Tiền?! Thu Quý Mị ho một tiếng trong cổ họng. Giản Ái nghĩ chẳng việc gì phải xấu hổ, mọi người đều chung một con đường, chỉ khác là, cô ta trực tiếp dùng sắc tướng, còn cô là dùng da mặt dày ra đụng độ. “Là con cháu Khổng Tử sao?[1] Thật nghĩ không ra đấy, bạn học Giản thủ đoạn thật không tồi!” Có thể tóm được con cháu của danh nhân vĩ đại. Thu Quý Mị dường như cũng nhìn Giản Ái với cặp mắt khác xưa. Giản Ái thiếu chút nữa là tông vào cửa thang máy. Quý Mị tỷ tỷ, xem như cô lợi hại, I phục YOU. Mà Hạ Sầm Minh nghe nói như thế, biểu tình thật nghiêm túc, không cười một chút nào, nhưng Giản Ái trong lòng lại hoài nghi anh ta đang cười thầm đến mức nội tiết mất cân đối, cho nên mới dị thường như vậy. Chỉ có Diệp Tu là vẫn trấn định như cũ. Diệp Thắng Kiền ý cười đã lan thẳng đến mắt: “Để mọi người chê cười rồi, vợ tôi đáng yêu ở điểm ấy đấy!” “Chúng ta đến phòng riêng ăn đi!” Diệp Thắng Kiền để biểu đạt sự vui sướng bản thân, trực tiếp mời bọn họ đi lên phòng riêng trên tầng thượng. Giản Ái lén chọc Diệp Tu một cái. “Bạn học Diệp!” “Chuyện gì?” “Ba cậu làm ăn được lắm à?” “Đúng vậy! Mà sao cậu biết.” “Đương nhiên biết, ha ha, vì ông ta cười rộ lên nhìn giống y một bông hoa nhựa!” Bông hoa xinh đẹp này, bốn mùa đua nở như xuân không tàn, thật sự là vũ khí thiết yếu trên mặt người làm ăn thành công. “Ở trước mặt ba tôi phải chú ý lễ phép.” Diệp Tu thiếu chút bật cười, lập tức giữ chặt tay cô nói: “Lát nữa nhét hết mọi lời nói vào trong bụng đi, nếu cậu không cẩn thận nói bậy, cẩn thận em gái tôi về sau sẽ không làm bạn với cậu!” Bạn học Giản Ái thật cảm kích bạn học Diệp đã nhắc nhở liền hất tay ra, hơi trữ tình đáp lại lời chỉ bảo nghiêm túc của Diệp Tu: “Yên tâm đi! Tôi sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt ba cậu đâu.” Sau đó nhân lúc Diệp Tu còn chưa đổi sắc mặt liền vội vàng thương lượng cùng người ta: “À mà, lát nữa tôi có thể gói đồ về không!” Giản Ái đi theo Diệp Tu bắt đầu đóng kịch tiến vào phòng trên tầng thượng, lúc ấy cô liền thất kinh. Đúng vậy, ngọn đèn thật bình thường, sô pha thanh lịch, bàn ăn ghế dựa cũng chấp nhận được, nhưng mà nhưng mà, trên người chúng nó vì sao lại phủ một lớp vàng chứ, ngoài ra, khi cô vào toilet ở bên trong lại phát hiện vòi nước, bồn rửa tay cũng là vàng, khó hiểu nhất là nắp bồn cầu lại là khảm vàng chứ không phải mạ vàng. Bị trộm rồi sao! Giản Ái nhìn toilet mạ vàng, trần nhà thép mà thì thào tự nói: “Tôi nay sẽ không ăn món ăn vàng ròng đó chứ!” Đúng vậy! Là món ăn vàng ròng, mà còn là vàng nặng 52. Nếu có thể ăn mà chết thì quả thực còn hạnh phúc hơn cả Vưu nhị tỷ. Lúc này Diệp Thắng Kiền ngồi ở ghế