Nội công thì sao? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Bí kíp trường sinh? Thiên Ma Đại Pháp?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi. Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt, nhíu mày nói; "Đó là cái gì?""Cô.. Luyện công phu như thế nào?""Luyện từ nhỏ""Cô nhìn tôi xem có thể học được không?"Hứa Thanh đứng thẳng thân mình, khoa tay múa chân một lát, nhìn cô ấy chờ mong."Tuổi của ngươi quá lớn rồi". Khương Hòa đánh giá anh ta một lát, lắc đầu nói: "Cho dù có quyết tâm, có nghị lực, cũng sẽ không có thành tựu"."Tốt! Tốt! Không cầu mong có nhiều thành tựu, có thể học là tốt rồi, tôi bái cô làm sư phụ?"."...""Những việc kế thừa như thế này, có phải quy cách rất phức tạp hay không?" Hứa Thanh vỗ vỗ vào đầu, "Là tôi đường đột rồi, không sao, trước tiên..""Không phải. Đều là một số kỹ năng giang hồ, làm gì có kế tục."Khương Hòa thấy anh ta như vậy, không nhẫn tâm từ chối. Suy nghĩ một lát rồi lùi về phía sau hai bước. Hạ eo xuống, làm tư thế nói: "Luyện võ trước tiên phải luyện eo, luyện eo trước tiên phải luyện trang (1). Phát lực từ dưới lên.""Đợi đã, đợi đã.. Đây là bắt đầu rồi? Hứa Thanh trợn mắt, há hốc mồm. Lực hành động cũng quá cường rồi." Ngươi vốn dĩ tuổi tác đã lớn rồi, luyện võ là một việc lâu dài, đều là phải tích góp từng chút một mà thành. "" Vậy không luyện trang nữa có được không? "Không luyện trang, làm sao luyện võ?" Khương Hòa kì quái hỏi."..."Hứa Thanh nghẹn một chút "Luyện trang này phải luyện bao nhiêu năm?""Khoảng 3 năm"."Khụ.. Cô đi thử quần áo trước đi, nếu như không hợp, tôi sẽ đem ra cửa hàng đổi." Hứa Thanh dường như không có việc gì, quay người đem gói to thu thập lại. Thu thập xong liền đưa cho Khương Hòa: "Cái khác.. Cô cứ cân nhắc, thực tại có gì không hiểu tôi sẽ nghĩ biện pháp dạy cô.""Không luyện võ nữa?""Lần sau nhất định sẽ luyện."Ba năm luyện trang.. Nếu anh ta có thể đứng, năm xưa đã tham gia quân ngũ rồi. Hứa Thanh thất vọng nhìn kiếm trên bàn, không chết tâm lại tiếp tục hỏi: "Có thể trực tiếp học kiếm pháp không?""Tay không đuổi kịp mắt, mắt không đuổi kịp tay, chỉ có thể học được động tác võ thuật đẹp mà thôi.""Được"Đóng cửa phòng lại, Khương Hòa trốn ở trong để thay quần áo. Hứa Thanh ngồi trên ghế sô pha, nhàm chán cầm cây kiếm của khương Hòa lên rút ra nhìn. Gia hỏa này thật trầm. Anh ta tùy tiện múa hai tư thế sau đó lại đem cất trở về. Thở dài một hơi.Ảo mộng võ hiệp đã bị hủy diệt rồi. Không được, đợi sau này hỗn quen rồi, sau này sẽ tìm ra một quyển bí tịch gì gì đó. Đợi một lát sau. Khương Hòa từ trong phòng đi ra, đã thay một bộ áo màu trắng dệt kim dài tay, phối với quần bò. Tóc dùng một sợi dây thừng buộc ra sau đầu. Nhìn rất sạch sẽ và gọn gàng, làm cho Hứa Thanh hai mắt sáng ngời. Người dựa vào ăn mặc. Cô gái cổ đại đổi sang mặc một bộ đồ hiện đại xem ra cũng rất đẹp."Tôi đã thử hết rồi, rất vừa vặn, đa tạ.. Thiếu hiệp." Khương Hòa vẫn cảm thấy những bộ quần áo này có chút không được tự nhiên. Ngón tay mất tự nhiên đặt ở góc áo. Sau đó lời nói ra, làm cho mình càng mất tự nhiên trong lời nói. Hứa Thanh cao hứng xua tay. "Cử Thủ chi lao!"Dừng một chút, anh ta lại cẩn thận đánh giá Khương Hòa. Vuốt vuốt cằm, có chút đăm chiêu nói: "Cô đừng động.. Quay một vòng cho tôi xem.""Tôi quên không mua cho cô một sợi dây buộc tóc rồi, cái dây buộc tóc của cô nhìn rất kỳ quái. Trước tiên cứ buông tóc ra trước đã."Thấy Khương Hòa từ từ cởi bỏ dây buộc tóc ở trên đầu, một đầu tóc đen được xõa ra. Hứa Thanh hài lòng gật đầu, cảm giác một chút không hài hòa còn sót lại đều biến mất. Bây giờ nếu ra ngoài với hình tượng như thế này, chỉ cần không nói chuyện, không động lung tung thì cơ bản sẽ không lộ ra sơ hở."Đợi buổi tối tôi đưa cô ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua cho cô một cái dây buộc tóc mới. Đừng quên nhắc nhở tôi." Anh ta dặn dò một câu, sẵn tiện cầm lấy tờ giấy tối qua ghi lại những điều cần chú ý và những việc cần giải quyết, chuyên tâm xử lý lại một chút. Cô gái này rất phối hợp, làm anh ta.. Chính xác mà nói thì là làm cho hai người bọn họ tiết kiệm được rất nhiều việc. Hứa Thanh thích giao tiếp cùng những người thông minh, đây chính là nguyên nhân. Không cần phải lãng phí quá nhiều tinh thần vào những việc chẳng ra sao.. Thật may. Cô gái cổ đại này chỉ kém tri thức, mà không phải là loại chỉ số thông minh kém.