Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 5 : Bữa sáng cùng Trịnh Khương Nghị

“Um” Sáng tinh mơ,theo đồng hồ sinh học của bản thân mà Tạ Yên Ninh đã thức dậy.Cô mơ màng nhìn xung quanh,nhìn căn phòng màu xanh ấm áp trứơc mắt mà ngẫn ngơ suy nghĩ.Đúng rồi hôm qua cô đã được Trịnh Khương Nghị đưa về nhà của anh và căn phòng này giờ là của cô.Điện thoại đâu rồi nhỉ,tay mò mẫn lên đầu nằm,à đây rồi.6h sáng...còn sớm chán,haizz cứ tưởng đã sống trong một cuộc sống ung dung không lo cơm áo thì sẽ ngủ nướng được đôi chút,ai ngờ dù sống sung sướng nhưng vẫn không thích nghi được,đành phải thức dậy làm bữa sáng cho chính mình. Tạ Yên Ninh buông điện thoại xuống ngồi dậy ưởng người co dãn gân cốt khi ngủ dậy,đây là thối quen vào buổi sáng của cô từ trước đến giờ.Cô vo vo tóc rồi bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh,vệ sinh xong cũng đã hết 10",thay đồ xong tổng cộng lại là hết 20". Mở cửa đi ra khỏi phòng,nhìn căn nhà sang trọng này khiến cho cô hơi bối rối và ngỡ ngàng,không ngờ một đứa nghèo sơ sác như cô giờ lại sống trong một căn hộ cao tầng đắc tiền như thế này,ôi mẹ ơi giờ cũng không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này là như thế nào nữa!Ngấm những tia nắng ban mai sôi rội vào khung màng cửa sổ của căn nhà,Tạ Yên Ninh thích thú đi đến mở màng cửa sổ ban công ra,cô thích nhất là thấy ánh mắt mặt trời lúc mới mọc này vào ban sáng. Nó rất đẹp,rất thơ mộng.Lúc trước tuy bị nhiều người ức hiếp nhưng cô cũng luôn luôn lạc quan trong lòng mình,tuy cô không thích biểu hiện ra bên ngoài và cũng không muốn tiếp súc nhiều với ai.Cô biết mình có hơi chậm chạp và không thông minh như những bạn khác cùng trang lứa,học bài thì người ta học 10 thì cũng biết được 7 đến 8 phần,còn cô thì chỉ có 4-5 phần thôi.Nhưng cô luôn cho mình mỗi một phương châm sống cho từng ngày từng tháng để giúp bản thân vương lên.Ví dụ như "chậm mà chắc",cô luôn chậm hiểu,chậm làm,nhưng cô chậm vì cô muốn mỗi một chi tiết đều phải kĩ lưỡng không sót gì,vì thế bài làm của cô hay các bản thảo luôn rất ít lỗi sai. Ví dụ như "không thử thì làm sao biết mình không làm được ",hay "tuy tôi ngốc nhưng được cái tốt bụng"...v..v cô luôn cho mình một hướng đi mới và khuyên bản thân không có việc gì khó cả và luôn phải đi lên không được ngước xuống nếu không muốn bị người khác chê cười. Tạ Yên Ninh ngấm mặt trời cùng khung cảnh tấp nập của xe cộ và dòng người người mà lòng thật vui vẻ. "rột...rột" bụng của cô reo lên.Tạ Yên Ninh giật mình,thôi quên mất.Lo ngấm cảnh mà quên làm đồ ăn sáng rồi.Lật đật xoay người đi về phía phòng bếp,Tạ Yên Ninh của lúc trước là một tiểu thư nên ba cái chuyện bếp nút thì không biết gì cả nhưng cô thì biết.Cô đã có 4 năm tự lập và giờ kinh nghiệm đầy mình,cô không giỏi gì chỉ giỏi nấu nướng thôi.Cô thích chết biến các món ăn theo sở thích và suy nghỉ sáng tạo của mình,lâu lâu lại có kiểu