Vợ tôi bị tinh thần phân liệt
Chương 17
Sáng sớm lúc Trình Ân Ân rời giường, hai cha con đã có mặt ở phòng khách. Giang Dự Thành thảnh thơi ngồi trên ghế salon xem tin tức. Giang Tiểu Sán như một con gấu túi nhỏ đu trên cây cuộn trên đùi anh, bẹp bẹp miệng:
“Năm nay không có ai chuẩn bị bánh kẹo cho con, quá thảm rồi hu hu hu….”
“Người khác đều có trang phục, chỉ có mình con không có, thật sự là không có chút mặt mũi mà hu hu hu…”
Giang Dự Thành nắm cổ áo con gấu lên, ném lên ghế salon: “Con học tiểu học năm thứ ba, không phải nhà trẻ.”
Giang Tiểu Sán ôm thân hình nhỏ xíu của mình lã chã chực khóc: “Mỗi lần mẹ con đều giúp con chuẩn bị hu hu…”
“…”
Hai mắt của Giang Dự Thành híp lại nhìn cậu bé chằm chằm một lúc lâu, đưa ra một tấm thẻ: “Đừng khóc.”
“Cảm ơn ba!” Nước mắt của Giang Tiểu Sán thu hồi lại trong một giây đồng hồ, đắc ý tiếp nhận thẻ, nhảy từ trên ghế salon xuống.
Đi ngang qua phòng của Trình Ân Ân, vừa vặn lúc cô mở cửa đi ra, Giang Tiểu Sán nhìn cô nháy mắt một cái, hai cánh tay tạo thành trái tim: “Biu~”
Mặt mày Trình Ân Ân mờ mịt, làm động tác tay trả lại cho cậu một trái tim.
Điểm tâm vẫn là đồ Trung, rất phong phú: Cháo cá tuyết, bánh bao chiên nhỏ, trứng cuộn, sủi cảo tôm thủy tinh, cùng với năm sáu món món ăn kèm khác.
Sức ăn của Trình Ân Ân không nhiều, ăn nửa chén cháo liền cảm thấy không ăn thêm được nữa. Cô vừa buông thìa xuống, muốn dùng khăn ăn lau miệng một cái, nhìn thấy một ánh mắt đảo qua. Biểu cảm của Giang Dự Thành rõ ràng là không hề thay đổi, nhưng cô bị dọa sợ đến mức lập tức ôm lấy bát cháo, ăn hết một nửa còn lại.
Sáng sớm công ty có hội nghị, so với hai người bọn họ Giang Dự Thành còn đi sớm hơn. Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán sau khi ăn xong điểm tâm, cùng nhau bước xuống lầu. Đưa cô đến trường học, khi vẫy từ chào tạm biệt, Giang Tiểu Sán nói: “Hôm nay chị tan học sớm, hôm nay có hoạt động.”
Trình Ân Ân quay về phòng học, cô lấy ra cái ly mới mua cho Đới Dao để lên bàn cô ta. Cuối cùng cô mua cái ly hiệu gà trống, giống như đúc với cái của cô ta, kèm theo một hộp trà trái cây có giá trị gấp hai lần cái ly, cái này là tất cả những gì cô có thể làm.
Hôm nay Đới Dao đến muộn, phát hiện túi giấy trên bàn học, mở ra xem, một mặt mất hứng nhìn về phía Trình Ân Ân.
Lúc đó Trình Ân Ân đang cúi đầu ôn bài tập ngày hôm qua, không nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của cô ta; Phàn Kỳ nghiêng người qua liếc nhìn một cái, Đới Dao mới khó chịu mà quay mặt lại.
Trình Ân Ân nhớ kỹ những gì Giang Tiểu Sán dặn dò, thu dọn mọi thứ từ sớm, đến giờ tan học nhanh chóng chạy ra ngoài. Chiếc Bentley đã dừng bên ngoài cổng trường, hôm nay tài xế là Tiểu Vương. Trên đường đi Giang Tiểu Sán thần bí không chịu mở miệng nói đó là hoạt động gì, mãi cho đến khi về tới nhà.