* * *Nháy mắt đã là buổi chiều."Ngươi đang làm cái gì?"Nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Khương Hòa mở cửa phòng ra nhìn. Do dự một chút rồi bước ra phòng khách. Đứng ở phía sau của Hứa Thanh. Nhìn về phía vật kì quái trước mặt của anh ta."Cái này gọi là máy tính."Hứa Thanh tạm dừng một lúc, đối với việc Khương Hòa hủy hoại tivi vẫn còn khiếp sợ. Thật sự nghiêm túc giới thiệu một lần tác dụng của nó. Và tình huống con người có thể sảy ra. Tivi cũng chỉ có mấy trăm tệ, cái máy tính này có thể bằng 10 cái tivi. Được xem là một vật vô cùng quý trọng."Cuốn sách đó.. Đọc có khó không?" Thấy Khương Hòa có chút phiền muộn, không khỏi hỏi một câu."Ừm, rất khó". Khương Hòa trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu "Tôi sẽ xem từ từ.""Cứ từ từ, không cần vội.. Dù sao những chuyện này cũng chưa có ai gặp phải. Nếu là tôi, tôi có thể còn không được như cô." Hứa Thanh an ủi một lúc, xác định cô ấy không đá máy tính nát vụn, mới tiếp tục nhìn "." Đây là cái gì? ". Khương Hòa tiếp tục hỏi." Rất khó để giải thích.. Cô có thể xem nó như Thiên lý Nhãn, những chuyện xảy ra ở cách xa ngàn dặm đều có thể được nhìn thấy ở trong này. "" Hứa Thanh cầm bút trong tay, trước máy tính đặt một cuốn sổ ghi chú. Trên màn hình, tin tức phát ra âm thanh, tin tức của ngày hôm qua. Bởi vì tivi bị Khương Hòa làm hỏng rồi, anh ta chưa kịp xem, chỉ có thể hôm nay xem bù. Nói tới đây, không thể không nhắc tới ngành của Hứa Thanh, mặc dù vẫn chưa tìm được công việc, nhưng lúc anh ta học ở đại học đã biên tập các loại phim ảnh. Từ lúc đầu là chỉ là sự hứng thú sau đó phát triển thành một chủ UP nhỏ. Một tháng tuy rằng không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ sống. Mà bản tin phát sóng.. Đương nhiên không phải để dùng cắt nối biên tập, anh ta chỉ đơn thuần là hợp cách rau hẹ. Hơn nữa là một trong những máy bay chiến đấu rau hẹ. Đã từng trong tin tức, trong một vài giây món dưa muối tự chế suất hiện. Ngày hôm sau Phú Lăng trúng liền. Card đồ họa của máy tính này được kiếm tiền vào khi đó. Người ngoài xem náo nhiệt, người trong cuộc xem lề lối. Mỗi buổi tối vào lúc bảy giờ ngồi trước màn hình tivi đã thành thói quen của anh ta. Khương Hòa không quấy rầy anh ta nữa, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Hơn mười phút sau, phát sóng kết thúc. Hứa Thanh phân loại ra và ghi vào sổ ghi chép vài tin tức. Đem bút gấp vào bên trong cuốn sổ, cất đi. Cô gái mới nói: "Anh không cần phải làm việc hay sao?"."Đây chính là đang làm việc a." Hứa Thanh cười cười, giải thích nói: "Ở thế giới này muốn kiếm tiền phải dùng đầu óc.""Thương nhân?""Ừm.. Không chính xác lắm. Nhưng cũng có hiểu như vậy, đợi sau này khi cô đã quen thuộc với thế giới này rồi thì sẽ hiểu."Anh ta thao tác máy tính, đăng nhập vào UP của mình, xem môt chút số liệu ở hậu đài và nói: "Việc trước mắt cô cần phải hiểu không phải là những thứ này. Tốt nhất là nên xem một chút về lịch sử, lịch sử phát triển cận đại. Muốn để cô quen thuộc trong một thời gian ngắn là rất khó. Bây giờ nên tìm hiểu đại khái". Khương Hòa im lặng không nói gì, trong lòng càng chắc chắn đây là một địa chủ, phú gia công tử."Đúng rồi, Đại Đương Gia của các người, võ công của ông ta như thế nào?" Hứa Thanh nhìn tài khoản sau hậu đài, cắt nối biên tập, đột nhiên hỏi."Rất mạnh.""Rất mạnh a.."Anh ta gật gật đầu, lắc chuột để mở phiên bản Võ Lâm Truyền kì. Trong lúc ánh mắt Khương Hòa đang sửng sốt mở ra. Cắt nối biên tập, nhưng chỉ khoảng hơn 6 phút đấu cao trào, sức mạnh của kim thêu trong tay Lâm Thanh như dời núi lấp biển. Làm khương hòa chấn kinh không nhẹ. Thiên lí Nhãn.. Nhìn thấy sự việc ở cách xa ngàn dặm. Hứa Thanh bị sự kinh ngạc của Khương Hòa chọc cười. Thu lại biểu tình, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Có mạnh như vậy không?".(1) : 桩 zhuang: Nghĩa là cái cọc. Mình cũng không rõ câu này lắm nên để là trangnhé.