Trình Ân Ân đan khăn quàng cổ rất thông thạo, phương pháp đan song nguyên bảo, đơn giản hào phóng và đẹp mắt. Sợi len màu xám đậm, chọn màu này vì quần áo của chú Giang hình như toàn là màu tối, màu xám dễ phối đồ, hơn nữa còn mang lại cảm giác có tư chất.   Hơn nữa còn có một nguyên nhân nữa là lần trước anh đưa cho cô một cái khăn quàng cổ, chính là màu này, lúc Trình Ân Ân đã giặt sạch sẽ trả lại anh lại nói cô giữ lại.   Thứ tư, cô hoàn thành đúng hạn, trước khi tan học gói quà lại cẩn thận: Khăn quàng cổ được xếp vuông vức, gói lại bằng một tờ giấy tuyết lê màu xám, dán một cái nhãn tròn nhỏ ở giữa, sau đó bỏ vào bên trong một cái hộp quà màu xanh đậm được chuẩn bị từ sớm, còn có một cái nơ bướm bằng dây ruy băng màu vàng nhạt.     Cô làm những việc này lúc ở trong phòng học, Phàn Kỳ ngồi một bên chống cằm quan sát. Cái nơ bướm cô làm ra giống ngoài cửa hàng quà tặng như đúc, tinh xảo, xinh đẹp, trước kia không phát hiện cô có tài nghệ này.   Phàn Kỳ vươn tay-------   Trình Ân Ân nhanh tay ôm cái hộp đi, vừa nghiêm túc vừa phòng bị nói: “Cái này thật sự không phải cho cậu.”   Cậu đành rụt tay về, lông mày nhăn lại, diễn sự khó chịu của nhân vật nam chính cực kỳ chân thật.   Cậu cực kỳ hoài nghi phía đầu tư đổi kịch bản, tăng thêm một nhân vật “Nam chính” khác vào. So với cậu đãi ngộ còn tốt hơn, không chừng cậu từ nam số một hiện tại trở thành nam số hai.   Trình Ân Ân vẫn như cũ không thể nào hiểu được cái oán giận “Nam chính ta đây không hề cao hứng, có phải cậu có nam chính khác bên ngoài không”, đeo cặp sách trên lưng cẩn thận bưng hộp xuống lầu.   Sợ khăn quàng cổ bị lắc trở nên lộn xộn bên trong, cô cầm ổn định trên tay, tâm tình như muốn nhảy cẫng lên, nhưng bước chân lại rất kiềm chế.     Nhưng khi cô đi ra cổng trường tiếc nuối phát hiện hôm nay Giang Dự Thành không tới.   Giang Tiểu Sán nhìn hộp quà được bao bọc tinh xảo trong tay cô, lông mày nhướng lên cao, làm một cái mặt quỷ. “Ai ui, Tiểu Ân Ân cực kỳ dụng tâm nha! Trong lòng đồng chí lão Giang vui muốn nở hoa rồi.”   Trình Ân Ân không biết điều bất ngờ của mình đã bị cậu bé sớm phát hiện, ngay cả bí mật cũng bị tiết lộ rồi, có chút ngượng ngùng: “Chị tự làm, không đáng tiền.”   “Ai nói, chị tự mình làm mới chính là báu vật vô giá.” Kỹ năng dỗ dành con gái của Giang Tiểu Sán phải nói là đầy một bụng.   “Hy vọng chú Giang sẽ không ghét bỏ.”   Bọn họ không về nhà mà Tiểu Vương chở thẳng bọn họ đến Sáng tạo Thành Lễ.   Giang Dự Thành vẫn còn hội nghị chưa kết thúc, Phương Mạch Đông xuống dưới đón thay. Giang Tiểu Sán quen cửa quen nẻo đi theo anh vào cửa chính, Trình Ân Ân đi sau cùng, tò mò nhìn bốn phía dò xét.   Thiết kế của nơi này tạo nên cảm giác hiện đại cùng tinh tế, đại sảnh rộng lớn tràn ngập không khí. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi gương, phong cách đá có vân tự nhiên.   Quầy tiếp tân có bốn người mặc đồng phục màu xanh đậm, trang điểm phù hợp, tóc được búi thấp lộ ra sự khiêm tốn cùng thu mình, nhưng ngũ quan của ai nấy đều tinh xảo. Khi Phương Mạch Đông cùng với Giang Tiểu Sán đi qua mắt nhìn thẳng, nhưng Trình Ân Ân thấy rất vui vẻ, đi qua thật xa nhưng vẫn quay đầu nhìn lại.   