Tổ chức của á nhân đã hoạt động được một quãng thời gian, thông qua rất nhiều con đường, phát triển thành đội ngũ của chính mình, tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt, quan trọng nhất chính là, trải qua nhiều năm chống lại, thủ lĩnh của á nhân đã thâm nhập vào sâu trong lòng của mọi á nhân, bọn họ nghĩ tất cả mọi biện pháp để bảo vệ thủ lĩnh này, vì vậy mà đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa biết vị thủ lĩnh này là ai? Vị thủ lĩnh này xuất quỷ nhập thần, không ai gặp được tướng mạo thật sự của hắn, nhưng lại được tất cả á nhân tôn sùng và chống đỡ, đương nhiên những chuyện hắn làm, cũng đều là vì đấu tranh cho sinh tồn của á nhân. Rất nhiều á nhân thậm chí sẽ chủ động hi sinh tính mạng cùng tôn nghiêm của mình, chính là vì lấy được tình báo cùng tiền tài cho á nhân. Chính phủ tuy rằng tận lực chống lại, nhưng giống như An Tâm nói có áp bức thì có đấu tranh, huống chi số lượng của á nhân lớn như vậy, vì vậy mà hiện tại tổ chức của á nhân không là trò đùa trẻ con giống như trước, bọn họ tích tụ sức mạnh khắp nơi, thời khắc chuẩn bị, muốn một lần lật đổ chính phủ này.
Viên Hạo lần đầu tiên thấy An Tâm cùng An Bình hiểu rõ tổ chức á nhân như vậy, cũng không biểu hiện bọn họ đã tiếp xúc với tổ chức á nhân hay chưa, vì vậy mà cậu cũng không muốn hỏi. Những chuyện này cậu không hiểu nổi, chỉ cần An Tâm cùng An Bình đặt an nguy lên hành đầu là được.
Có lẽ sợ Viên Hạo nghĩ nhiều trong lòng, An Tâm cẩn thận nói với cậu, “Chuyện về tổ chức của á nhân, chúng em không nói cho anh là vì muốn tốt cho anh. Biết những chuyện này, đối với anh không tốt.”
Viên Hạo gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Cái tổ chức này có thể tồn tại, chứng tỏ có chỗ hơn người, tối thiểu là rất nhiều á nhân đều nguyện ý vì tổ chức bán mạng, tổ chức á nhân cũng vì á nhân mà đạt được một ít chỗ tốt. Huống chi ở hình thái xã hội này, nói thật cũng quá biến thái, á nhân đương nhiên sẽ phản kháng, nhất định sẽ có ngày chính quyền mới xuất hiện.
Hoài thị, vốn là một thành phố có vị trí địa lí đặc thù, hơn nữa cũng bởi vì nơi này trước kia từng là một đầm lầy nguyên thủy, khi đó nhân khẩu ở đây tương đối ít, vì vậy mà hoàn cảnh ở đây cũng không tệ lắm, sản vật cũng phong phú. Nhưng nơi này có rất nhiều đảo nhỏ đan xen với nhau, các phương tiện giao thông cũng nhiều, các nông trường tốt cũng phân tán không đồng đều, đông một cái, tây một cái, ngoài trừ nội thành, nhân khẩu phân bố càng tán loạn, đường nhỏ càng nhiều không kể xiết, giống như là mê cung vậy, người ngoài rất khó hiểu được nơi này, đông thời từ ngoài vào cũng chỉ có một hai chỗ chính.
Nơi này, nhiều năm qua chính phủ cũng không coi trọng, hơn nữa cũng nằm ngoài phạm vi của tứ đại gia tộc, vì vậy mà tổ chức á nhân đã sớm chiếm vị trí chủ đạo ở trong này. Hoài thị này cũng đã sớm thành nơi cắm rễ của tổ chức á nhân, trụ sở bí mật của bọn họ ở chỗ này đã nhiều năm, nhưng lại không có ai biết nơi này là căn cứ của á nhân. An Tâm cũng An Bình lần này cũng không phải vì vậy mà đến đây, bọn họ căn bản là không đủ cấp bậc để biết chuyện này.