mới,lâu lâu lại có kiểu mới nữa và người sẽ thử những thức ăn do cô tự chế chính là con Mập nhà cô,là con chó ý.Tuy nó không đẹp bằng những con chó khác nhưng nó rất lanh lợi,đáng yêu vô cùng và vì cái tính lanh lợi ấy mà đốn không biết bao nhiêu tim của rất nhiều người ở khu trọ cô ở,chiều nào nó cũng ve vãn ở nhà của bá Hà chủ nhà trọ để được người ta cho đồ ăn,nó làm nũng cực giỏi nha.Hết được người ta cho ăn thì lại đến cô cho ăn nên nó đã béo lên rất nhiều,có bữa ăn no bụng phệ đi không nỗi nên bắt cô ẵm nó đi về nhà,lúc đó muốn rụn cả tay. Tạ Yên Ninh nhìn trong tủ lạnh một hồi đắng đo không biết làm món gì,tủ lạnh cũng không nhiều đồ lắm chỉ có chút rau củ,thịt ba rội và trứng.Tạ Yên Ninh quyết định làm bữa sáng đơn giản thôi,rau sà lách trộn giấm cùng bánh mì trứng ốp la. Cô vui vẻ vùi đầu vào bếp vừa làm vừa hát thầm trong miệng. Trịnh Khương Nghị có thối quen là buổi sáng khi thức dậy thì sẽ xem laptop khoảng 15"_20" gì đó rồi mới rời giường.Anh đã thay tây trang nghiêm chỉnh,từ phòng bước ra ngoài chuẩn bị đi làm.Vừa bước ra thì nghe thoang thoãng trong không khí một mùi hương của thức ăn,thắc mắc đi lại phòng bếp xem thì đã thấy Tạ Yên Ninh đang dùng sẻng xúc trứng từ trong chảo để lên lát bánh mì.Trịnh Khương Nghị có chút ngạc nhiên ngẫn người,Tạ Yên Ninh biết nấu ăn!Từ khi nào,sao anh không biết nhỉ? Tạ Yên Ninh xoay người đặt đĩa bánh mì trứng ốp la lên bàn ăn rồi chuẩn bị thưởng thức thì thấy Trịnh Khương Nghị đã đứng ở lối đi vào phòng bếp tự khi nào.Cô hết hồn mở to mắt nhìn anh,sợ đến bủn rủn cả chân.Anh ta tới từ khi nào?Sao cô không nghe gì cả,anh là quỷ hay sao vậy. Mắt to trừng mắt nhỏ,hai người cứ đứng nhìn nhau đến 3" đồng hồ sau cũng không dừng.”Khụ...”Trịnh Khương Nghị nhìn cô vừa sợ vừa muốn nói gì đó nhưng vì sợ quá mà bước không được mà nói cũng không xong nên anh xung phong gảai vay cho cả hai trước khi ai kia vì sợ quá mà ngất xỉu tại chổ. “Cô làm gì thế?”Anh thay lại mặt lạnh lùng của mọi ngày hỏi. “Làm...làm đồ ăn...sáng”Tạ Yên Ninh lấp bấp cả miệng trả lời.Cô sợ đến độ không dám nhìn thẳng vào anh nữa mà đỏ mặt liếc sang chổ khác.Cô không biết vì sao mỗi lần gặp anh cô đều sợ đến đau cả tim,có lẽ vì chứng sợ tiếp xúc với người lạ của cô vẫn không khỏi khi xuyên qua đây,cô không thích tiếp xúc với nhiều người vì khi gặp rồi thì cô sẽ bị khẩn trương tột độ và có khi cũng sợ quá mà ngất xỉu. Cũng có lẽ vì anh quá lạnh lùng,khí lạnh xung quanh lấn át cô quá nhiều cho nên cô cũng sinh ra cảm giác sợ anh. “Cô biết nấu ăn,từ khi nào sao tôi không biết?” “Anh có bao giờ quan tâm tôi đâu mà biết hay không biết chứ”Tạ Yên Ninh thì thầm nói chỉ có một mình nghe.Nhưng cô hình như đã đánh giá thấp thính lực của Trịnh Khương Nghị rồi thì phải.Anh là người có thính giác rất nhạy cảm cùng thị giác rất tốt cho nên ai nói gì hay làm gì anh đều thấy và nghe cả.Tạ Yên Ninh nói thầm anh nghe