Thang máy đi đến tầng cao nhất, cậu bé đưa lưng về phía thang máy, giang hai cánh tay, cười híp mắt với Trình Ân Ân nói: “Chuẩn bị cho tốt nha, ba, hai, một!”
Khi giọng nói của cậu bé vừa dứt, cửa thang máy liền mở ra, hình ảnh khác thường so với hàng ngày xuất hiện trước mắt.
Giang Tiểu Sán nhảy ra ngoài: “Tang tang tang tàng~”
Một căn phòng đơn giản lịch sự tao nhã bị trang trí thành không khí Halloween. Một lâu đài nhỏ lập thể nằm ở chính giữa đại sảnh. Chung quang là từng chuỗi đèn hình bí đỏ cùng với đầu lâu. Trên mặt đất bày ra đủ loại hình dạng kích thước đèn bí đỏ khác nhau. Trên tường cũng treo một ít, ngọn nến sáng lên bên trong chỗ mặt quỷ lập lòe, tạo nên một hơi thở kinh dị.
Trang trí Halloween không khó, nhưng bố trí toàn bộ căn phòng lớn như vậy không chỉ tốn thời gian mà còn đốt tiền. Phạm Bưu vẫn đang cần cù chăm chỉ ngồi trên mặt đất chuyên tâm điêu khắc đèn bí đỏ.
Đường đường là một đại ca xã hội đen là phải làm tất cả mọi chuyện để dỗ dành con nít.
Giang Tiểu Sán rất ham chơi, thì ra hoạt động mà cậu bé nói chính là Halloween. Trình Ân Ân cũng thích, đẩy cửa ra, phát hiện căn phòng của mình cũng được trang trí như vậy, hưng phấn xoa xoa lòng bàn tay.
“Thích không?” Giang Tiểu Sán đưa cho cô một cái túi nhựa, “Đây chính là quần áo của chị, chị đi thay đi.”
Trình Ân Ân vui vẻ gật đầu, đi vào căn phòng khắp nơi đều là đèn bí đỏ.
Trang phục tạo hình ma cà rồng, áo choàng lớn cổ đứng màu đen, trên lưng còn có cánh dơi nhỏ. Trình Ân Ân thay xong phát hiện trang phục của Giang Tiểu Sán cũng giống như mình, một con ma cà rồng nhỏ.
Cậu bé đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm đồ trang điểm không biết lấy từ chỗ nào, bôi bôi xóa xóa trên mặt, cực kỳ thuần thục.
Trình Ân Ân đi qua cúi đầu nhìn, phát hiện cậu đã hóa trang gần xong.
“Đến đây,” Cái miệng Giang Tiểu Sán đỏ chót nhìn cô cười, “Em giúp chị hóa trang.”
Đi công tác mấy ngày, công việc cần xử lý ở công ty không ít, xử lý xong bên ngoài màn đêm đã buông xuống.
Đi thang máy chuyên dụng xuống lầu, Giang Dự Thành nhìn Phương Mạch Đông nói: “Không còn sớm nữa, cậu trở về đi.”
Vị trí Trợ lý Tổng giám đốc này không hề dễ làm, phía sau cái gọi là nở mày nở mặt chính là lượng công việc nhiều gấp đôi lượng công việc của người khác. Tổng giám đốc bao nhiêu bận rộn, Trợ lý cũng có bấy nhiêu bận rộn.
Phương Mạch Đông gật đầu, trước khi đi nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi.” Anh lấy ra một tờ thiệp mời, trên đó đầu lâu còn được in nổi phải nói rất có cảm xúc. “Vị tiểu thiếu gia nhà họ Lục mở Halloween party, có đưa thiệp mời tới. Tiểu Sán thích nhất những hoạt động như thế này. Ngài có thể dẫn cậu bé đi chơi một chút.”
Giang Dự Thành nhận lấy, tiện tay bỏ qua một bên.
Lão Trương tài xế đưa anh về chung cư, Giang Dự Thành một mình lên lầu. Khi cửa thang máy vừa mở ra, bước chân bước ra ngoài có ngừng lại một chút.
Bên trong một màu đen kịt, chỉ có đèn bí đỏ cùng với đèn đầu lâu quỷ dị sáng lên, tiếng nhạc kinh khủng chầm chậm vang lên xung quanh không gian. Trong bóng tối, có một mảnh trắng xóa chợt lóe qua.
