Vợ tôi bị tinh thần phân liệt
Chương 57
Sáng sớm hôm sau, lúc Trình Ân Ân xuống lầu ăn sáng, Giang Trì người mà cho tới bây giờ ngày đêm đảo lộn, cơm nước tùy thời, sáng nay hiếm hoi dậy sớm trước buổi trưa, ngồi bên cạnh chơi điện thoại vừa ăn sáng.
Hai ông bà đều ở phòng khách, Giang Phổ Uyên đeo kính lão xem báo, giống như có chỗ nào đó không thoải mái, Hứa Minh Lan đang giúp ông niết niết bả vai.
“Nếu không đợi lão Tứ về lại mời vị Trung y lần trước, lại châm cứu một chút.”
“Hai ngày nữa rồi nói sau.” Giang Phổ Uyên gác lại tờ báo, lấy kính mắt xuống, “Gần sang năm mới, ai cũng bận bịu.”
Nhìn thầy Trình Ân Ân, nhìn cô vẫy vẫy gọi: “Ân Ân, đến đây, bóp vai cho ta một chút. Bà nội lớn tuổi rồi, tay cũng không còn bao nhiêu sức.”
Hứa Minh Lan sẵng giọng: “Lần này Ân Ân đến, ông liền chê tôi.” Bà dừng tay, tránh chỗ, “Người già rồi, thật sự là không được. Tối hôm qua chỉ là tản bộ thêm vài bước, về đến nhà cả thắt lưng lẫn lưng đều đau, một đêm ngủ cũng không ngon.”
Hai ông bà đã hơn bảy mươi, cũng có tuổi rồi, thân thể đúng là không nhanh nhẹn nữa.
Thân thể của Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung cũng không tệ. Hai bên đều không có cha mẹ, Trình Ân Ân không hề giúp người khác xoa bóp qua, nhưng không biết vì sao cảm thấy rất thuận tay. Vừa xoa bóp vừa hỏi: “Là đau chỗ này sao ạ?”
“Ai, đúng rồi.” Giang Phổ Uyên nhắm mắt lại, “Vẫn là có Ân Ân thật tốt.”
Xoa bóp một lát, Trình Ân Ân đi vào phòng ăn ăn sáng, đang muốn hỏi Giang Trì để lấy lại bài thi, còn chưa kịp đi đến trước mặt, cậu ta đã gác đũa đứng dậy, linh hoạt vòng qua khỏi người cô, chạy lên lầu trước.
“Con về phòng làm bài tập.”
Câu nói này chính là nói cho hai ông bà nghe, mười phần vang dội. Hứa Minh Lan liếc nhìn, ánh mắt hồ nghi: “Mặt trời mọc ở hướng Tây sao?”
Nửa tiếng sau bà lên lầu một chuyến, lúc đi xuống không giấu được nụ cười trên mặt.
“Thật đúng là làm bài tập, thằng nhóc này. Tôi nhìn qua một chút, viết rất nghiêm túc, đã làm xong một xấp bài thi.”
Trình Ân Ân tiếp tục đấm lưng cho ông Giang, ở phía sau yên lặng nghĩ, cậu ta trộm bài thi của cô, chẳng lẽ là để khích lệ bản thân? Nếu như thật sự là như vậy, vậy có thể tha thứ.
Nhưng mà vì sao không tự làm mà lại đi trộm?
Lúc cô đi tìm Giang Trì để lấy lại bài tập, thằng nhóc này đang uốn người trên ghế chơi game, giương mắt nhìn lên thấy cô, ngay cả bộ dáng cũng chẳng muốn giả vờ.
Bài thi của cô tùy tiện bày ra trên bàn, ba chữ “Lớp mười hai” ở trên đầu vừa vặn bị một túi văn phòng phẩm che lại.
Thì ra là mượn bài thi của cô để giả vờ giả vịt.
“Cậu trả bài tập lại cho tôi đi”, Trình Ân Ân tốt tính nói, “Tôi còn chưa làm xong.”