Các chị gái kia thật là xinh đẹp.   Phương Mạch Đông quét thẻ dẫn hai người qua cửa kiểm soát, trên đường đi vào thang máy. Mỗi lần gặp bất kỳ nhân viên nào, mỗi người đều dừng chân lại, gật đầu với bọn họ, cực kỳ lễ phép.   Trình Ân Ân không hề phát giác thái độ cung kính của mọi người, chỉ lo nhìn mấy chị gái xinh đẹp khiến cho mắt người ta sáng lên, có loại kích động của bà mối đi vào căn cứ của mỹ nữ.   Đi vào thang máy VIP lên tầng cao nhất, quẹo góc, đi vào khu vực làm việc, nghe được một giọng nói: “Cô Trì, cô không có hẹn trước thì không gặp được Giang tổng của chúng tôi được. Xin cô rời đi cho, xin đừng làm khó chúng tôi nữa.”   Lúc đoàn người Trình Ân Ân đi vào cửa, chính là nghe được Trì Tiếu đang nói: “Tôi cùng với Giang tổng có giao tình từ lâu. Các cô bận thì không cần chào hỏi tôi. Tôi đứng ở đây đợi anh ấy là được.”   Nữ thư ký nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì nghe được tiếng bước chân đằng sau. Cô quay đầu lại nhìn thấy Phương Mạch Đông nhẹ nhàng thở ra, dùng giọng không ai có thể nghe được báo cáo: “Không biết vào bằng cách nào, khuyên kiểu gì cũng không đi.”   Nếu là người khác đã trực tiếp gọi bảo vệ lôi ra ngoài, nhưng mà người trước mặt lại là một minh tinh có mức độ ảnh hưởng nhất định, không thể tùy tiện đắc tội.   Phương Mạch Đông gật đầu: “Để tôi.”   Hôm nay Trì Tiếu đổi một loại phong cách ăn mặc khác, mộc mạc hơn nhiều. Áo khoác dài màu xám, bên trong là áo len bó sát dài tay cùng với váy da màu đen, cùng một đô bốt ống cao quá gối, kéo dài tỷ lệ đôi chân rất xinh đẹp.   Phương Mạch Đông bước qua, nho nhã lễ độ nói: “Cô Trì đại giá quang lâm, có chuyện gì cần tìm Giang tổng sao?”   “Không có việc gì,” Trì Tiếu nhìn chằm chằm Trình Ân Ân đứng sau lưng anh dò xét, nghe vậy nhoẻn miệng cười, “Vừa vặn đi ngang qua, đi lên chào hỏi.”   “Không khéo rồi, hôm nay công việc của Giang tổng rất nhiều, xong hội nghị còn phải tham gia tiệc gia đình. Nếu cô có chuyện gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ thay cô truyền đạt lại.”   Trì Tiếu đại khái cuối cùng cũng nhận ra Trình Ân Ân, ánh mắt biến đổi, trực tiếp đi qua Phương Mạch Đông, đi đến trước mặt cô, cười thân thiết, “Em cũng tới đây sao, trùng hợp như vậy.”   Chữ ký lần trước mang về Diệp Hân kích động muốn có, Trình Ân Ân đáp lại một tiếng “Xin chào”, suy nghĩ có nên xin thêm chữ ký một lần nữa không.   Giang Tiểu Sán là một tiểu nhân tinh. Tuy là lần đầu tiên gặp Trì Tiếu nhưng nhìn tình huống trước mắt liền đoán được tính toán trong lòng người phụ nữ này.   Giả vô tội là sở trường của cậu bé, lôi kéo góc áo Trình Ân Ân, nhút nhát hỏi: “Mẹ, vì sao dì này lại có mặt ở văn phòng của ba?”   Không khí đông đặc lại.   Trình Ân Ân sửng sốt, nhưng mà ước chừng vì đây cũng phải là lần đầu tiên Giang Tiểu Sán gọi cô là mẹ, cô cũng không quá mức quá khiếp sợ.   Về phần Trì Tiếu, nhìn Giang Tiểu Sán lại nhìn Trình Ân Ân, há to miệng, sửng sốt không nói lời nào.   