Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 23 : Thu hoạch huynh đệ
Trên tay có tiền, Viên Hạo nói với An Tâm muốn mang An Bình đi chữa bệnh, An Tâm đương nhiên cũng hi vọng như vậy, nhưng An Bình lại không đồng ý đi.
“Hiện tại không thể đi ra ngoài. Các cậu hôm qua vừa bán dưa chuột, chỉ sợ đã có người chú ý đến.” An Bình đánh chết cũng không chịu đi.
“Thân thể của cậu quan trọng hơn, hơn nữa chúng ta đi nhanh về nhanh, ban ngày vẫn là không có chuyện gì được.”
“Không đi, hiện tại chỉ sợ nhất cử nhất động của cậu đã bị người ta xem trong mắt, cậu lẽ nào lại quên, Lý Ích làm sao lại xuất hiện ở chợ nhanh như vậy, không có ai giám thị cậu, hắn làm sao có thể biết được nhanh như vậy?” An Bình nhắc nhở bọn họ.
“Đúng nha. Lần trước chúng ta gặp hắn ở chợ Thạch Khẩu, lần này lại ở chợ Thạch Sơn vốn cách rất xa nơi đó a.” Chính Viên Hạo cũng cảm thấy quá trùng hợp, địa phương xa như vậy, nếu như không phải nhất nhất để ý thì sao lại phát hiện ra cậu ngay lập tức. Vừa nghĩ tới Lý Ích cùng Phi Dương đưa danh thiếp cho cậu, liền cảm thấy tay nóng lên, vội vàng ném xuống đất.
“Trước tiên cầm lấy đi, nói không chừng còn phát huy được tác dụng.” An Bình nhặt lên nhìn một chút, đồ vật tinh tế khéo léo như vậy, chứng tỏ chủ nhân của chúng nó đều là người có địa vị không thấp, đại nhân vật tuy rằng khó tiếp cận, nhưng nhận thức đại nhân vật chung quy mới là có lợi. Hơn nữa hai đại nhân vật này rõ ràng là có việc muốn nhờ bọn họ, nói không chừng có thể dựa vào sức mạnh của bọn họ, hoàn thành được rất nhiều chuyện đây.
An Bình uống thuốc xong, tuy rằng hắn biểu thị rằng thân thể đã tốt lắm rồi nhưng sắc mặt rõ ràng tái nhợt hẳn, tinh thần không ổn định, Viên Hạo cùng An Tâm làm sao có thể an tâm được, vốn là muốn bán dưa chuột rồi đưa hắn đến bệnh viện, nhưng An Bình chết cũng không chịu đi, nhất định phải chờ hơn hai ngày, nói là phải đợi uống hết thuốc mới đi. Hiện tại Viên Hạo cùng An Tâm không thể theo lời hắn được, ép buộc mang hắn đến bệnh viện, bác sĩ lại kiểm tra một lần, kê một chút thuốc cho hắn, nói thân thể của hắn rất nhanh liền tốt lên, nhưng còn cần nghỉ ngơi nhiều, không thể làm việc chân tay. Nếu như có điều kiện thì mua một chút đồ dinh dưỡng bồi bổ cho hắn.
“Một ngàn ngân tệ liệu có đủ mua thuốc dinh dưỡng hay không?” Viên Hạo hỏi, trong tay cậu cũng không có nhiều tiền, vừa nãy đã phải bỏ ra hơn 500 ngân tệ.
“Một lần là đủ, nhưng ăn nhiều một chút mới là hiệu quả nhất, tốt nhất là một lần dùng ba lần.” Bác sĩ đáp lại, lại cho bọn họ một chút thuốc bổ tốt cho thân thể của An Bình. Nhưng An Bình vừa nghe tốn nhiều tiền như vậy, đã sớm vội vã muốn rời khỏi, hắn cũng không dám lãng phí nhiều như vậy, huống chi tiền này cũng không phải là của hắn.
