Lúc tan học, Phàn Kỳ vẫn ngồi yên tại chỗ, tay trái gác lên mép bàn, ngón tay gõ lộc cộc, một chút lại một chút gõ, vừa nhìn người bên cạnh nhanh chóng nhưng có trật tự thu dọn cặp sách. Trình Ân Ân kéo khóa kéo, đứng lên, thấy cậu không nhúc nhích, mở miệng nói: “Phàn Kỳ, cho tôi qua một chút.”   Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa, đặc biệt có lễ phép.   Phàn Kỳ nhìn cô vài giây không rõ ý tứ, đứng dậy, nhường đường đi.     Trình Ân Ân đeo cặp sách đi ra ngoài, lại dừng lại, hỏi: “Chú Giang của tôi đang ở bên ngoài. Cậu có muốn đi gặp chú ấy với tôi không?”   Cô đại khái không ý thức được mình mở miệng một tiếng “chú Giang của tôi”. Phàn Kỳ là một nam chính bị cướp vai cũng không có ai thông báo, tâm tình không thể không phức tạp được.   Kịch bản của bộ phim này thật đặc biệt, nhân vật nữ chính cậu đụng tới cũng thật đặc biệt. Bản thân cô học tập cực kỳ hăng say, thiết lập nhân vật là học bá cực kỳ ổn định vững chắc, nhưng hết lần này đến lần khác chính là không phối hợp diễn xuất với cậu. Nhưng mà trước kia tối đa chỉ là cho dù có chọc ghẹo kiểu này cũng không tiếp chiêu. Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả hẹn hò ngày lễ Giáng Sinh vừa ý nghĩa vừa trọng đại trong kịch bản cũng tự tiện bỏ qua.   Là cậu hiểu lầm sao, chẳng lẽ kịch bản này kỳ thật không phải là tiểu thuyết tình cảm thanh xuân vườn trường mà là phim phóng sự về cuộc đời dốc lòng vì Chủ nghĩa Xã hội?   Nhưng mà phiền muộn thì phiền muộn, cậu đi gặp nhà đầu tư làm gì? Giáp mặt để được thông báo “Xin lỗi ông chủ lớn đột nhiên muốn tự mình diễn, hiện tại cậu không phải là nam chính nữa” sao?   Nhưng ánh mắt Trình Ân Ân quá chân thành, chân thành đến mức Phàn Kỳ không có đành lòng cự tuyệt.   “Được.” Cậu nói.     Trình Ân Ân nắm lấy hai bên quai đeo cặp sách, còn thật vui vẻ: “Đi thôi.”   Phàn Kỳ cầm một quyển sách không có bìa, chỉ để vào một túi khăn ướt, một nửa chai nước vào cặp sách rồi đeo lên vai. Lúc đi theo sau cô xuống lầu, cậu nghĩ thầm có khả năng đầu óc mình có vấn đề. Suy nghĩ này càng thêm khắc sâu khi cậu đối đầu với một người đàn ông trầm ổn ánh mắt nội liễm đang mở cửa bước xuống xe.   Giang Dự Thành nhìn thẳng cậu ta một lúc không chút gợn sóng, dời mắt, nhìn về phía Trình Ân Ân.   Trình Ân Ân đứng bên cạnh Phàn Kỳ, giống như một người trung gian, đầu tiên nhìn về phía Giang Dự Thành giới thiệu: “Chú Giang, cậu ấy chính là Phàn Kỳ.” Sau đó mới nhìn Phàn Kỳ nói lời thấm thía, “Cậu có việc gì cứ nói cho chú Giang, chú ấy sẽ giúp cậu.”   Ngược lại hai người đàn ông một người so với một người bình tĩnh hơn, Phàn Kỳ tuổi trẻ ngông cuồng, không kiêu ngạo không tự ti đánh giá “Nhà đầu tư”. Giang Dự Thành dù sao thì lòng dạ thâm sâu hơn một chút, không biến sắc diễn cho xong phần: “Bạn học Phàn, lên xe đi, tiện đường đưa cậu đi một đoạn.”   “Tôi không lên xe.” Tay Phàn Kỳ đút túi.   Giang Dự Thành một chút cũng không quá khách khí: “Có gì cần giúp đỡ, không ngại nói một chút.”   “Thật ra cũng không có gì,” Trên người Phàn Kỳ có sự hăng hái, so với Cao Thượng đúng là không khác biệt lắm, cà lơ phất phơ, nhưng ẩn giấu sự tinh tế. “Chính là gần đây có nhiều sự việc đi theo chiều hướng không đúng, cũng không biết là vì cái gì.”   