Viên Hạo vốn đã không còn hứng thú đi thăm quan, nhưng nhất thời lại muốn đi xem nông trường, chủ yếu là nghe An Tâm cùng An Bình nói nông trường nơi này có nhiều sản vật, vì vậy mà cậu cũng muốn đến nhìn một chút một số loại thực vật ở thời đại này. Hai trấn nhỏ trước quá nghèo, ở chợ cũng không bán nhiều thứ. Đều là những thứ bình thường nhất.
“A, thổ kim trứng ở đây thật không ít.” Viên Hạo nhìn thấy rất nhiều thổ kim trứng bán ra chợ, có thể thấy được năm nay thu hoạch thổ kim trứng cũng không tồi.
“Nhiều thì nhiều, nhưng cũng không sánh được với thổ kim trứng nhà chúng ta.” An Tâm cũng nhìn thấy, trong lòng liền tốt vô cùng. Những thổ kim trứng này tuy mới mẻ, nhưng cũng đều rất nhỏ.
“Đây là cái gì?” Viên Hạo chỉ vào một loại rau dưa màu xanh lục hỏi.
“Măng gai.” An Tâm nói cho cậu, đồng thời cẩn thận nói đây là một loại đồ ăn, ăn thật ngon. Vì vậy Viên Hạo động tâm, mua hai cân, chẩn bị về nhà nếm thử. Loại cây măng gai này, cũng coi như bình thường, nhưng Viên Hạo trước đây chưa từng thấy, chỉ có thể nói cậu đến không đúng dịp, vừa vặn người ta đã bán hết.
Hạt vừng, gạo, hạt cao lương, trứng gà, gà, thị những thứ này đều là những đồ vật quen thuộc, Viên Hạo cũng không thèm để ý. Thế nhưng cậu muốn mua chút cá, nhưng khiến cậu thất vọng chính là, cá nơi này đều là đóng băng, có loại hải sản giống như cá, cậu mua hai con, giá rất cao, bỏ ra một ngàn ngân tệ. Nơi này căn bản cũng không có loại cá mà cậu biết, cái thời đại này cá đã bị biến dị nhiều, trên căn bản đều là cậu không biết, vì vậy cũng không dám thử nghiệm. Kỳ thật thịt ở thời đại này cũng không giống, nhưng Viên Hạo mỗi lần nhìn thấy đều là từng miếng thịt, cũng chưa từng thấy mấy con vật sống như lợn gà bò, vì vậy cũng cảm xúc không sâu sắc giống như đối với cá.
Đoàn người đi dạo khắp nơi, lại nhìn thấy bánh màn thầu trong một cửa tiệm, là dùng gạo kê làm, giống như là bánh ngô, Viên Hạo trước đây chỉ gặp được trên TV. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy vật này, cậu vô cùng hưng phấn. Tuy rằng quý, nhưng cậu vẫn mua mười cái. Nhìn thấy món đồ này, cảm giác rất thân thiết, coi như là ăn không ngon, nhưng lại muốn mua mấy cái nếm thử. Ước chừng mỗi cái hai lạng, muốn hai trăm ngân tệ một cái, một cân màn thầu so với gạo kê còn quý gấp ba lần, hơn nữa Viên Hạo rõ ràng, một cân gạo không thể chỉ làm ra một cân bánh màn thầu, vì lẽ đó mà mà loại chuyện làm ăn kiểu này rất kiếm được tiền.
Nơi này quả nhiên phong phú hơn nhiều, đồ cũng rất nhiều, tuy rằng hầu hết đều là đồ bọn Viên Hạo không muốn mua, cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng nơi này có không ít mấy loại nhỏ, Viên Hạo lẻ tẻ mua không ít đồ vật, mấy người vừa đi vừa ăn. Đột nhiên nghe được một trận nổ vang, bụi mù tung tóe, mấy tòa nhà cao trung tâm thành phố đều bị sụp đổ. (Cảm giác Viên Hạo đen không còn lời nào để nói, lần nào ra ngoài cũng gặp chuyện @@~)
Cảnh báo chói tai vang lên, xe cảnh sát cùng xe cứu thương phóng tới, mọi người vội vã đi tới, bắt đầu có thứ tự triển khai công tác cứu trợ, Viên Hạo chỉ nghe có người đang nói, “May là không có người nào bên trong.” Bởi vì tòa nhà này là toàn văn phòng, lại là chủ nhật, vì vậy mà hiện tại trong tòa nhà không có mấy người, nhân viên công tác cũng rất nhanh liền sẽ kết thúc, nhưng một tòa nhà cao lớn sao lại đổ, nguyên nhân này cũng đúng là khó nói?