Ngón tay của Giang Trì thao tác cực nhanh trên màn hình, chậm rãi thở dài, “Những gì tôi nói với cô hôm qua, đã suy nghĩ xong chưa?”
Trình Ân Ân lắc đầu.
Giang Trì: “Vậy thì tiếp tục suy nghĩ đi, làm bài cái gì mà làm bài.”
Trình Ân Ân: “….”
Bài tập không đòi về được, dù sao thì hôm nay cũng là Giao thừa, nghỉ ngơi một ngày cũng không sao.
Cả ngày cô đều dính một chỗ với Giang Tiểu Sán, buổi chiều Giang Tiểu Sán chọn ra một bộ phim trên tivi, phim hành động Hollywood đánh đánh giết giết, hai ông bà cũng ở đây, cũng xem say sưa ngon lành.
Chạng vạng tối, Giang Trì thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Hứa Minh Lan bắt được: “Đi đâu đó?”
“Có chút việc.”
“Con thì có việc gì, suốt ngày náo loạn, lần trước đã khiến cho dì Thẩm của con tức giận thành như vậy.” Hứa Minh Lan nói, “Thành thật ở nhà đi, cùng đọc sách với Trình Ân Ân đi.”
“Con nào có náo loạn,” Giang Trì đang đợi câu này, khóe miệng cong lên, hợp tình hợp lý nói, “Hôm nay con đã làm bài tập một ngày, cô ấy không làm bài chút nào, nội phải nói cô ấy học tập con mới đúng.”
Trình Ân Ân đang ôm một bát hoa quả ăn: “….”
Cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của thằng nhóc này khi trộm bài tập. Thật là đáng giận.
Mọi người ngốc lăng một lát, Giang Trì thỏa mãn đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Giang Phổ Uyên cũng đang ôm một chén hoa quả, âm điệu không nặng cũng không nhẹ, nhưng rất có lực uy hiếp. Quả nhiên Giang Trì dừng bước.
“Ở nhà đợi.”
Giang Trì “A” một tiếng, thành thành thật thật trở về, đi về phía Hứa Minh Lan ngồi xuống bên cạnh, co quắp cả người.
Đêm Giao thừa, vợ chồng lão Đại cùng với Giang Nhất Hàng đều trở về, Giang Dự Thành cũng đã sớm đặt chuyến bay chiều nay, nhưng có chuyện đột xuất xảy ra, trì hoãn đến tám giờ tối, không về kịp bữa ăn đoàn viên.
Anh gọi điện thoại đến là Hứa Minh Lan nhận điện, Trình Ân Ân ngồi một bên. Là một cái điện thoại kiểu dáng cổ điển, mơ hồ có thể nghe được giọng nói của anh.
Hứa Minh Lan nói với anh vài câu, quay đầu hỏi: “Ân Ân, có muốn nói vài câu với lão Tứ không?”
Trình Ân Ân vội vàng lắc đầu, nhanh chóng đứng dậy đi ra.
Trên ghế không khí rất dễ chịu, người nhà họ Giang cũng nhiều, nhưng hòa thuận vui vẻ, giữa người nhà lẫn nhau không có chút ngăn cách. Không hài hòa nhất là hai anh em Giang Trì và Giang Tiểu Sán, đấu võ mồm từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt so với nhà mình, Trình Ân Ân nhìn mà ghen tị.
Điện thoại trong túi cô vang lên âm báo có tin nhắn, nếu là người khác cô sẽ không vội vàng xem, nhưng đó là âm báo dành riêng cho Giang Dự Thành.
Cô lén lút lấy điện thoại ra, đặt trên đùi.
Giang Dự Thành khó khăn gửi cho cô một tin nhắn không có dinh dưỡng: [Đang ăn cơm?”
Trình Ân Ân trả lời: [Dạ.]
[Ăn gì thế?]
Ngồi bên cạnh cô chính là Giang Tiểu Sán, châu đầu nhìn màn hình điện thoại, cười hắc hắc.