Biểu cảm của Giang Dự Thành ngay cả một chút dao động cũng không có: “Có lẽ là nguyên bản nên như thế.”   Cao thủ so chiêu, vô ảnh vô hình. Mặt mày Trình Ân Ân mê mang, không chỉ nghe không hiểu vấn đề của Phàn Kỳ, mà còn nghe không hiểu đáp án của Giang Dự Thành.   Ánh mắt của Giang Dự Thành có chút lệch, liếc mắt qua cậu bé bên cạnh, một thằng nhóc khoanh tay giơ cằm lên mặt mày nghiêm túc. Đây không phải là cậu bạn nhỏ xuất hiện khi vừa khai giảng, đặc biệt chạy đến phòng học uy hiếp cậu hay sao.   Cậu hiểu rõ cười một tiếng. Đúng là, chính mình không cần nghĩ chuyện làm nhân vật nam chính nữa.   “Được rồi.” Mắt cậu nhìn Trình Ân Ân, “Tôi đã hỏi xong, cậu lên xe đi.”   “Vậy…. Xong rồi?” Trình Ân Ân kinh ngạc, mới nói có một câu thôi mà.   Phàn Kỳ cười nhưng không nói gì, vẫy vẫy tay quay người đi.   Trình Ân Ân lên xe, vẫn đang buồn bực: “Cậu ta không phải có chuyện cần giúp đỡ hay sao. Vì sao chỉ nói một câu liền đi rồi, thật là kỳ lạ.”   Nhà đầu tư Giang không từ thủ đoạn ừ một tiếng: “Cho nên, cách xa cậu ta một chút.”   “….”   Sau Giáng Sinh, mọi người liền bắt đầu mong chờ Tết Nguyên đán, Trình Ân Ân quyết định ngày nghỉ này sẽ qua nhà mình. Gần đây thời gian ở nhà của cô quá ít, trong lòng có một loại dự cảm cái nhà này sắp sụp đổ.   Giang Dự Thành cũng không phản đối. Lúc trước Giang Tiểu Sán dính lấy Trình Ân Ân, bây giờ đã biết rõ cái nhà kia không phải là nhà thật cho nên mỗi lần đều không muốn để cô quay về. Nhưng cậu là một cậu bạn nhỏ hiểu chuyện, chỉ hơi biểu đạt một chút rằng mình không vui, Trình Ân Ân dụ dỗ một chút là được.   Trước ngày nghỉ, Đào Giai Văn hẹn Trình Ân Ân đi chơi, sinh nhật của cô ấy vào ngày 30, ngày nghỉ đầu tiên. Trình Ân Ân dĩ nhiên không từ chối, kỳ thật cô cũng rất thích cảm giác chơi đùa cùng bạn bè.   Đào Giai Văn rất hứng thú, trong trường học lên kế hoạch hai ngày liền. Hôm nay muốn ăn thịt nướng, ngày mai lại muốn ăn lẩu, trong chốc lát lại có ý tưởng mới. Giữa trưa ngày cuối cùng, cô mới quyết định, lúc đi cùng nhau từ nhà ăn về lớp học, kéo tay Trình Ân Ân nói: “Quên đi, chúng ta vẫn nên đi ăn hải sản tự phục vụ đi. Đường Tân Giang có một cửa hàng mới khai trương, giảm giá 50%.”   Không biết là lần thứ mấy Trình Ân Ân trả lời: “Được.”   Đang nói, nhìn thấy phía trước có người đi tới, Trình Ân Ân lập tức ngạc nhiên vui vẻ gọi một tiếng: “Chị Vi Vi.”   Đoạn Vi đi lên trước, cười hỏi: “Bàn bạc đi chỗ nào chơi thế?”   “Ngày mai sinh nhật Đào Giai Văn, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.” Trình Ân Ân không chút giấu giếm, “Chị Vi Vi, mấy ngày nay sao không thấy chị ở trường. Em chuẩn bị quà Giáng Sinh cho chị nhưng không thấy chị đâu.”   “Gần đây có chút việc.” Đoạn Vi nói cho qua.   Trình Ân Ân cũng không hỏi nhiều: “Vậy chị chờ em một chút được không, bây giờ em lên lấy.”   Đoạn Vi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Được, chị chờ em.”   Đồ Trình Ân Ân chuẩn bị cũng không phải là cái gì quá mức quý giá. Là một thỏi son môi, mua tại một cửa hàng chuyên doanh, màu sắc cô cũng nhìn hồi lâu, chọn màu Đoạn Vi thường dùng gần đây. Nghe nói đó là màu mới ra, rất hot, chỉ còn một thỏi, Trình Ân Ân không hiểu có phải là người bán hàng dỗ cô hay không.   