không sót một chữ nào. Trịnh Khương Nghị trầm mặt,không khí bỏng chốc lạnh đi vài phần khiến cho Tạ Yên Ninh không khỏi rùn mình một cái.Anh ta sao tự nhiên trầm đi vậy,giẫn dỗi gì sao?Cô làm gì sai à. Anh nhìn một bàn thức ăn đơn giản trước mắt.Một phần bánh mì trứng ốp la cùng một đĩa sà lách cà chua trộn và một ly sữa tươi.Trông không có gì đẹp mắt hay nhìn thấy là muốn ăn liền gì nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho anh muốn nếm thử.Tạ Yên Ninh thấy anh nhìn chầm chầm đồ ăn trên bàn nghĩ chắc anh cũng đã đói bụng nên chủ động hỏi: “Anh...có đói không?Hay ăn phần này đi rồi hãy đi làm sau cũng được” Trịnh Khương Nghị rời mắt khỏi bàn ăn mà nhìn lại cô,Tạ Yên Ninh thấy anh quay sang nhìn mình thì giật mình im miệng cuối đầu xuống.Anh nhìn hành động của cô có chút vui vẻ nên gật đầu đi đến ngồi xuống bàn.Đầu tiên anh dùng thử bánh mình trứng ốp la,xong lại dùng dùng thử sà lách một chút.Ùm cũng không tệ,rất được,rất vừa miệng. “Rất ngon”Trịnh Khương Nghị buông một câu,sau lại tiếp tục dùng bữa. Tạ Yên Ninh nghe anh phán mà kinh ngạc ngước đầu lên nhìn.Anh,vừa khen sao?Cô không tin vào mắt mình,rất muốn đưa tay lên dụi dụi nhưng lại sợ xấu hổ nên không làm,cô vui vẻ nở nụ cười thật tươi.Trịnh Khương Nghị không chê đồ ăn cô làm còn khen nó ngon,đây có được gọi là một bước mở đầu hoàn hảo không nhỉ! “Cảm ơn anh” Trịnh Khương Nghị nhìn cô vui vẻ nói cảm ơn cũng không nói gì chỉ gật đầu xem như thay lời trả lời. “Nếu không phiền,có thể pha cho tôi một tách coffe không?”Anh không quen uống sữa vào buổi sáng. “À vâng,có ngay”Tạ Yên Ninh sung sướng xoay người đi làm coffe cho anh.Một lúc sau thì coffe đã có,Tạ Yên Ninh rụt rè đặt lên bàn,cô làm xong coffe thì cũng là lúc anh đã dùng xong bữa sáng.Gật đầu cảm ơn rồi cầm lên uống thử. “Ùm không tệ,cảm ơn vì bữa sáng” Tạ Yên Ninh đỏ mặt nói không sao.Cô đi đến dọn dẹp bát đĩa trên bàn xuống rửa,lúc sau thì nghe tiếng anh nói: “Tới giờ rồi,tôi đi làm trước.Có việc gì cần thì gọi điện thoại cho tôi”Xong rồi đặt tách coffe đã uống hết lên bàn,đứng dậy đi ra phòng khách lấy tập hồ sơ trên bàn rồi đi ra ngoài. “Anh đi làm”Cô đã rửa chén xong.Đi ra nhìn hướng anh đã đi chào một tiếng. Aaaaa Tạ Yên Ninh,hôm nay thật là số hên của mày a.Trịnh Khương Nghị chắc hẳn giờ đã có một chút cảm tình với cô đi,tuy không nhiều những cũng không sao,có còn hơn không.Suy cho cùng anh cũng không xấu tính gì,được cho thì biết cảm ơn một tiếng nhưng có điều hơi kịm lời,nói không nhiều lắm. Tạ Yên Ninh vui vẻ lau bàn mà cười không ngớt được miệng.Bỏng "rột rột" bụng của ai kia reo lên thành lời,cô giật mình.Chết quên ăn sáng rồi,chợt nhớ lại bữa sáng của mình đã vào bụng của Trịnh Khương Nghị vào 10" trước,huhu sao có thể ngốc như thế chứ,đúng là chậm hiểu mà.Tạ Yên Ninh buồn bã cốc đầu chính mình,cũng buồn bã trở lại vào phòng bếp làm cái khác. Vạn sự khởi đầu nan mà.haizz...