“Vậy thì dung hai lần đi ”. Viên Hạo nhìn một chút tiền trong tay, căn bản là không đủ cho ba lần trị liệu.
“Không cần. Còn tiền để sinh hoạt thì làm sao đây.” An Bình cuống lên.
“Không quan trọng lắm, mua hai lần trị liệu vẫn còn lại một chút tiền”. Viên Hạo động viên hắn, An Tâm cũng gật gì theo, trong lòng vẫn rất là cảm kích Viên Hạo, quyết đinh sau này phải cố gắng báo đáp lại phần ân tình này.
“Các cậu mua tôi cũng sẽ không ăn. An Bình vô cùng kiên trì từ chối, có số tiền này không bằng nghĩ đi hỏi thăm một chút ba người An Ý a.
“Các cậu trước tiên liền thương lượng một chút đi.” Bác sĩ bất mãn đánh gãy lời bọn họ, nếu không có tiền uống thuốc thì cũng không còn cách nào cả.
“Ca, tiền sau này chúng ta chậm rãi trả cho Viên Hạo, hiện nay thân thể của anh mới là quan trọng nhất.” An Tâm kiên trì khuyên bảo An Bình, Viên Hạo cũng ở một bên khuyên can đủ đường.
“Em xem một chút tin tức mấy ngày nay, có thể hay không tìm được một chút tin tức liên quan đến mấy ngày hôm trước?” An Bình kéo An Tâm lại, nhỏ giọng hỏi.
Trong bện viện có nơi cung cấp thông tin miễn phí, An Tâm nghe xong những lời này liền vội vã đi xem, Viên Hạo cũng hiếu kì đi theo. Máy vi tính này cùng máy vi tính bình thường giống nhau, chỉ là dung lượng lớn hơn công năng cũng ngày càng mạnh mẽ hơn, sử dụng cũng dễ dàng hơn một chút.
An Tâm tìm một chút, rốt cuộc cũng tìm thấy một trang báo nhỏ có chút thông tin, là chân dung của ba người An Nhiên, An Ý, An Toàn, là thông báo của bên pháp y, để gia đình đi nhận thi thể, kỳ hạn là một tháng. Nếu như trong vòng một tháng không có ai đến nhận, liền trực tiếp hỏa táng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, nước mắt An Tâm liền chảy ra, hắn che miệng lại, hướng An Bình ngoắc ngoăc ngón tay, An Bình ngồi trên mặt đất, lòng đau như cắt, hai anh em nhìn về phía thông báo, vô cùng khổ sở. Chân chính nhìn thấy thi thể của bọn họ, đối với Viên Hạo cũng là một sự đả kích không nhỏ. Trong lòng cậu vẫn ôm một tia may mắn, hy vọng ba người đó vẫn còn sống sót khỏe mạnh, nhưng hiện thực lại luôn làm cho người ta đau khổ.
Phía trên cũng chỉ có mấy câu nói, chính là nơi nào đó nảy sinh ẩu đả, cuối cùng ba người châu Á thiệt mạng, cảnh sát vẫn đang điều tra, mong người biết thông tin cũng cấp manh mối, cũng mong gia đình đến nhận thi thể.
“Chúng ta đi báo án sao?” Viên Hạo hỏi.
“Không.” An Bình lắc đầu, lại xem tin tức có liên quan, nửa ngày cũng không tìm được thông tin hữu ích, hắn đã sớm minh bạch ba người An Ý là chết vô ích, cái này chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, để người dân vẫn cho rằng chính phủ vẫn quan tâm đến các vụ án hình sự. Bọn họ đi, chỉ có thể rước lấy nhục nhã, nói không chừng còn rơi vào họa sát thân.
“Vậy ba người An Ý thì làm sao bây giờ?” An Tâm hỏi.