Cô biết kỳ thật Đoạn Vi không thiếu loại đồ này, lúc tặng còn có chút ngượng ngùng: “Tự em chọn, không biết có hợp không. Chị xem có thích chút nào không.”   Đoạn Vi đã có một thỏi ý đúc, nhưng vẫn trưng ra một biểu cảm kinh ngạc vui vẻ: “Màu này chị rất thích, cảm ơn.”   Trình Ân Ân thật sự vui vẻ, lúc lên lầu bước chân rất nhẹ nhàng.   Đào Giai Văn lặng lẽ hỏi: “Cô ấy là ai?”   “Giáo viên đời sống của chúng ta.” Trình Ân Ân kỳ quái nhìn cô một chút.   Nhưng mà trong kịch bản không có một vị giáo viên đời sống xinh đẹp như vậy. Hơn nữa ngày nào cô cũng ở lại trường sao không gặp qua lần nào. Đào Giai Văn cảm thấy không đơn giản chút nào, giống như ngay từ đầu cô đã nhìn ra bối cảnh của Trình Ân Ân không hề đơn giản.   “Cậu không cảm thấy kỳ quái sao, cô ấy xem ra có thể ở bên ngoài làm nhân viên văn phòng cho những công ty bên ngoài. Sao lại đến trường chúng ta làm giáo viên?”   Vấn đề này vừa vặn Trình Ân Ân có thể trả lời: “Trước kia cô ấy cũng là nhân viên văn phòng, có thể là muốn đổi việc.”   “Vậy đi.” Đào Giai Văn nhún nhún vai. Dù sao cũng không liên quan gì đến cô.   Tan học cùng ngày, Trình Ân Ân liên tục cường điệu chuyện không cần đón cô, nhưng Giang Dự Thành vẫn tự mình đi đón. Lúc đưa cô đến dưới lầu nhà họ Trình, lúc xuống xe căn dặn cô: “Đi ra ngoài cẩn thận một chút, có việc gì gọi cho tôi.”   ‘Đào Giai Văn’ kia, anh đã cho người tỉ mỉ chọn qua, nguyên bản là diễn viên do mình chọn nhưng lại tự tiện đưa ra lời mời ngoài kịch bản, nhưng Trình Ân Ân muốn đi, anh không thể lúc nào cũng ngăn cản cô.   Trước kia loại dặn dò này sẽ khiến Trình Ân Ân cảm thấy giống như người lớn. Nhưng kể từ khi động lòng, chỉ cần anh quan tâm hơn một xíu, sẽ khiến cho tim cô đập nhanh hơn.   Nhất là mấy ngày nay, trong đầu có nhiều hơn hình ảnh xuất hiện hơn một chút, đều liên quan đến anh. Cô không biết mình vì sao lại nghĩ đến những cái này, trong lòng cảm thấy xấu hổ, khi đối mắt với anh liền không nhịn được mà trốn tránh.   Hàm hồ lên tiếng, nhanh chóng chạy vào chung cư.   Hôm sau, Trình Ân Ân hẹn với Đào Giai Văn vào mười giờ sáng, lúc ra cửa, bên ngoài cửa đã có sẵn một chiếc Bentley quen thuộc. Tiểu Vương xuống xe, chạy tới mở cửa xe, ân cần cười: “Ông chủ cho tôi đến đón cô.”   Có chút bất đắc dĩ nhưng ấm áp nhưng được người ta nhớ đến. Trình Ân Ân lên xe, Tiểu Vương lại đi đón Đào Giai Văn, sau đó đưa hai người đến bên cửa hàng bên đường Tân Giang.   “Lúc về cô thông báo cho tôi một tiếng, tôi đến đón cô.”   Trình Ân Ân luôn miệng nói không cần.   Cô cùng với Đào Giai Văn đi đến chỗ ăn tự phục vụ, xem phim, còn mua cho cô ấy một cái cái ví tiền nhỏ để làm quà sinh nhật. Ban đêm cùng nhau ăn tối, khi hai người chuẩn bị đi về nhà, Đào Giai Văn hỏi: “Bây giờ gọi cho tài xe hay sao?”   “Chúng ta đi tàu điện ngầm về đi.” Trình Ân Ân không muốn gây phiền phức cho người khác.   Hai nhà vừa vặn tiện đường, ngày nghỉ nhiều người, trên tàu điện ngầm có vẻ hơi chen chúc. Hai người đứng ở chính giữa khoang, Đào Giai Văn là người nói nhiều, từ chuyện bát quái minh tinh đến tin nóng thời sự chính trị.   