, em chúc anh lần sau sẽ không sinh được con trai. Phải nộp tiền phạt vô ích.” Tổng biên tập Đinh nhất thời ở tại chỗ không ngừng đấm ngực giậm chân. Giản Ái không thèm để ý đến ông ta, chỉ lo cùng Từ Hành Phong ra khỏi công ty, lúc này Từ Hành Phong nhỏ giọng nói. “Thực ra tôi có hành tung của Diệp công tử, cô có muốn biết không?” Giản Ái vừa nghe, hô hấp liền gấp gáp hẳn lên. “Anh ta không phải là vừa mới về nước sao? Làm sao cậu có được.” “Ngạc nhiên chưa!” Từ Hành Phong cười thản nhiên. “Hôm đó tôi đến sân bay chụp thiên vương của thành phố cùng với chị dâu giàu có lần lượt bí mất xuất ngoại, lúc kiểm tra ảnh chụp được thì vừa đúng lúc anh ta cũng ra khỏi sân bay.” Trải qua thử thách cuộc sống ở nước ngoài, cử chỉ của Diệp Tu đã tương đối chói mắt, huống hồ lúc ấy phía sau anh còn có một đại mỹ nhân liều mạng theo đuôi. Hai điều ấy gộp lại cũng tạo nên một hồi hỗn loạn, khi đó Từ Hành Phong muốn không chú ý cũng khó. Có lẽ người thường sẽ không để ý đến mấy chuyện thế này, nhưng thân là paparazzi hàng đầu thành phố X, trong tay lúc nào cũng phải có một phần tên tuổi và sự tích về những nhân vật nổi tiếng cùng minh tinh trong thành phố. Cho nên lúc ấy Từ Hành Phong vừa nhìn thấy, trong lòng liền âm thầm để ý. Trùng hợp Diệp Tu mới về nước, dự tiệc nhiều, thời gian cũng gấp, cho nên thư ký của Nhạc Nhã Hiên phải đi bên cạnh cùng anh thảo luận hành trình. Nhưng Giản Ái đã bình ổn tâm trạng dựng thẳng ngón trỏ lên đung đưa, “Tôi trước mắt chỉ có hứng thú với ngủ.” “Ngủ xong rồi đi!” Từ Hành Phong gian xảo cười, “Nhân tiện mở rộng tầm mắt!” Có thể mở rộng tầm mắt? Buổi tối, trong phòng tiệc của Nhạc Nhã Hiên, Giản Ái kéo bộ lễ phục màu tím trên người, thì ra mở rộng tầm mắt chính là có thể quang minh chính đại trà trộn vào. Nghe người bên ngoài khe khẽ nói cười, cô nhẹ nhàng chụp hai tay lại lắng tai nghe. Nhưng ở cái chỗ danh nhân tụ tập, người giàu có đi ra đi vào thế này, không có ai quen cô, cũng không có ai đứng lại lâu bên cạnh cô, cho nên cô không nghe được tin tức gì có giá trị, vì thế cho nên dưới ánh đèn chùm màu vàng nhạt trên đỉnh đầu, khóe miệng cô lại hiện rõ một nụ cười khổ. Lúc này vang lên một nhạc khúc trầm bỗng tựa sao rơi, chẳng mấy chốc ánh sáng mơ màng trong sảnh lại phủ lên những đôi nam nữ đang lả lướt khiêu vũ. Lặng lẽ bước, Giản Ái như một chú hề đi lạc, bị sóng triều vùi lấp. Đang lúc không thể động đậy, Từ Hành Phong lại điện thoại đến giục. “Có lấy được tin tức của Diệp Tu không?” “Cả bóng người còn không thấy thì lấy cái gì!” Giản Ái nhỏ giọng oán giận. “Tôi vẫn nên đi trước thì hơn, nơi thế này không thích hợp cho những người như chúng ta đến.” Đầu bên kia điện thoại, Từ Hành Phong kỳ quái kêu lên. “Cứ như vậy mà đi á, cô không biết để có tấm thiệp mời cô cầm trong tay tôi phải trăm cay vạn