Không đúng, trước đó cô rõ ràng nghe một cô bé cùng công ty nói, Trợ lý của cô ấy có chị gái làm cho một công ty luật, sếp của chị gái này đang giúp Giang tổng xử lý vụ ly hôn. Chuyện này đã qua mấy tháng rồi, khẳng định đã sớm xong xuôi.   Nhưng mà cô gái này lại ăn mặc như một cô bé học sinh, sao có thể là vợ của Giang tổng được chứ?   Cậu bé này chắc không phải là con của Trợ lý Phương. Dáng dấp của cậu bé quả thực giống Giang tổng như khuôn đúc….   Bên trong đôi mắt Trì Tiếu lần lượt là kinh ngạc, hoang mang, hoài nghi. Giang Tiểu Sán chọc chọc eo Trình Ân Ân, vụng trộm nháy mắt với cô.   Trình Ân Ân kịp phản ứng, chậm nửa nhịp mà “Ồ” một tiếng, rất không thuần thục diễn kịch: “À… Tìm ba có chút chuyện liên quan đến công việc.”   Gương mặt của Trì Tiếu biến sắc mấy lần liền, cuối cùng lại thành một nụ cười có vẻ mất tự nhiên nói một tiếng: “Thì ra là Giang phu nhân, mắt tôi có chút vụng về.”   Trình Ân Ân cố gắng kéo căng biểu cảm, không còn rụt rè, lấy toàn bộ khí tràng của bản thân ra mà “Ừ” một tiếng.   Đáp lời xong cảm giác giống như mình đạt được chân truyền của chú Giang.   Ánh mắt của Trì Tiếu bỗng nhiên rơi vào phía sau cô, 0.01 giây hoàn toàn đổi thành một vẻ mặt khác, giọng nói liền mềm mại, yêu kiều thêm mấy phần: “Giang tổng.”   Hai chữ này lập tức chọc thủng cầu khí bị ép phải bơm căng đang bao xung quanh Trình Ân Ân. Cô quay đầu theo, vô ý thức rụt rụt cổ lại, chẳng biết tại sao đột nhiên lại chột dạ.   Giang Dự Thành mới bước ra từ trong phòng họp, khoát tay ra hiệu hai người quản lý vốn đang đi cạnh mình rời đi.   “Ba!” Cho tới bây giờ, Giang Tiểu Sán chưa hề gọi một cách ngọt ngào như vậy, ngào qua ôm chầm đùi Giang Dự Thành, thân mật cực kỳ, “Ba, Sán Bảo Nhi rất nhớ ba.”   Giang tổng đã thấy qua việc đời, mặt không đổi sắc, bóc ra cái keo da chó đột nhiên dính lên thân, bước từng bước thong dong.   Giang Tiểu Sán hấp tấp sắm vai trùng theo đuôi.   Trì Tiếu là người có phản ứng nhanh nhất trong đám người, quay người lại lấy trên ghế ngồi chờ lúc nãy một cái túi giấy, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.   “Mấy hôm trước tôi có đi Pháp xem show thời trang, thuận tiện mua quà sinh nhật cho anh. Là khăn quàng cổ Cashmere phiên bản giới hạn, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thấy nó thích hợp với anh.”   Giang Dự Thành không nhận, thậm chí cũng không liếc qua một cái, “Cô Trì khách khí, cảm ơn tấm lòng của cô, quà tặng thì không cần.” Lễ tiết đúng chỗ, nhưng ngữ khí cùng với hành vi thì không khác nào đối đãi với một thuộc hạ cấp dưới.   “Xin mời trở về.”   Cho dù có “chính cung nương nương” ở đây, Trì Tiếu dường như vẫn chưa chết tâm.   Nhưng Giang Dự Thành không cho cô ta thêm cơ hội, nghiêng đầu nhìn Trình Ân Ân, khóe mắt mang theo một ý cười vi diệu:   “Đi vào thôi, Giang phu nhân.”   Nửa câu sau anh cố ý nhấn mạnh, tiếng nói từ tính cùng với một cú sấm sét như đang bổ tới đỉnh đầu cô. Trong nháy mắt cổ cô cứng ngắc lại, bị Giang Tiểu Sán dắt tay đi đến văn phòng ở cuối hành lang.   Một tiếng này rơi vào trong tai của những người không được để ý tới, không thể nghi ngờ đó chính là ‘tình thú’ giữa hai vợ chồng.   