chủ trì ưỡn ưỡn ngực đọc diễn văn: “Vàng à, mày xưa này thần kỳ biết bao. Mày có thể cải lão hoàn đồng, biến xấu thành đẹp, biến đen thành trắng, hóa sai thành đúng.” Giản Ái vỗ tay! “Bác trai có tài văn chương quá! Vô cùng tinh túy chẳng khác nào danh ngôn Shakespears.” Thu Quý Mị cười lạnh nói: “Chém gió! Cô cười ông ấy nói chuyện lọt gió thì cứ việc nói thẳng đi!” ^o^, Quý Mị tỷ tỷ thân ái, may mà chị không so sánh chồng chị với chim sáo đá đấy! Diệp Tu lén lút nhắc nhở cô ta: “Dì à, Shakespears cũng chính là Shakespeare, ông ấy là một nhà soạn kịch kiệt xuất trong văn hóa nước Anh thời kì phục hưng.” Thu Quý Mị đỏ bừng mặt: “Tôi biết, ông ta không phải là anh họ của Saddam Hussein, bởi vì không thể ở Iraq được, mới di dân tới Anh quốc!” A di đà phật, chữ Sa này không giống như chữ Sha kia, tuy rằng đồng âm nhưng là khác loại. Nhưng Giản Ái nói không nên lời, bởi vì cô đang bận cười đến thắt ruột rồi. Diệp Tu làm bộ như không nghe thấy, “Anh Hạ… Bạn học Giản, dùng bữa, dùng bữa!” Diệp Thắng Kiền tuy rằng không phê bình vợ, nhưng cái mặt đỏ bừng kia đã hoàn toàn phản ánh suy nghĩ bên trong đối với vợ mình rồi. Thu Quý Mị đương nhiên không phải là kẻ ngốc, đánh hơi thấy không khí không ổn liền hừ lạnh một tiếng, cầm lấy di động đi ra ngoài. Đợi cô ta đi rồi, Diệp Thắng Kiền rốt cuộc mới nhịn không được, cười đến là vui vẻ: “Ha ha, tôi vừa nãy rất muốn nói với vợ tôi là vợ Shakespears nên là a Phong, bởi vì em là Phong Nhi, anh là Sa ha ha!” (Các bạn thông cảm nếu đọc không hiểu nhé, Vũ bó tay chả hiểu nói cái gì.) “Ba!” Diệp Tu đỏ mặt nói: “Bạn và bạn học con còn ở đây mà!” “Sợ gì chứ?!” Diệp Thắng Kiền, nói với bồi bàn bên cạnh: “Cậu nhìn quen rồi nên không thấy lạ đúng không!” Bồi bàn không dám nói tiếng nào, có điều mỹ danh Diệp phu nhân ngực to não ngắn quả thật đã truyền khắp khách sạn. Diệp Thắng Kiền lại lên tiếng: “Đây là con trai lớn của tôi, sau này sẽ là người thừa kế của tôi, về sau thấy nó đến thì bất luận nó muốn xem sổ sách hay là làm chuyện gì khác cũng nhớ phải hết sức phối hợp với nó. Còn phu nhân thì cho dù muốn làm cái gì cũng không cho phép cô ấy được động nửa ngón tay. Phụ nữ kiểu đó thành sự chưa biết, bại sự có thừa. Các cậu nhớ chưa?” “Nhớ rồi thưa tổng giám đốc Diệp!” Bồi bàn khúm núm đáp lại sau đó trịnh trọng chuyển hướng sang Diệp Tu: “Anh Diệp, sau này chúng tôi nhất định sẽ hết sức hỗ trợ ngài.” Diệp Tu như là có chút luống cuống chân tay: “Ba! Con vẫn còn là học sinh mà!” “Học sinh thì sao, làm học sinh thì không phải con trai ba.” Diệp Thắng Kiền nói rất lớn: “Chẳng những cái khách sạn này, những thứ khác của ba sớm hay muộn