đắng thế nào không, còn có bộ lễ phục trên người cô, thuê một tiếng cũng mất 800 đồng rồi đấy.” “Biết rồi, biết rồi.” Chịu không nổi anh ta càm ràm, Giản Ái oán giận nói. “Sao cậu không tự mình đi đi.” “Cô tưởng tôi không muốn à, chẳng qua là tôi nổi tiếng quá thôi.” Từ Hành Phong sống cái kiếp đời paparazzi này lâu hơn Giản Ái rất nhiều, cho nên rất nhiều người trong thành phố quen mặt anh ta. Nhưng không đợi anh ta tiếp tục oán giận, Giản Ái đã cạch một tiếng cúp máy, bởi cửa phòng tiệc đã lại một lần nữa mở ra. Mà toàn bộ đèn trên trần cũng vụt sáng, ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể nào mở mắt ra được. Diệp Tu bước vào, trên người khoác âu phục đen, bên trong là sơmi màu lam, trên mặt anh luôn duy trì một nụ cười thích hợp, chỉ dùng ánh mắt nhìn quanh một vòng trong sảnh: “Xin lỗi, tôi tới trễ.” Tiếu Viện đi theo sau anh dịu dàng cười mỉm. Không biết sao, theo ánh mắt anh, Giản Ái lại cúi gầm mặt. Lúc này Diệp Tu khoác tay Tiếu Viện phong độ, nhẹ nhàng đi vào trong sảnh, còn Tiếu Viện tay trong tay với anh cười đến vô cùng đắc ý, cho dù Diệp Tu có trì hoãn bao lâu, anh vẫn phải nghe lời mẹ, cuối cùng phải đến tham dự cùng cô ta. Hai người ở trong tràng pháo tay nhiệt liệt bước đến khu vực chính giữa, Giản Ái từ xa xa nhìn Tiếu Viện, nhiều năm không gặp, Tiếu Viện xinh đẹp cùng với bộ váy hồng khoác trên người nhìn chẳng khác nào hoa đào đang khiêu vũ trong xuân tháng ba. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Diệp Tu đã xoay tay, đón lấy một bạn nhảy khác. Trên mặt anh vẫn luôn là nụ cười ung dung, cứ như đối với ai cũng đều đối xử bình đẳng. Từ lúc anh đổi bạn, những người khác cũng ào ào học theo anh, trao đổi bạn nhảy với nhau. Lụa là gấm vóc theo ánh đèn phản chiếu khắp nơi nơi. Tiếu Viện phong tình vạn chủng nhất thời về vườn. Nhưng không bới ra lỗi của Diệp Tu nên cô ta đành phải ở qua tay đủ kiểu đàn ông tìm cách trở lại làm bạn nhảy của Diệp Tu. Dường như biết ý cô ta nên những người đang ông cùng khiêu vũ với cô ta đều không hẹn mà di chuyển cùng hướng với Diệp Tu, để cô ta dần dần tới gần Diệp Tu. Giản Ái thấy vậy đành ôm tâm lý không phải tôm cá cũng phải là một con tôm trà trộn vào phòng khiêu vũ, còn lén dùng camera quay lén giấu trong tay áo ghi lại cảnh Diệp Tu khiêu vũ cùng người khác, còn có cả vẻ mặt u oán của Tiếu Viện lúc này. Thấy Giản Ái không tập trung, anh chàng đẹp trai khiêu vũ cùng cô có chút bất mãn, vung tay đẩy cô đi. Lúc này lần thứ hai tránh khỏi Tiếu Viện, Diệp Tu duỗi tay ra, tùy tiện kéo Giản Ái đang nhìn trái ngó phải lại. Giản Ái vốn còn muốn chạy kinh ngạc ngẩng đầu, tà váy trên người như một chiếc lông vũ, bay lên phe phẩy trong mắt Diệp Tu. Trong lúc xoay tròn, ngàn vạn sợi tóc đen của cô lướt qua ngực Diệp Tu, một tiếng thở dài kinh ngạc. “Giản