“Chờ một chút, nếu như đến kỳ hạn không có ai đến nhận thì chúng ta đi.” An Bình trong lòng cũng thực rõ ràng, người nhà ba người An Ý cũng không có khả năng là sẽ đi, nhưng hiện tại trên tay bọn họ không có tiền, hơn nữa cảnh sát có lẽ cũng sẽ hỏi không ít chuyện. Nói đến lúc đó ba người bọn họ cũng ở đấy, cảnh sát tin tưởng ba người bọn họ có thể thuận lợi trốn thoát, mà ba người kia lại chết, nói không chừng cón cho rằng bọn họ là đồng bọn của những người xấu kia.
“Bọn họ làm sao lại vì đã chết mà tốn tiền.” An Tâm cuống lên.
“Nhận thi thể tốn rất nhiều tiền sao?” Viên Hạo hỏi.
“Ba người, ba trăm ngân tệ.” An Bình nói cho hắn. Huống hồ còn phải xử lý thi thể, hỏa táng, không biết một ngàn ngân tệ có đủ hay không đây.
Viên Hạo đếm đếm tiền trên tay, nếu như trị liệu cho An Bình, số tiền còn lại căn bản không thể xử lý hậu sự cho ba người An Ý. Cậu khó xử nhìn An Tâm.
“Không cần mua thuốc bổ cho tôi, quá lãng phí, giữ lại sắp xếp hậu sự cho ba người kia đi.” An Bình quyết định.
Cuối cùng vẫn là lại bỏ ra một ngàn ngân tệ, trong tay Viên Hạo ngoại trừ tờ năm trăm ngân tệ cũng chỉ còn lại mấy tờ mười ngân tệ nhỏ lẻ. An Bình quả thật có chút không biết làm sao, hiện tại sinh hoạt của hắn cũng An Tâm đều do Viên Hạo xử lý, lại còn tốn của Viên Hạo không ít tiền, phần ân tình này hắn thực sự cảm thấy quá nặng, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào trả hết được. Người ta sẽ không để ý thêu hoa trên gấm, nhưng đối với người đưa than lúc tuyết rơi, đều sẽ đặc biệt mang lòng cảm kích.
Ánh mắt của hai người An Bình cùng An Tâm khiến Viên Hạo có chút không chịu được, này làm gì giống như là nhìn người, hoàn toàn là giống như là nhìn thần trên trời a, khiến cho cậu cảm thấy trên người mình như tỏa ra ánh sáng của thần thánh a. Biết là bọn họ cảm kích chính mình, nhưng cũng không cần như vậy đi. Tiền này mặc dù tốt, nhưng ba đại nam nhân làm sao lại để ý đến chút tiền này? Cậu tin tưởng chỉ cần chịu khó làm lụng, chắc chắn sẽ không chết đói.
‘Được rồi, nước mắt đều sắp chảy ra rồi, nam nhân đại trượng phu, chảy máu cùng không rơi lệ.” Viên Hạo cố ý học trên ti vi giọng điệu trêo chọc người.
“Viên Hạo, anh…” An Tâm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kín đáo lau nước mắt. Hắn biết rõ Viên Hạo không muốn loại cảm kích này, nhưng trong lòng thì hết sức rõ ràng chính mình nên làm thế nào, hắn nhìn An Bình một chút, hai người không hẹn mà càng thêm kiên định, hai cái khẽ gật đầu, đồng thời quyết định trong lòng, sau này sẽ đi theo Viên Hạo, sẽ coi hắn là người quan trọng nhất trong cuộc sống này.
Viên Hạo làm sao biêt được những việc này, cũng không nghĩ tới đói với cậu mà nói, bất quá cũng dễ như ăn cháo, liền thu hoạch được hai người huynh đệ tốt đồng cam cộng khổ. Trong cuộc sống sau này, Viên Hạo gặp phải nhiều gian nan hiểm trở, nhưng An Bình cùng An Tâm vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu, chỉ cần cậu yêu cầu, hai người sẽ không hề do dự mà xông về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
6 chương
11 chương
101 chương
18 chương
112 chương
163 chương