Vợ Tôi Là Paparazzi
Chương 15
Lúc Giản Ái có chút tuyệt vọng, cô đột nhiên phát hiện chiếc ô tô phía trước mặc dù có hơi nhanh, nhưng chiều hướng của chiếc xe có hơi lạng qua lạng lại.
Là lính mới ra đường à!
Giản Ái lập tức cố gắng dùng hết sức tay chân mà đứng dậy, lúc này chiếc ô tô lại xiêu xiêu vẹo vẹo tông vào con lươn.
A ấy!
May mà không quá nghiêm trọng, nhưng tài xế xuống xe lại kinh ngạc nhìn Giản Ái.
“Tôi!” Tài xế là người Giản Ái quen —— Diệp Tu. “Vừa rồi có đụng phải cậu không?”
“Có!” Giản Ái nhe răng a một tiếng, tối nay có chỗ tá túc rồi, bởi vì lúc này đã quá muộn, cho nên cô không thể quay về ký túc xá.
Diệp Tu nhìn con lươn biến dạng một chút: “Nhưng mà cái đó là chuyện gì xảy ra?”
“Tôi mới phải hỏi cậu là chuyện gì đang xảy ra ấy?” Giản Ái vung một cánh tay: “Cậu vừa học lái xe!”
Diệp Tu cúi đầu.
“Cứ tưởng quốc lộ khuya khoắt không người nên bày đặt học người ta ra đây khoe mẽ chứ gì!”
“Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, sao cậu cũng xuất hiện ở đây vậy!” Diệp Tu thắc mắc.
“Nếu tôi nói tôi bị người ta ném ra đây chỉ để chờ cậu tông trúng, cậu có tin không?” Giản Ái đá góc váy một cái.
“Không tin!”
“Cổ Lâm biến thái chết tiệt cho tôi hai ngàn vạn, bảo tôi đi dụ dỗ Hạ Sầm Minh, cậu có tin không?”
“Không tin!” Nhưng mà Cổ Lâm là ai!
“Vậy vừa nãy lúc xảy ra tai nạn, cậu không có đụng vào tôi, cậu tin không?”
Dám nói không tin sao?
Diệp Tu mở ra cửa xe: “Lên xe! Nhân lúc công an giao thông còn chưa tới.”
Không có tiền bồi thường sao?
“Không phải! Hôm nay ở công ty, đám đồng nghiệp nói muốn dạy tôi học lái xe, tôi nói tôi biết rồi, cho nên chuyện tôi không biết lái xe này tuyệt đối không thể để bọn họ biết.”
“Vì sao cậu phải nói dối?” Giản Ái vén váy ngồi lên ghế sau.
“Bởi vì tôi không muốn bọn họ biết quá nhiều về tôi!” Diệp Tu lại bắt đầu khởi động xe.
“Xì! Ai mà thèm biết mấy thứ đó, tôi thì chỉ muốn biết, vì sao cậu nói dối mà mũi không bị dài ra thôi!”
“Cậu nghĩ tôi là con nít sao?” Diệp Tu vừa lái xe vừa hỏi vặn lại.
“Năm nay cậu có uống sữa không.”
“Rất ít!” Câu hỏi chẳng liên quan làm Diệp Tu quên mất mình là lính mới, đường xe chạy cũng không có chao qua lượn lại nữa.
“Có uống đúng không!”
“Ừ!”
“Sữa còn chưa cai mà dám nói là mình đã trưởng thành!” Giản Ái khinh thường. Chứng cứ đều vô cùng xác thực, còn muốn chống chế sao?!
“Cậu!” Diệp Tu phát bực: “Cậu dám nói năm nay cậu không uống sữa lần nào không?”
“Nhưng mà tôi có nói tôi không phải là con nít đâu?” Giản Ái vừa nhìn chằm chằm quốc lộ vừa nhìn cậu ta.
“Bây giờ cậu nói dối cũng sẽ không thể làm mũi dài ra kìa!” Diệp Tu tuy có trả lời, nhưng vẫn nhìn chằm chằm con đường phía trước. Thật sự là quá tuyệt vời, cậu ta vậy mà lại có thể lái xe vững vàng ra khỏi quốc lộ.
“Dừng!” Giản Ái đột nhiên nói.
Làm gì chứ?
“Mau xuống xe!” Giản Ái giục cậu ta. “Vất vả ồn ào nói chuyện với cậu mới bình an qua được quốc lộ, còn không mau gọi người tới gửi xe, sau đó bắt taxi về.”
“Tôi sẽ lái xe. Không cần bắt taxi.” Diệp Tu nhìn quốc lộ phía sau mà có chút lâng lâng.
“Cậu có thể chắc chắn là sẽ không tông xe giống vừa rồi chứ?”
“Vậy cậu có thể chắc chắn tôi nhất định sẽ tông xe à?”
“Sau này thì không chắc, nhưng vừa nãy thì cậu có!” Vì sự an toàn của cơ thể, Giản Ái cự tuyệt lính mới ra đường.
Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Diệp Tu thầm lẩm nhẩm hơn mười câu trong lòng mới buồn bực xuống xe.