Giang Dự Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên trong bối cảnh âm nhạc âm trầm, có âm thanh cực nhẹ của lốp xe lướt trên sàn nhà bóng loáng.
Tai của anh rất thính, nhìn chằm chằm phương hướng truyền âm thanh đến. Chỉ trong chốc lát, thấy một thân ảnh quỷ dị bay về phía mình --- Áo đen mặt trắng, nhanh chóng tới gần đúng là rất có hiệu quả làm kinh hãi.
Một giây trước khi cái mặt quỷ kia tiếp cận mình, Giang Dự Thành bỗng nhiên đưa tay, đè xuống công tắc trên tường.
Ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, thân ảnh giả thần giả quỷ không có chốn che thân.
Với cái nhiệm vụ dọa Giang Dự Thành này, Trình Ân Ân vốn tràn đầy thấp thỏm cùng với kháng cự, nhưng bị Giang Tiểu Sán giật dây. Sau đó cậu bé còn trực tiếp đẩy lên xe cân bằng, căng da đầu xông tới, nào ngờ anh đột nhiên bật đèn.
Chính mình bị dọa đến mức hét lên, lảo đảo một cái liền trượt xuống khỏi xe cân bằng.
Tay của Giang Dự Thành vồ lấy, chặn người ôm ngang. Thuận tiện đá chiếc xe cân bằng sang một bên.
Đã nuôi hơn một tháng, vẫn là thể trọng không qua được 45kg. Một tay anh ôm dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô chụp vào trong ngực.
Cái eo thon kia, dưới lòng bàn tay có thể rõ ràng cảm nhận được xương sườn.
Trên mặt Trình Ân Ân bị Giang Tiểu Sán hóa trang cực kỳ khoa trương. Cả khuôn mặt trắng toát, cái miệng lớn đầy máu tươi, con mắt được hóa trang mắt khói một cách khoa trương, khóe mắt còn vẽ lên một cái dấu thập nhỏ, khi cô soi gương còn không nhận ra bản thân.
Lúc này đầu chôn trong ngực Giang Dự Thành, mùi nước hoa chiết xuất từ gỗ trầm ổn, không chút tiếng động khiến người khác sa vào.
Mùi hương xông vào mũi làm cho đầu Trình Ân Ân choáng váng, vội vàng hấp tấp nâng mặt lên khỏi ngực anh. Sau đó trừng mắt nhìn cái áo trắng trong bộ vest sẫm màu, mắt choáng váng.
“Tôi, tôi…” Mặt cô đều đỏ, há miệng run rẩy không biết là sợ hãi hay xấu hổ. Giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu, “Tôi không phải cố ý.”
Giang Dự Thành nhìn cô chằm chằm, không hề lên tiếng.
Đôi mắt anh hẹp dài, tròng mắt liếc nhìn người khác luôn có vẻ trong trẻo lạnh lùng không có chút độ ấm, nhưng trong ngực lại rất ấm áp. Trình Ân Ân ý thức được điểm này, vội vàng hoảng hốt lui lại.
Giang Dự Thành thuận thế buông tay, ngước mắt, thoáng nhìn về phía trước bên trái, cái đầu một con ma cà rồng nhỏ đang len lén lùi về sau.
Vài giây đồng hồ sau, âm nhạc khủng bố dừng lại, Giang Tiểu Sán giẫm lên một chiếc xe cân bằng khác, như không có việc gì trượt đến, lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hai người.
Trình Ân Ân cằm khăn tay, hoảng sợ giúp Giang Dự Thành xoa xoa ngực áo, vừa nói lời xin lỗi: “Xin lỗi chú Giang, tôi sẽ giặt sạch cho chú.”
Cô không dám dùng sức, chùi rất nhẹ, lực đạo kia một chút lại một chút quét lên ngực… Giang Dự Thành nắm lấy cổ tay cô, buông xuống.
Trình Ân Ân cho là anh tức giận, nhìn giống như một bạn học nhỏ đang phạm lỗi, nhéo nhéo tay đứng một chỗ, gục đầu xuống.