Trình Ân Ân có chút ngượng ngùng, phí công che màn hình lại, đưa mắt lên mặt bàn nhìn nhìn, nghiêm túc gõ xuống từng tên món ăn, gửi đi một tin nhắn dài.
Lần này Giang Dự Thành chưa trả lời.
Trình Ân Ân bắt đầu thất thần.
Một hồi cảm thấy một mình anh ở bên ngoài thật đáng thương, một hồi lại kìm lòng không được mà bắt đầu suy nghĩ đến những gì Giang Trì nói.
Nhất định là chú Giang sẽ không tiếp nhận cô, cô biết mình căn bản kém hơn vợ của chú ấy.
Suy nghĩ này quá tự ti, nhưng cô không nhịn được mà có suy nghĩ tự ti như vậy.
Sau bữa cơm chiều, Giang Nhất Hàng dẫn Giang Tiểu Sán đi ra đằng sau viện bắn pháo hoa. Giang Trì là người có tính cách không chịu ngồi yên, vậy mà không đến tham gia náo nhiệt, tự mình trở về phòng chẳng biết làm gì.
Khi còn bé, Trình Ân Ân đã từng bị một tên đầu gấu ném pháo lên người cho nên cô rất sợ những loại này.
Về điểm này, Giang Tiểu Sán không giống như cô, lá gan rất lớn. Cậu bé đốt lên một chùm pháo tiên nữ để cô cầm chơi, sau đó chạy đến chỗ Giang Nhất Hàng đốt pháo hoa dạng ống.
Trình Ân Ân núp ở đằng xa nhìn, cũng rất vui vẻ.
Chơi được một nửa, mơ hồ nghe được tiếng xe, cô chạy về mấy bước, nhìn từ cửa sổ lầu một nhìn thấy Giang Dự Thành cùng với một người phụ nữ một trước một sau đi vào cửa.
Thoáng chốc Trình Ân Ân cứng đờ.
Do đứng ở góc này không nhìn rõ được dáng vẻ của người phụ nữ kia, nhưng câu nói tối qua của Giang Trì lại thổi qua trong đầu --- nếu như ngày mai vợ trước của chú ấy trở về….
Ngày mai trở về….
Người phụ nữ kia đi sau lưng Giang Dự Thành lên lầu, hai người vẫn đang trò chuyện gì đó. Thân ảnh của bọn họ biến mất ở chỗ rẽ thang lầu, Trình Ân Ân toàn thân cứng ngắc lui về sau một bước, bước ra khỏi cửa sổ.
Pháo hoa sau lưng bất chợt nổ lên, cô bị kinh hoảng run lên một cái.
Nơi nào đó trong lòng giống như cũng đột nhiên nổ mạnh.
Một giây sau, cô co cẳng phi nước đại vào bên trong nhà, ngay cả Hứa Minh Lan nói gì cô cũng không để ý trả lời. Đi qua phòng khách chạy đến lầu hai, một hơi vọt đến thư phòng đóng kín. Vì chạy quá nhanh nên thu thế không kịp, cả người trực tiếp đụng vào cửa, cánh cửa mở ra, lảo đảo đi vào.
Trình Ân Ân liếc mắt liền thấy được người phụ nữ kia, cô ấy đưa lưng về phía cửa, đang đứng ở bàn làm việc. Người phụ nữ này có lẽ bị động tĩnh này mà giật mình, quay mặt lại cực kỳ kinh ngạc.
Giang Dự Thành đang xoay người tìm vật gì đó từ trong ngăn kéo, động tác cũng dừng lại, giương mắt, ánh mắt rơi trên thân người vội vàng không kịp phòng ngừa mà xông vào.
Đại não của Trình Ân Ân đã rơi trong trạng thái mất khống chế, thở hồng hộc, vội vàng nói: “Chú Giang, tôi có việc muốn nói với chú!”
“Chờ một chút, tôi..”