Cùng lúc đó, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, ánh lửa ngút trời, những chỗ khác trong thành phố cũng phát sinh hỏa hoạn, cảnh sát mệt mỏi,căn bản không có cách nào hành động hữu hiệu được. Bọn người Viên Hạo chưa kịp rõ ràng chuyện gì xảy ra, điện cũng tắt, tất cả thông tin liền lạc đều bị gián đoạn, ngay cả rada của A Vượng cùng A Phúc cũng mất đi hiệu lực, đội cận vệ của Lý Ích cũng cảm nhận được nguy hiểm, hầu như là lôi kéo Viên Hạo chạy về phía gara, muốn nhanh chóng dẫn bọn họ rời đi nơi này.
Trong sự hoảng loạn, người trên đường nhanh chóng ít đi, liền chỉ còn đoàn người Viên Hạo vội vàng chạy. Vốn là người không quen đường, hơn nữa trên đường cũng có rất nhiều chỗ nổ tung, loạn thành một đống, mấy người lảo đảo chạy tới gara, mới phát hiện gara đã sớm bị khóa, xe căn bản là không ra được.
“Làm sao bây giờ?” Viên Hạo hỏi.
“Nhìn tình huống này trước tiên là tìm chỗ trú ẩn.” Đội trưởng đội cận vệ nhìn xong quanh mấy lần, ra hiệu mấy người thủ hạ kiểm tra xung quanh một hồi, một dòng người cuối cùng hướng về một lối nhỏ sau gara, bên này vốn ít người, hiện tại lại càng yên tĩnh không thấy bóng dáng nào.
Đội trưởng vừa đi, vừa liều mình liên hệ cùng Lý Ích, lại phát hiện làm sao cũng không cách nào liên lạc được. Rất hiển nhiên, tất cả đồ điện tử đều mất đi hiệu lực, tất cả những thứ này đều cho thấy, bọn họ không cách nào liên lạc cùng nơi khác.
“Xem ra nhất thời là không cách nào liên lạc với bên ngoài.” Đội trưởng lắc đầu một cái, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, cần phải tìm nơi trốn. Nhưng nơi này cũng chỉ có mấy căn phòng nhỏ, đều là đóng chặt cửa.
“Vậy nhanh chóng rời đi nơi này đi.” Viên Hạo vừa giận vừa sợ, chính mình có cái thể chất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa liền gặp chuyện, hơn nữa lần này rất có thể là do tổ chức á nhân phát động, tốt nhất là nên rời chỗ này, bằng không hoàn toàn loạn lên, tình cảnh bọn họ càng nguy hiểm hơn.
Đội trưởng rất hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như Viên Hạo, mấy người thương lượng một chút, trực tiếp quay lại, Viên Hạo dặn dò A Vượng cùng A Phúc mở cửa nhà để xe, bên trong tối om om, bọn họ tìm thấy ba chiếc xe của mình, nhanh chóng khởi động xe, lựa chọn con đường không trung, muốn nhanh chóng rời đi nơi này.
Chỉ tiếc, vừa ra nội thành liền phát hiện tất cả giao lộ đã sớm có nhân viên vũ trang, tất cả xe cộ đều không được phép rời đi, còn có rất nhiều người bị mang di. Đội trưởng vội vã bảo bọn họ rời đi nơi này, muốn tìm đường khác.
“Phỏng chừng nơi khác cũng giống như vậy.” Viên Hạo thở dài một hơi. Rất hiển nhiên, tất cả phương thức liên lạc cùng với bên ngoài, đều bị người chặt đứt.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người đều cuống lên, căn bản là không có cách rời đi nơi này, lại không cách nào cùng bên ngoài bắt được liên lạc, bọn họ bị miễn cưỡng cách ly ở đây. Quan trọng nhất chính là, trận bạo loạn này, chẳng biết lúc nào mới chấm dứt, dọc theo đường đi, đã phát hiện một thi thể vừa mới chết, rất hiển nhiên là phát sinh chiến loạn.
“Quên đi, vẫn là trở lại nội thành, tìm một chỗ yên tĩnh trốn đi rồi nói sau.” Đội trưởng nói rồi quay đầu xe, mang theo mọi người trở về con đường cũ.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
7 chương
21 chương
13 chương
67 chương