Giang Dự Thành nhìn ngực áo một cái, ngữ khí nhàn nhạt: “Cứ để vậy đi, thật đẹp mắt.
“….” Trình Ân Ân lại càng xấu hổ.
Giang Dự Thành nhìn Giang Tiểu Sán đang vờn qua vờn lại, lại nhìn về phía Trình Ân Ân, thấp giọng hỏi một câu: “Muốn đi party chơi không?”
Giang Tiểu Sán lập tức cướp lời đáp lại: “Muốn!”
Trình Ân Ân nhìn anh, cũng theo đó mà gật đầu.
Giang Dự Thành quay người lại bước vào thang máy, nhìn thấy cô vẫn còn ngây ngốc: “Tới đây.”
Nhà họ Lục có một Nhị thiếu gia có lối sống phóng túng, tinh thông mọi thứ. Bình thường anh ta cùng với đám anh em phá gia chi tử rất thích mở các thể loại party. Giao tình của hai nhà không ít, chỗ Giang Dự Thành lại có một Giang Tiểu Sán thích tham gia các thể loại party, mỗi lần đều được mời.
Lúc anh dẫn Trình Ân Ân cùng Giang Tiểu Sán đến, hiện trường cực kỳ náo nhiệt. So với cái trang trí ở nhà họ Giang chuyên nghiệp hơn rất nhiều, đủ thể loại trang phục, không thiếu những cái khác lạ. Trên đường đi đến gặp không ít yêu ma quỷ quái, Hắc Bạch Vô Thường cùng với Kim Ba Béo (*) đều có cả.
(*)金三胖 – Biệt danh của Kim Jong-Un.
Giang Tiểu Sán giống như một đứa bé đi lạc tìm lại được nhà, lôi kéo Trình Ân Ân nhanh chóng gia nhập vào đám người.
Giang Dự Thành đang mặc âu phục ở trong đó, ngược lại lại lộ ra sự khác biệt, bản thân cũng không để ý, đi thẳng đến bên cạnh bàn tiệc đứng, bóc hai khối điểm tâm ăn lót dạ. Một Tổng giám đốc hàng ngày trăm ngày công việc, đến bây giờ ngay cả cơm tối còn chưa kịp ăn.
Dựa vào bàn, uống nửa ly Champagne, Giang Tiểu Sán hồng hộc chạy đến: “Ba, ba có nhìn thấy Tiểu Ân Ân không?”
Giang Dự Thành ngồi dậy: “Thế nào?”
“Con đi chung với mẹ. Con đứng xem biểu diễn, quay đầu lại không thấy mẹ đâu nữa.” Giang Tiểu Sán quay đầu chạy về tiếp tục tìm.
Trình Ân Ân chính là một dân mù đường chính cống, mỗi lần đều có cảm giác phương hướng sai lầm, bảo đảm chọn sai đường. Giang Dự Thành để ly rượu xuống, nhanh chân đuổi theo.
Party chơi rất vui, Trình Ân Ân quên cả trời đất, nhìn thấy hai người cũng mặc trang phụ quỷ hút máu lơ lửng trên không, đứng ở một chỗ vui tươi hớn hở quan sát một hồi lâu. Lúc hoàn hồn lại phát hiện không nhìn thấy Giang Tiểu Sán đâu cả.
Lo lắng cậu bé đi lạc, Trình Ân Ân vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhiều người, con nít cũng không ít, cô đi tới đi lui, sau rồi mình cũng lạc đường luôn.
Khi tìm đường trở về, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một người mặc trang phục siêu trộm Kid. Lễ phục cùng mũ hai màu trắng xanh, khung kính mắt đơn màu bạc, một bên mặt nhìn cũng rất đẹp, thật giống như một nhân vật bước ra từ manga.
Trình Ân Ân nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần. Bên tai phải của anh ta có một cái nốt ruồi nhỏ.
Người kia giống như phát hiện ra, đang cùng người bên cạnh đùa giỡn, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt không chút phán xét nhìn qua.
Nhìn trộm còn bị người ta phát hiện, Trình Ân Ân vội vàng dịch mắt, tiếp tục tìm được. Vừa đi được hai bước, bả vai bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu lại, là vị siêu trộm Kid.