Ái!” Nhưng lúc ngón tay anh lướt qua mặt cô, muốn kéo cô lại gần hơn thì Giản Ái run lên lùi lại, “Tôi không phải.” cô tận lực tránh tầm mắt anh, “Anh nhận nhầm người rồi.” Sự kháng cự của cô khiến cô có vẻ ngốc nghếch. Diệp Tu dùng sức nắm chặt cổ tay cô. “Đừng có mà giỡn. Giản Ái!” Nỗi thất vọng như nước lũ nghiêng trời lệch đất ập tới. Anh dùng sức giẫm lên chân Giản Ái, mũi chân lập tức trào dâng đau đớn. Trời ạ! Nhiều năm gặp lại, người này vẫn dã man như thế. “Không được đi!” “Diệp Tu, buông ra.” “Đừng hòng, chúng ta còn không chưa nói chuyện xong đâu!” Diệp Tu bá đạo nói. Cái đồ rùa rụt cổ! Ai thèm để ý đến anh. Giản Ái nghiến răng lấy cái bình xịt nước hoa mini ra đồng thời thừa dịp cô ngã vào lòng Diệp Tu liền nhắm ngay ánh mắt anh mà xịt. Diệp Tu không kịp đề phòng liền nhằm chặt mắt lại, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy Giản Ái. Giản Ái bất đắc dĩ, đành phải tháo camera quay lén cầm trên tay xuống, tính cách lặng lẽ chuồn đi. Đợi cho đến khi Diệp Tu mở mắt ra, ngoại trừ cái camera quay lén trong tay thì trước mặt đã trống trơn. Cầm camera trong tay, ánh mắt Diệp Tu bất chợt lóe lên tia phẫn nộ. Tiếu Viện không biết chuyện gì xảy ra lại lần nữa lại nhảy đến, lại bị Diệp Tu không chút lưu tình đẩy ra sau đó xoay người bước đi. May mà đa phần mọi người đều đang say sưa khiêu vũ, cho nên vẫn không chú ý đến sự khác thường của bọn họ. Ngày hôm sau trong phòng khách lớn của Nhạc Nhã Hiên. Một cô gái tên Trương Di Phỉ phỏng vấn thành công được tuyển vào bộ phận PR của tập đoàn Nhạc Nhã Hiên, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô sung sướng bước vào thang máy. Vừa đi vào, liền tự nhiên mà chỉnh tóc, lúc này mới phát hiện trong thang máy còn có một anh chàng hai mươi mấy tuổi âm trầm đứng ở một bên trong thang máy, anh đứng quay về tấm kính trước thang máy, giống như đang nhìn ra bên ngoài, lại giống như đang trầm tư, hoàn toàn không nhìn thấy cô đến. Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng đang vui vẻ của Trương Di Phỉ: “Hi! Chào anh, tôi tên là Trương Di Phỉ, là nhân viên mới của phòng PR trên tầng 16.” Cô nhiệt tình vươn tay ra với anh: “Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, xin chiếu cố tôi nhiều hơn.” Anh chàng kia không đưa tay ra mà ngược lại còn làm như đang bị quấy rầy. Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến sự tự làm quen trước nay của Trương Di Phỉ: “Anh lên tầng 18 à!” Cô che miệng cười duyên, “Là ở phòng kế hoạch hay là kinh doanh?” “Đều không phải!” Diệp Tu đơn giản trả lời một câu… Trương Di Phỉ ngược lại hít vào một hơi: “Lẽ nào…” cô có chút mất tự nhiên lắp bắp. “Anh là tổng giám đốc Diệp?!” Diệp Tu không thể không nhìn thoáng qua cô. Đến tầng 16, Trương Di Phỉ bước ra thang máy không ức chế được nỗi mất mát trong