đều là của con, với tính khí đó của dì con, có thể quản được chắc chắn tay tiêu tiền của bà ấy là đã không tồi rồi.” Ông ta lại xoay sang Hạ Sầm Minh nói: “Anh Hạ, anh xem, vợ tôi đúng là thua kém con trai tôi!” Hạ Sầm Minh hơi hơi gật gật đầu: “Bạn học Diệp, cậu đúng là phải giúp đỡ ba cậu.” Đúng là lão hồ li. Hạ Sầm Minh vừa trả lời vừa thầm than thở, Diệp Thắng Kiền nhìn thì như không câu nệ tiểu tiết mặc cho vợ sau diễn trò hề, thực ra là đang nhắc nhở những người khác, vợ sau của ông ta địa vị không thể nào ngang hàng với con trai ông ta. Giản Ái thật ra lại không biết chuyện lại phức tạp như vậy. Bởi vì các món ăn vàng rọng đẹp đẽ trên bàn cơm đúng là rất đẹp, nhưng trước lúc cô bước vào trong phòng ăn thì đã ăn cơm rồi, cho nên cầm đũa, chỉ gắp ở đó một miếng, chậm rãi đưa lên miệng, cẩn thận nhai. Bạn học Diệp Tu nhìn có vẻ lo lắng, nói nhỏ ở bên tai cô: “Đừng đá tôi nữa, cậu không muốn ăn thì đừng ăn! Còn đá nữa thì chân tôi sẽ gãy đấy.” Lại thêm một cước, trên gương mặt Giản Ái vẫn đính một nụ cười tao nhã: “Được thôi, bạn học Diệp, cậu có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không?!” “Cậu muốn hít thở không khí thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải kéo tôi đi ra ngoài chứ?!” Diệp Tu nhíu mày, vẫn đè thấp giọng. Lại thêm một cước: “Ài! Cậu nói Hạ tiên sinh có ba cậu ngồi cùng mà!” Giản Ái lại thành khẩn nói. Hạ Sầm Minh sau khi thấy hai người bọn họ mày qua mắt lại liền đứng lên mở miệng nói: “Đi đi! Đi đi! Tổng giám đốc Diệp chắc là có việc muốn nói với tôi.” Diệp Tu nhất thời cúi đầu cùng Giản Ái đi ra. “Thông minh!” Diệp Thắng Kiền giơ ngón tay cái lên với Hạ Sầm Minh: “Tôi quả thật có việc muốn hỏi cậu!” “Tổng giám đốc Diệp xin cứ hỏi.” Vô sự bất đăng tam bảo điện, nghe đồn người có thể được Diệp Thắng Kiền mời vào phòng tầng thượng, đều là người mà ông ta thành tâm muốn mượn sức hợp tác. “Cậu Hạ có thể tiết lộ một chút là cậu giữ dáng thế nào được không?” Diệp Thắng Kiền cười toe toét hỏi. 冏 Bên kia Giản Ái cùng Diệp Tu lôi lôi kéo kéo đi đến cầu thang, cùng lúc đó cửa thoát hiểm ở bên cạnh bị mở ra, hai người dường như là không cố ý sắp đặt mà cùng rủ nhau trốn ra sau cánh cửa, Thu Quý Mị từ bên trong đi ra, nén giọng cất tiếng lạnh lùng: “Ba! Con nói với lão chồng già ấy đứa bé trong bụng con là con gái, sẽ không uy hiếp đến địa vị con trai của ông ta. Cho nên ông ta mới chịu để con sinh đứa bé ra!” Ánh mắt Diệp Tu lúc này lập tức vỡ nát, sắc mặt ôn hòa cũng biến mất. Giản Ái giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú cậu ta không chớp mắt, trong ánh mắt chờ đợi đó rõ ràng viết một câu: để xem cậu