Nhìn chính diện đẹp trai hơn, khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi, một khí chất đặc biệt đan xen giữa thành thục và đường hoàng.
Dáng người Trình Ân Ân nhỏ, còn gầy, khoác lên áo choàng ở chỗ đó, nhìn cũng rất nhỏ.
Kid dò xét cô từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, trêu chọc: “Đây là con dơi nhỏ của nhà ai chạy ra ngoài vậy?”
Miệng của Trình Ân Ân còn chưa kịp mở ra, bỗng nhiên cổ áo sau gáy bị nắm chặt cả người bị kéo đi.
Giang Dự Thành kéo cô ra sau lưng, bóng lưng cao lớn rắn chắc che chắn cho cô, hiện trường ồn ào náo động, anh không nặng không nhẹ nó rõ ràng như gõ vào màng nhĩ:
“Nhà tôi.”
Lỗ tai giống như bị nóng lên một chút, Trình Ân Ân đưa tay xoa xoa.
“À, Giang tổng à.” Khẩu khí này nghe ra hình như là người quen, nhưng lại không phải là bạn bè.
Kid nhìn qua phía sau Giang Dự Thành: “Người đó là Ân Ân? Trách không được khi tôi nhìn thấy đã cảm thấy có chỗ nào quen quen. Đến đây, Ân Ân, chúng ta ôn chuyện cũ.”
Trình Ân Ân không khỏi cảm thấy kỳ quái, anh ra đang nói với mình sao? Nhưng mà cô căn bản không biết người này nha? Ôn cái gì cũ?
Cô ló đầu ra sau lưng Giang Dự Thành: “Tôi không biết anh.”
“Tôi là Cao Thượng.” Kid khẽ mỉm cười nói.
Trình Ân Ân nghiêm túc nghĩ một vài giây đồng hồ, tiếc nuối lắc đầu. Nụ cười tự tin trên mặt Cao Thượng ngưng trệ trong chớp mắt.
“Hồi cao trung đã từng theo đuổi theo em, không nhớ sao?”
Sắc mặt của Giang Dự Thành cực kỳ nhạt, với câu nói đó cũng không có biểu hiện kinh ngạc nào.
Có lẽ Trình Ân Ân đã quên nhưng anh vẫn còn nhớ rõ. Lúc trước thằng nhóc này cùng với một đám người xoắn xuýt đứng dưới lầu nhà họ Trình khí thế to lớn tỏ tình, bị Trình Lễ Dương cầm gậy gộc đuổi đánh vài dặm.
Trình Ân Ân càng thêm mờ mịt, “Có phải anh nhận nhầm người không?”
Có nhiều thứ không thể nào diễn được, phương thức nói chuyện của cô ấy chính là một thiếu nữ 17-18 tuổi. Nhưng như thế nào Cao Thượng cũng thấy cô ấy chính là người mình biết kia không thế nào sai được.
Anh lấy từ trong ngực ra một cây bút máy, màu đen mạ vàng, Montblanc classic.
“Cái này em không nhớ rõ?”
Ánh mắt Giang Dự Thành dừng lại trên cây bút, nhớ đến chuyện xảy ra vào một ngày trước, không hề phát hiện ra lông mày nhỏ nhăn lại.
“Em là vỡ một cái ly của bạn cùng lớp, bị cô ta dọa dẫm. Anh giúp em thoát được, em quên rồi sao?” Cao Thượng vẫn nói, “Lúc đầu anh vứt đi rồi, nhưng em kiếm lại được lau sạch sẽ, còn khử độc cho anh, anh vẫn luôn giữ đến bây giờ….”
Dự cảm được chứng thực, sắc mặt của Giang Dự Thành hoàn toàn chuyển sang lạnh lùng.
Trình Ân Ân còn đang hoảng sợ, Cao Thượng làm sao biết được chuyện cây bút máy cùng với cái ly của cô. Nếu cô quay đầu nhìn một chút, sẽ phát hiện ra khí áp của người bên cạnh đang xuống cực thấp, cả người lặng im sa sầm, cảm xúc đã bị áp chế đến mức cực hạn.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
11 chương
16 chương
17 chương
1175 chương
82 chương