Trình Ân Ân nói chuyện với cô một chút, chợt nghe bên trong một khoang khác có người gọi một cái tên.   Đoàn tàu vừa vặn đến trạm, tiếng loa thông báo cùng với tiếng hành khách nói chuyện hỗn loạn một chỗ. Tiếng nói kia dường như chỉ là ảo giác, thậm chí không ai chú ý tới. Nhưng Trình Ân Ân bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.   Có người xuống xe, có người xuống xe, giữa dòng người căn bản không xác định được âm thanh đó phát ra chỗ nào. Cô nhìn một cái bóng lưng từ trên khoang xe kia đi xuống, đột nhiên cử chỉ trở nên si ngốc, một tiếng chào hỏi cũng không vội vàng chạy ra ngoài.   Đào Giai Văn sững sờ, cao giọng gọi “Ân Ân!”, vừa đuổi theo trước khi toa xe đóng cửa.   Trạm tàu điện đổi chuyến, dòng người xuống không ít, một số ít đi theo thang cuốn lên lầu, có người vẫn tiếp tục đi về phía trước. Trình Ân Ân đuổi theo bóng lưng chợt lóe lên, từ một chỗ thang cuốn đang kín người, một đường nhỏ giọng “Cho qua” nhanh chóng đi lên. Không gian tầng trên càng lớn, địa hình cũng vì thế mà phức tạp, dòng người tới lui theo nhiều phương hướng khác nhau giao thoa lẫn nhau.   Bên trong hoàn cảnh ồn ào, Trình Ân Ân chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của mình, cô muốn gọi cái gì, lại giống như mất đi giọng nói, làm cách nào cũng không gọi được.   Ngay lúc đang mê man thì lần nữa nhìn thấy bóng lưng kia, đang từ một cánh cửa nào đó rời đi, cô lập tức co cẳng chạy về phía trước, cô bị cửa kiểm soát ngăn lại, vội vàng hấp tấp lấy vé xe từ miệng túi ra.   Đợi đến khi cô đi từ thang cuốn chạy đến mặt đất, đứng tại chỗ bốn phía mờ mịt, thân ảnh kia hoàn toàn biến mất bên trong cái ồn ào náo động ban đêm, không còn tung tích.   Cô gấp đến mức nước mắt mãnh liệt rơi xuống, hốt hoảng chạy vọt về phía con đường trước mặt. Thế nhưng tìm không thấy, làm cách nào cũng tìm không thấy….   Bên đường đèn neon lấp lánh, trên đường xe cộ rít gào qua lại. Cô bị lạc giữa màn đêm tám chín giờ, không hề có có điểm báo trước cô ngồi xổm người xuống, gào khóc.   *   Một chiếc xe màu đen lao vụt đến thắng gấp một cái dừng lại ở một bên, là Giang Dự Thành bước xuống xe, bước nhanh đến hai người đang ngồi xổm ven đường.   Đào Giai Văn đang ngồi bên người Trình Ân Ân, lo lắng hỏi: “Ân Ân, rốt cuộc là cậu thế nào? Cậu thấy gì? Đừng khóc, chúng ta về nhà có được không?”   Dư quang nhìn thấy thân hình cao lớn đi qua, cô đứng lên, có chút câu nệ nói: “Giang tổng.”   Mi tâm Giang Dự Thành nhăn lại, nhìn Trình Ân Ân đang chôn mặt vào gối, giọng nói so với bóng đêm còn trầm hơn: “Chuyện gì xảy ra?”   “Tôi cũng không biết… Chúng tôi đang trên tàu điện ngầm. Ban đầu êm đẹp, đột nhiên cô ấy lao ra ngoài, chạy rất nhanh. Khi tôi đuổi tới đã thấy cô ấy ngồi xổm chỗ này khóc, cái gì cũng không nói.”   Giang Dự Thành cúi người, hai tay đỡ bả vai Trình Ân Ân, ép buộc cô ngẩng đầu. Cô khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt dàn dụa.   Lòng Giang Dự Thành bị xoắn thành một cục, mơ hồ nghe được cô nghẹn ngào gọi mơ hồ không rõ xen lẫn trong tiếng khóc thút thít.   Đào Giai Văn ngồi xổm chỗ này hồi lâu vẫn không nghe rõ, nhưng chỉ một lát Giang Dự Thành có thể nghe ra được, lòng lại trầm xuống.   Cô thật là không rõ ràng, không ngừng gọi: “Anh…”