Chờ người công ty vận tải tới kéo xe đi rồi, Diệp Tu ngồi taxi nói với Giản Ái: “Bạn học Giản, cậu về đâu, tôi tiễn cậu!”
“Cậu nói đêm nay tôi có thể về được sao?” Giản Ái khinh thường nhìn cậu ta. “Đương nhiên là bu theo cậu một đem rồi!”
Diệp Tu lớn tiếng nói: “Ai muốn bu bám với cậu chứ!” Giản Ái này rốt cuộc có tự giác của con gái không vậy!
Tài xế taxi quay đầu cười nói: “Cậu trai trẻ, dâng lên cửa rồi mà cũng không cần à!”
Vừa mới nói xong, Giản Ái vung một quyền qua. “Chú tưởng nhà cậu ta chỉ có một gian phòng à?”
Khẩu khí này phát ra thật sảng khoái, nhưng kết cục vẫn là lưu lạc ở trên đường. Tuy nói lần đầu tiên bị người ta đuổi xuống xe, lại còn cố tình ở đoạn đường rất khó gọi xe.
Giản Ái biết mình cần phải xin lỗi, nhưng ngoài ý muốn là Diệp Tu không hề thay đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm cô, “Cậu không cần xin lỗi, trước lúc chúng ta tìm được chỗ dừng chân, chúng ta phải học cách hợp tác.”
Đèn đường xuyên qua lá cây hắt lên trên gương mặt góc cạnh ẩn hiện của cậu ta. Tuy rằng cùng tuổi, nhưng trên mặt của cậu ta giờ phút này không hề có cái vẻ lông bông của đám thiếu niên.
Giản Ái cúi đầu, sau đó lại nhìn thấy bên đường có một cô đang đẩy xe bán mỳ vằn thắn cùng cơm niêu nóng hổi, cô sờ túi tiền lại chỉ thấy thẻ cơm của trường với mấy xu lẻ. Tuy là như thế, nhưng vẻ mặt cô vẫn tha thiết nhìn chằm chằm cái nồi đang bốc khói và tỏa hương ngào ngạt kia.
“Không phải ba ngày rồi cậu không ăn cơm đó chứ!” Lạnh lùng xem thường.
“Đúng vậy, mượn ít tiền được không!” Trái ngược hoàn toàn với cậu ta, Giản Ái cười toe toét.
Diệp Tu hừ một tiếng xoay người bước đi.
“Cậu đi đâu đấy?” Giản Ái hỏi.
“Hừ.” Lạnh lùng lại hừ một tiếng, người này bắt đầu ngạo mạn khinh thường trả lời câu hỏi của cô.
“Này! Để củng cố tình hữu nghị của chúng ta, kéo gần khoảng cách đông tây, thu hẹp khoảng cách giàu nghèo, ngăn chặn phân hóa xã hội, ổn định trị an xã hội, thúc đẩy quá trình xây dựng hiện đại hóa chủ nghĩa xã hội khoa học đặc sắc mang bản chất Trung Quốc… cho tôi mượn hai trăm tệ!” Giản Ái lớn tiếng la lên sau lưng cậu ta.
Thế nhưng Diệp Tu đã đi xa.
Không lâu sau, Diệp Tu lại một lần nữa quay lại, hơn nữa còn đem một cái cặp lồng cơm cho cô. Giản Ái nhận lấy liền mở ra, là cơm niêu nóng hổi ngon lành. Giản Ái kích động đến suýt chút quỳ gối lạy cậu ta.
Phi phi! Người còn chưa chết, dập đầu lạy cậu ta làm gì chứ?
“Cậu không ăn à!”
Diệp Tu lại không cho là đúng nhìn cô một cái: “Cậu nghĩ tôi cũng giống cậu vì giảm béo mà ba ngày không ăn cơm sao?”
“Cậu, cậu!” Ai nói cô không ăn cơm là vì giảm béo chứ? “Tôi là bị Cổ Lâm bắt cóc nên mới không ăn cơm.”
Sắc mặt Diệp Tu đột nhiên lạnh hẳn, không khí giữa hai người đột nhiên không ổn, gió lạnh từ đâu quất mạnh tới khiến vẻ mặt Giản Ái cũng gần như đông cứng.
Cậu ta rõ ràng là rất mất hứng, “Sau đó còn cố ý ném cậu ra quốc lộ chờ tôi tông phải!” Lại lạnh lùng nói.
Giản Ái trong lòng thầm mắng, người này thật đúng là xem lời chân thật thành lời nói dối. Đương nhiên cô chỉ dám trách móc trong lòng, lúc đang muốn dựa vào Diệp Tu thì vẫn là không nên đắc tội với cậu ta.
“Còn ngớ ra đó làm gì? Không phải nói đói bụng sao, còn không mau ăn cơm!” Diệp Tu không kiên nhẫn hối cô.