lòng, lúc này trong túi sách của cô có một tấm hình của Diệp Tu đăng trên tạp chí, kể từ hôm phỏng vấn, cô đã bắt đầu thăm dò thời gian Diệp Tu ra vào công ty, quả nhiên trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cô cũng thành công thiết kế nên lần gặp gỡ tình cờ này. Nhưng Diệp Tu lại không hề ôn hòa như lời đồn. Có điều cô nắm chặt tay, không sợ, còn nhiều thời gian mà! Nhưng sau khi cô vào văn phòng, trưởng phòng PR Khổng Ngọc Lâm cũng vừa buông điện thoại trong tay. “Là đồng nghiệp mới Trương Di Phỉ đúng không?” “Vâng ạ!” Trương Di Phỉ một lần nữa ngẩng khuôn mặt tươi cười lên gật đầu: “Hôm nay em đến trình diện, mong được các anh chị chỉ giáo nhiều hơn!” “Tổng giám đốc Diệp vừa mới gọi điện đến, anh ấy nói anh ấy vừa mới gặp cô, phát hiện cô chẳng những rất có khả năng tương tác, hơn nữa tính cách lại cởi mở cho nên thích hợp đến phòng kinh doanh hơn.” “Hả! Không đi được không?” “Không được! Đây là lệnh do tổng giám đốc Diệp đích thân quyết định.” Vậy từ chức có được không! “Tôi không làm.” Trương Di Phỉ rất có cốt khí tuyên bố sau đó xoay người bước đi. Từ phòng PR trên tầng 16 đá xuống phòng kinh doanh dưới tầng 6, sự chênh lệch như thế thì ai mà chịu nổi. Ở sau lưng cô, Khổng Ngọc Lâm gọi to: “Cô nghĩ kỹ chưa? Tổng giám đốc Diệp có nói nếu trong một tháng cô lập thành tích xuất sắc thì chẳng những không cần thử việc, mà còn được anh ấy đặc biệt thăng chức chủ quản.” Bước chân của Trương Di Phỉ ngừng phắt lại, nét mặt mừng rỡ tươi như hoa: “Cám ơn tổng giám đốc Diệp đã tín nhiệm, tôi sẽ cố gắng hết sức, vì Nhạc Nhã Hiên lập nên thành tích tốt.” “Tốt lắm!” Khổng Ngọc Lâm sâu xa vỗ vỗ vai cô nói: “Đừng phụ sự đề cử của tổng giám đốc Diệp.” Nhưng sau khi xoay người, Khổng Ngọc Lâm lại bấm ngón tay tính, nội trong một tháng này, phòng PR đã tống tiễn tổng cộng bao nhiêu người mới rồi vậy! Haizz, chị ta lắc đầu, nghe nói chỗ thư ký với phòng kinh doanh cũng vừa tống tiễn không ít người mới, tổng giám đốc Diệp đúng là đáng thương, giống một miếng thịt béo bị người ta nhìn chòng chọc, vậy mà lại ngoài lạnh trong nóng, không nỡ để người mới mất việc như vậy, cho nên mới lấy danh nghĩa của mình điều họ đến phòng kinh doanh hoặc là phòng tiêu thụ phát huy nhiệt huyết còn lại. Tổng giám đốc Diệp đúng là một người đàn ông chu đáo, nhưng nói đến chu đáo thì Khổng Ngọc Lâm nhíu mày, sự chu đáo này cũng tùy theo người, giống như giám đốc tài chính Tạ Lâm Đàn từ sau khi tổng giám Diệp đến đây đều luôn tự cao tự đại là lão thần tử của Nhạc Nhã Hiên, chẳng những lúc đang họp đem tổng giám đốc Diệp ra dạy bảo như tiểu bối mà còn nhiều lần tự chủ trương trong các kế hoạch tài chính. Vậy mà tổng giám đốc Diệp chẳng những không gây hấn mà lúc nào cũng nghe theo ý kiến của ông ta, hiện tại nhóm lão thần thấy tổng giám đốc Diệp