Giang Dự Thành chưa kịp nói xong, đã bị cô cắt ngang, “Trước hết để tôi nói được không? Tôi nói trước.”
Không thể chờ, chờ bọn họ nói xong, cuối cùng cô không thể nói được.
Cô gấp đến độ sắp khóc, Giang Dự Thành im lặng nhìn cô. Một lát sau ngồi dậy, nhìn người phụ nữ kia nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Được.” Đối phương hơi gật đầu nhìn Trình Ân Ân, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Giang Dự Thành từ sau bàn làm việc đi đến trước mặt Trình Ân Ân: “Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, nhất định phải nói ngay bây giờ.”
Trình Ân Ân há hốc miệng, “Chú Giang…”
“Bịch” một tiếng, cửa sổ bị va chạm mạnh một cái. Trình Ân Ân giật nảy mình, đồng thời quay đầu lại nhìn với Giang Dự Thành.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, bám trên cửa kính như thằn lằn, đối ánh mắt với hai người, ngón tay đặt trên môi, thở dài một tiếng.
“….”
Giang Dự Thành sải bước đi tới, mở cửa sổ ra, nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Trì người cột drap giường lại một xâu dài đang leo xuống.
“Con đang làm cái gì vậy?”
Giang Trì một tay bắt lấy drap giường nắm vài vòng, chân giẫm lên bệ cửa sổ, mười phần khoan thai tự đắc.
“Nha đầu nhà họ Thẩm kia đang đi ăn xin ở trên cầu vượt, con phải đi nhìn xem. Bà nội không cho con ra khỏi cửa, chỉ có thể đi đường cửa sổ.”
“Chú thấy mày đang ngứa da.” Giang Dự Thành lạnh lùng nói.
“Ai ai ai, bình tĩnh!” Giang Trì duỗi một tay, hất hất cằm vào trong phòng, “Thím nhỏ của con có phải là đang tỏ tình với chú không?”
Tỏ tình?
Giang Dự Thành nhẹ nhàng nhướng mày, quay đầu nhìn Trình Ân Ân.
Cô không nghe thấy hai người đang nói cái gì, chỉ là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Giang Trì vượt nóc băng tường.
Giang Trì nhe răng: “Con gấp rút giúp cho chú một chuyện lớn như vậy, chú không cảm ơn con một chút được sao?” Cậu nhìn Giang Dự Thành chớp chớp mắt, “Có ơn tất báo nha chú Tư.”
Giang Dự Thành nhàn nhạt thu tầm mắt lại: “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
Anh đang muốn đóng cửa sổ lại, Giang Dự Thành lại gào lên: “Ai từ từ, cho con mượn chiếc Maserati của chú chạy một chút.”
Giang Dự Thành trừng mắt nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn quay người đi lấy chìa khóa xe, ném qua, mặt không đổi sắc uy hiếp: “Đừng gây chuyện, không chú lột da mày ra.”
“….”
Giang Trì hừ một tiếng: “Bạo lực.”
Sau đó chân đạp một cái trên bệ cửa sổ, rời khỏi tường, theo drap giường đi xuống thêm một đoạn, buông tay, rơi xuống đồng cỏ thuận thế lăn một vòng, đi đến sát chân tường biến mất dạng.
Giang Dự Thành đóng cửa sổ, không nhanh không chậm bước đi đến, đứng trước mặt Trình Ân Ân: “Được, bây giờ có thể nói rồi.”
“Em thích chú.” Lần này, Trình Ân Ân không do dự. (*)
(*) Từ chỗ này xưng hô giữa Trình Ân Ân và Giang Dự Thành sẽ được đổi vì hai người đã thổ lộ tình cảm với nhau.
Cô cảm thấy dũng khí cả cuộc đời mình đều đã dùng hết ở thời khắc này, nói xong câu này, nước mắt bộp một cái mà rơi xuống, sau đó rơi xuống không ngừng. Cô vội vàng cúi đầu, lấy mu bàn tay chùi chùi.