nổi giận thế nào?! Không đợi cô tiếp tục nhìn, Diệp Tu đã thu lại tất cả ánh mắt vừa rồi. Cứ như lúc nãy là cô ảo giác vậy! “Không chỉ siêu âm đâu, ông ta trả mười vạn bảo bác sĩ báo kết quả, con cho bác sĩ hai mươi vạn bảo anh ta sửa kết quả, Diệp Tu là trưởng tử thì đã sao? Chỉ cần chờ đứa bé trong bụng con được sinh ra, thì Diệp Thắng Kiền không thể nào không cần. Đến lúc đó ba nghĩ tài sản của Diệp gia sẽ chỉ rơi vào tay một mình Diệp Tu sao? Ha ha chỉ cần con trai con chào đời, con đảm bảo Diệp Tu đến một đồng cũng không lấy được. Toàn bộ đều là của con và con trai con.” Giản Ái lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Tu một cái, phát hiện khóe miệng cậu ta cong lên, ánh mắt cũng không thay đổi. Cộp! Cộp! Sau khi tiếng gót giày của Thu Quý Mị đi qua, Diệp Tu xoa mày, nhất thời nhịn không được cười than thở, “Giản Ái, gia đình của tôi đã khiến cậu chê cười rồi!” “Gia đình của cậu thì liên quan gì tới tôi, lúc nãy tôi chỉ là ra ngoài tản bộ, tôi chẳng thấy gì hết.” Giản Ái nói rất nghiêm túc, vô cùng kỳ lạ. “Đúng vậy! Vậy giờ đã muốn về chưa?” Diệp Tu lập tức lĩnh ngộ. Giản Ái vội vàng gật đầu, “Giờ về đi thôi.” Sau khi nói xong liền tiên phong bỏ chạy. Bởi vì cô đi vội quá, cho nên không phát hiện ra Diệp Tu ở sau lưng cô nhẹ nhàng nói một câu. “Cám ơn!” —— Buổi tối sau khi rời khỏi Nhạc Nhã Hiên, Giản Ái vừa về ký túc xá, Hân Nhiên liền lập tức xông đến hỏi: “Mình muốn nghiêm hình bức cung, tối nay cậu đi đâu?” Vừa nói vừa lấy tay cù nách Giản Ái. Giản Ái cười khanh khách nói: “Mình đi xem phim.” “Phim gì đáng để cậu xem đến muộn như vậy?” Hân Nhiên rõ ràng không tin. “Ô hô!” Giản Ái vừa cười vừa lui, không cẩn thận đụng vào chân bàn: “Mình xem phim hào môn dạ yến.” “Có gì khác với bộ Dạ Yến mà Cát Uu đóng không?” Giản Ái vừa xoa thắt lưng vừa hất tay Hân Nhiên: “Có, nam nhân vật chính nhiều tóc hơn anh ta.” Lúc này người ở phòng bên cạnh cất lời.”Hillary số 1, Lewinski đến, tất cả chuẩn bị đề phòng!” Vèo! Một tiếng, Giản Ái cùng Hân Nhiên vội vàng lủi lên giường, nhân tiện tắt đèn ngụy trang ký túc xá thành hầm trú ẩn tối thui! Đám người đi rồi, Giản Ái đi vào phòng tắm kì cọ tắm rửa, lại vô tâm vô phế nói với Hân Nhiên: “Em yêu, lúc nãy khi em mới xông lên giường, hất tóc đẹp lắm đó!” “Cám ơn! Mình dùng Rejoice, từ trước tới giờ đều tự tin như vậy!” Giản Ái xoa sữa tắm rồi run rẩy xối nước lạnh cười nói: “Cậu đúng là siêu nhân!” Hân Nhiên đang đánh răng trả lời Giản Ái: “Mình không làm siêu nhân, mình làm siêu nữ, xin bầu ình một phiếu, cám ơn!” [1] Ở đây do từ tiền (vuông) trong tiếng Trung là khổng phương huynh nên Thu Quý Mỹ mới hiểu lầm