Nhưng những lời này lại làm Giản Ái cảm thấy cả người không ổn, đúng là kỳ quái, lần đầu tiên gặp Diệp Tu, cô có thể rõ ràng cảm giác được cậu ta là một bạn học thiện tâm vui với việc giúp đỡ mọi người, sau đó cậu ta ở khách sạn đó lại mơ hồ giống loại người trời sinh giỏi diễn kịch. Lại còn thêm cả cái tình huống hiện tại này, Diệp Tu rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ? Là tâm thần phân liệt ra tính cách của nhiều người hay là có nguyên nhân khác? Giản Ái càng nghĩ càng thấy đau đầu, cho nên quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này nữa, bởi vì vấn đề chỗ ở đêm nay đã đặt ra trước mắt.
Đi một hồi thật lâu, vất vả lắm mới tìm được một khách sạn.
“Cho tôi thuê hai phòng đơn?” Diệp Tu ỉu xìu nói.
“Chỉ còn một phòng.” Cô lễ tân cúi đầu tươi cười nói.
Giản Ái không dám đáp lời, chỉ dám cúi đầu nhìn sàn đá cẩm thạch sáng bóng đếm đầu ngón chân.
“Chỉ còn một phòng sao?” Đầu Diệp Tu lập tức vang lên tiếng u u thật lớn.
“Thực ra cũng được, cậu ngủ sô pha, tôi ngủ giường!” Giản Ái cố lấy dũng khí nói.
“Nín,” Diệp Tu lạnh lùng nhìn cô một cái, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo như ánh mắt, “Cậu ngủ sô pha, tôi ngủ giường!”
Chậc chậc! Ai nói đàn ông thì độ lượng chứ.
Vừa đúng lúc này, có một bạn học nữ quen mặt ngạc nhiên nói: “Diệp Tu là cậu sao?” Đang lúc Diệp Tu ngẩn ra, Giản Ái đã vèo một tiếng cướp chìa khóa phòng rồi trốn đi một mình.
“Không ngờ sẽ gặp cậu ở đây!” Người đến là một mỹ nữ theo đúng nghĩa, mái tóc thẳng đen nhánh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt lúng liếng, phía dưới cái quần đùi là một đôi chân dài theo đúng tỉ lệ vàng.
Giản Ái nhận ra chị ta, nói phổ thông một chút, cả lũ con trai trong trường đều nhận ra chị ta, bởi vì chị ta chính là hoa khôi đại danh lừng lẫy cả trường —— đàn chị Tiếu Viện.
Tiếu Viện sau khi nhìn thấy Diệp Tu dừng lại, đôi môi đỏ mọng mỏng manh lướt trên một độ cong vừa ý.
Bên kia lúc Giản Ái đi vào phòng, tâm tình vô cùng tốt, nói không chừng tối hôm nay cô có thể một mình ngủ một phòng.
Đang vô cùng đắc ý thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân của một mình Diệp Tu à mà không đúng là tiếng bước chân của hai người. Chẳng lẽ đàn chị Tiếu cũng theo tới đây, Giản Ái sau khi hơi bất ngờ lại nhanh chóng trốn xuống phía dưới ghế —— cô có ngốc cũng biết không thể phá hoại nhân duyên của người ta.
Sau khi trốn xong, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Giản Ái bỗng nhiên thấy một đôi giày da xuất hiện ngay dưới mí mắt mình, hi vọng mông của cậu tốt bụng, đừng thả rắm ở trên đầu tôi, cô thầm mặc niệm trong lòng.
Ngồi trong căn phòng rộng lớn, Tiếu Viện một tay quạt gió, ánh mắt hình như có ánh nước lưu chuyển: “Cậu em, phòng ngày của cậu nóng quá à!”
Cái mông tôn quý của Diệp Tu tạm thời rời khỏi đầu Giản Ái: “Tôi đi ra ngoài nói nhân viên có mở điều hòa chưa.”
Đợi cậu ta vừa đi, Tiếu Viện liền lập tức cởi áo khoác, bên trong chỉ còn một cái áo ngực nhỏ xíu bao vây lấy bộ ngực tuyệt đẹp của chị ta. Đàn chị này thái độ không khỏi quá nóng vội đi, tuy rằng khuôn mặt Diệp Tu kia có thể nói là anh tuấn, nhưng cũng không phải là xuất sắc lắm, huống hồ cậu ở trong trường cũng rất bận rộn, bình thường cùng số lần tiếp xúc với đàn ông có khi còn ít hơn hẳn số lần cô gặp Diệp Tu, cho nên hành vi lẳng lơ bậy bạ kiểu này của đàn chị thật sự là vô cùng không hợp với lẽ thường.
Lúc này Tiếu Viện lại hơi kéo áo ngực xuống một chút sau đó lại cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại, chị ta nói: “Bà Lí yên tâm, tôi đã thuận lợi vào phòng riêng của con bà, ngày mai cứ chờ tin tốt của tôi đi!”
Xì! Đúng là có âm mưu nhưng đàn chị không phải là muốn ở trong này diễn màn xuân cung sống động đó chứ!?
Giản Ái trong lòng nhất thời dằn vặt, nếu xem màn này, e là sẽ chọc cho đau mắt, nếu không xem, bản thân lại rất tiếc á!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
67 chương