“Ừ,” Giọng nói của Giang Dự Thành trầm thấp, “Rồi sao nữa?”
Trình Ân Ân vô thức ngẩng đầu nhìn anh, tất cả những gì trong mắt đều giống như dự liệu, nhưng không khống chế được mà thất vọng.
Tại sao lại phản ứng như thế, còn bình thản như vậy, giống như đã sớm biết, cũng không như căn bản không thèm để ý.
Sớm biết nói ra cũng không làm nên chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được mà ấm ức, nước mắt rơi càng nhiều, cô cố gắng chịu đựng, nhưng căn bản không nhịn được, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Không có.”
Không có gì khác, chỉ là thích chú mà thôi.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Sau đó trong lúc mơ hồ, hai mắt đẫm nước mắt, bị anh kéo vào trong ngực. Mặt cọ đến bộ ngực anh, chất liệu của âu phục có chút lạnh lẽo, nhưng lồng ngực của anh ấm nóng.
Trình Ân Ân bỗng nhiên ôm chặt lấy anh, cánh tay gắt gao vòng qua eo anh, òa khóc lên.
Cô chưa từng ôm anh, trước khi tuyên án tử hình, cô muốn ôm anh một cái.
Cô khóc rất thảm, mặt vùi vào trong ngực anh, nước mắt mãnh liệt rơi đều bị quần áo anh thấm hết. Giang Dự Thành lại thấy buồn cười, một tay ôm cô, gãi gãi mái tóc cô.
“Khóc cái gì, những người khác nghe thấy sẽ cho là anh khi dễ em.”
Trình Ân Ân cái gì cũng không nghe được, chỉ một mực khóc đến thương tâm.
Giang Dự Thành không nói thêm gì nữa, an tĩnh ôm cô, tùy ý để nước mắt cô thẩm thấu vào từng lớp từng lớp quần áo, chảy vào trong ngực.
Trình Ân Ân rất khó chịu, hôm nay cô nói, giống như một lời chào vĩnh biệt. Từ nay về sau, tình cảm của cô chỉ có thể chôn sâu vào trong lòng, một tấc lại một tấc hư hao, không còn cơ hội thấy lại ánh nắng mặt trời.
Cô khóc một hồi lâu, cuối cùng một chút lý trí khiến cô tỉnh táo lại, ‘vợ’ của chú ấy đang chờ ngoài cửa, mình nên đi khỏi rồi.
Cô buông Giang Dự Thành ra, lung tung lau những giọt nước mắt đọng lại trên mặt, cố gắng kiềm chế không khóc, thút thít nói: “Em đi đây.”
Quay người, chân vừa bước đi, bị Giang Dự Thành nắm chặt cánh tay lôi trở về. Anh rũ mắt nhìn cô: “Đi đâu?”
“Trở về phòng.” Trình Ân Ân ngoan ngoãn trả lời.
“Trở về làm gì?”
“Nghỉ ngơi.”
Giang Dự Thành lấy ngón trỏ cào cào cái cằm của cô, thần sắc có chút bất đắc dĩ: “Em ồn ào chạy đến nói có chuyện nhất định nói với anh. Nói xong câu em thích anh xong, bốn chữ (*), liền bỏ đi, liền tự mình quay về nghỉ ngơi, hửm?”
(*) Trong tiếng Hoa, “Ta thích ngươi” là Nǐ xǐhuān wǒ (你喜欢我) bốn chữ, chứ không phải ba chữ như trong tiếng Việt.
Trình Ân Ân có chút mờ mịt, nghĩ chính mình tùy tiện chạy đến, có phải là khiến cho anh bối rối tức giận hay không.
Cô bị ép ngẩng đầu lên, nhưng thực sự không có mặt mũi nhìn vào mắt anh, nhìn chằm chằm nút áo ở cổ của anh xin lỗi: “Xin lỗi chú.”
“Không cho phép xin lỗi.” Giang Dự Thành có chút bá đạo nói.
Trình Ân Ân cũng không biết nên nói gì, rụt về phía sau, né tránh ngón tay anh.