Trì Tiếu một giây trước còn chưa chịu thua, lúc này chợt cảm thấy xấu hổ. Rốt cuộc là cô có cái vận khí gì, vì sao đến hai lần, cả hai lần đều đụng phải ‘chính cung nương nương’.   Cô ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn bóng lưng của Trình Ân Ân, trong lòng nói thầm, khẩu vị của Giang tổng chính là trâu già, thích gặm cỏ non?   Đường đi chỉ ngắn ngủi mấy bước, khi Trình Ân Ân đi vào cửa, bên tai đã hồng thấu.   Sớm biết chú Giang trở về sớm như vậy, cô sẽ không giúp Giang Tiểu Sán đóng kịch, thật sự là rất xấu hổ nha….   Giang Tiểu Sán đi vào văn phòng xem như nhà mình, cởi giày nhào lên ghế salon, nổ giòn một trận cười vui vẻ. Trình Ân Ân cảm thấy vô cùng xấu hổ, đứng tại chỗ cọ tới cọ lui.   Giang Dự Thành đi đến gần cánh cửa, dừng lại bên cạnh cô nhìn đến cái hộp cô ôm trong ngực, giương mắt.   “Tặng tôi?”   Trình Ân Ân trả lời một cách vô thức: “Dạ.”   Nhưng mà một giây sau, lại nghĩ đến những gì Trì Tiếu vừa nói.   Người so với người thật sự làm cho người ta tức chết. Khăn quàng cổ của người ta được mang về từ show thời trang còn là phiên bản số lượng có hạn. Còn đồ của cô là một món đồ tự đan mà cuộn len mua ngoài thị trường chỉ khoảng 20 đồng. Nếu đem đi so sánh thật sự là không lên được mặt bàn.   Cô thấy có chút xấu hổ khi đem tặng.   Tay Giang Dự Thành đang nâng lên, nắm lấy một phần của hộp quà, muốn nhận, nhưng Trình Ân Ân đang nắm chặt theo bản năng. Động tác gặp phải lực cản, Giang Dự Thành ngước mắt, trong mắt mang theo ý tứ dò hỏi.   Trình Ân Ân mím môi, cuối cùng quyết định đẩy cái hộp vào trong ngực anh. Giống như không dám đối mặt, cúi đầu ngồi xuống trên ghế salon da thật, rũ đầu xuống, hai đầu bàn chân vô thức đụng vào nhau.   Giang Dự Thành cố ý ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu mở quà, động tác chậm rãi, hiện rõ trong dư quang của cô.   Lúc Giang Dự Thành nhìn thấy tờ giấy tuyết lê cùng với nhãn hiệu Zespri, trầm mặc một vài giây.   Thật sự là có sáng tạo, nhãn hiệu của Kiwi đi kèm với gói quà.   Lấy nhãn hiệu ra, lật ra tờ giấy tuyết lê mỏng, khăn quàng cổ được gấp lại chỉnh tề có đường chỉ chặt chẽ vuông vức, sợi lên sờ lên rất thoải mái dễ chịu.   Anh rũ mắt nhìn, trầm mặc hồi lâu.   Trình Ân Ân vẫn luôn nhìn trộm anh, thấy thế nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ tùy tiện đan thôi, chú không thích cứ nói…..”   “Thích.” Giang Dự Thành không để cô nói hết câu.   Lần đầu tiên cô đan khăn quàng cổ cho anh cũng chính là cái màu này cũng chính là hoa văn này, chỉ là lúc đó kỹ thuật đan của cô không tốt như hiện nay.   Lúc đưa cho anh cũng không hề đóng gói cẩn thận như vậy, đan xong liền ôm trong người, đi qua hai tòa nhà vào nhà anh gõ cửa. Giang Dự Thành mở cửa, liền bị cô dùng khăn quàng cổ quàng lại, vui vẻ quấn hai ba vòng mới buông tay.   ---- “Anh đã bị em buộc lại rồi, về sau không được rời khỏi em hai mét, biết không?”   Trong lòng Trình Ân Ân thấp thỏm, nghe được anh hỏi: "Đan được dài bao nhiêu?”   Liền trả lời: “Hai mét.”   “Vừa vặn.” Giang Dự Thành nói.