nhượng bộ như thế, ngoài một số ít có thể giữ vững bước chân, còn lại đại bộ phận đã bắt đầu làm mưa làm gió, mức độ ngang ngược so với khi Diệp Thắng Kiền còn tại vị còn nghiêm trọng hơn. 9h30, văn phòng tổng giám đốc. Bên trong không khí nặng nề chẳng khác nào nơi linh đường, chín người ngồi ở hai bên sô pha, vẻ mặt vừa hận vừa bất đắc dĩ, tổng giám đốc Diệp, mặc dù đối với bọn họ có ơn tri ngộ, nhưng lại làm như không thấy công việc của bọn họ đang gặp nguy cơ. Một vị quản lí hành chính ngồi ở cuối cùng nhìn nghiêm khắc, cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Diệp, Tạ Lâm Đàn từ chối không nhận giấy xử phạt hành chính chúng ta đưa ra. Chẳng những không nhận, ông còn không cho nhân viên cấp dưới nhận. Nếu còn tiếp tục như vậy, từ quy định cho đến chế độ của công ty chỉ có thể biến thành một tờ giấy rỗng tuếch.” Diệp Tu mặt nhăn mày nhíu, “Nếu như vậy.” Nếu như vậy, có phải là muốn tổng giám đốc Diệp trước kia ra mặt xử lý?! Trên sô pha mọi người dường đều như biết nửa câu sau của anh, trong lòng không hẹn mà cùng thở dài một tiếng. “Điều Ngải Đạt phòng tài chính đến làm thay vị trí của ông ấy, cho Tạ Lâm Đàn về hưu sớm.” Bầu trời hình như bỗng nhiên chao đảo, sắc mặt Diệp Tu thay đổi không còn ôn hòa như trước, giọng nói cũng lộ vẻ nguy hiểm, “Ngải Đạt đã làm việc cho Nhạc Nhã Hiên chúng ta mười hai năm ba tháng bốn ngày, đối với nghiệp vụ của phòng tài chính anh ta nắm rõ như lòng bàn tay, quan trọng nhất là sổ sách xuất nhập trong thời gian anh ta công tác 86% rõ ràng minh bạch. Phần còn lại đều thuộc những khoản chi ngầm của công ty. Cá nhân anh ta cũng không ở giữa trục lợi.” Mọi người đều sợ hãi chấn động không thôi, mồ hôi cũng chảy ướt đầm vạt áo! Lúc này nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Tu chẳng khác nào lưỡi dao bén nhọn, chỉ một lần rút ra khỏi vỏ là đã đủ để sắc ngọt cắt qua tim kẻ khác. Sau khi ra mệnh lệnh không lâu. “Tổng giám đốc Diệp.” Nam thư ký sắc mặt tái nhợt xông thẳng vào văn phòng, anh ta cúi đầu tiến tới gần Diệp Tu, giọng nói hạ thấp đến gần như thì thầm: “Diệp lão tiên sinh muốn anh nghe điện thoại.” Diệp Tu ngẩng đầu nói với anh ta: “Nối máy đi!” “Tổng giám đốc Diệp! Diệp lão tiên sinh hình như đang rất tức giận.” Thư ký thận trọng nói. “Anh có muốn từ từ rồi nghe không.” Diệp Tu nhướng mày, bên môi hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.” Đang là mùa hè mà ở ngoài cửa sổ gió lại không ngừng gào thét cứ như đang độ vào đông khiến người ta thấy rét lạnh. Nam thư ký sợ hãi, vội vàng nối máy vào. “Diệp Tu!” Diệp Tu vừa mới ngồi xuống ghế cầm tai nghe đã nghe trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng Diệp Thắng Kiền quát tháo. “Chú Tạ của con chỉ phạm một lỗi nhỏ là đến muộn về sớm thôi, vì sao con lại tìm người thay thế ông ấy?!”