Giang Dự Thành lại than nhẹ một tiếng, thấp gọi gọi tên cô: “Ân Ân.”
Trình Ân Ân không có tiền đồ lỗ tai như nhũn ra, tiếp theo nghe anh nói, “Vì sao em không hỏi đáp án của anh?”
Trình Ân Ân ngẩng người, vẫn cúi đầu: “Đáp án gì cơ?”
“Anh có đáp ứng với em hay không.”
Trình Ân Ân lập tức lắc đầu, giọng rất nhỏ: “Chú sẽ không đáp ứng.”
“Anh đáp ứng.” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân sửng sốt, vô thức ngẩng đầu, ngơ ngẩn sững sờ nhìn anh: “Chú….”
Đáy mắt Giang Dự Thành mỉm cười: “Hửm?”
“Vì sao chú, vì sao chú lại?” Trình Ân Ân dường như thất kinh, ngạc nhiên một hồi lâu mới tổ chức lại được khả năng ngôn ngữ, “Không phải là, trong lòng chú còn nhớ đến vợ chú…”
Tay cô yếu ớt chỉ chỉ ra bên ngoài: “Cô ấy….”
Giang Dự Thành kéo ngón tay đang chỉ loạn của cô về: “Không có quan hệ.”
Anh nhìn thẳng vào trong mắt Trình Ân Ân, ánh mắt thâm thúy lại sâu sắc khiến cho cô chút nữa là không thể nào chống đỡ được.
“Cô ấy quên anh.”
Trình Ân Ân cực kỳ kinh ngạc.
Thật lâu, cô mới lấy lại tinh thần sau mấy đợt liên tiếp xung kích mạnh ngày càng mạnh, bỗng nhiên tránh khỏi tay Giang Dự Thành, lui lại hai bước: “Em… em cần bình tĩnh một chút!”
Nói xong quay đầu chạy mất.
Vừa ra khỏi thư phòng, nhìn thấy người phụ nữ đang chờ ngoài hành lang, Trình Ân Ân dừng bước chân lại. Lúc này đầu óc thanh tỉnh, mới phát hiện người này không hề giống với Giang phu nhân trong ảnh.
Đối phương nhìn cô gật đầu, rất có lễ phép, Trình Ân Ân cũng gật đầu lại. Sau đó không quay đầu lại chạy về phòng, đóng cửa, nhào vào trong chăn.
Cả thế giới an tĩnh lại, chỉ còn lại “Thình thịch ----- Thình thịch-----“
Hươu con nhảy loạn.
Một đêm trằn trọc, tâm tình phức tạp chưa từng có: Kích động, sầu lo, mừng rỡ như điên, cũng cảm thấy sợ hãi vì thấy mình không xứng với chú Giang.
Ba giờ sáng còn chưa ngủ, nhưng chưa đến năm giờ đã thức dậy. Cô không ngủ được, bụng lại réo vang, rửa mặt xong muốn đi xuống lầu. Không ngờ vừa mở cửa phòng ra, vừa vặn đối mặt với Giang Dự Thành.
Thoạt nhìn anh thần thanh khí sảng (*), tâm tình cũng không tệ, khóe môi khẽ nhếch, tiếng nói mát lạnh trầm thấp hỏi: “Đã bình tĩnh chưa?”
(*)神清气爽 – Thần thanh khí sảng, dùng để chỉ một người thần chí thoải mái thanh tân, tâm tình sảng khoái. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân nhoáng một cái liền đỏ mặt.
Cảm thấy chỉ cần anh liếc mắt một cái, trái tim liền nhảy loạn không kiềm chế được.
Đã thế anh còn rất nhàn hạ thoải mái trêu ghẹo: “Còn chưa sao, vậy anh chờ một lúc nữa sẽ hỏi lại.”
“…” Trình Ân Ân nhanh chóng lui về đóng cửa lại.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
156 chương
59 chương
10 chương
88 chương
48 chương