Kiểu con gái như thế nào? Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Đường Nhã Phương hiện lên trong tâm trí Lục Thần Tây, trong lòng anh không khỏi nghĩ cô chính là cô gái khiến anh bị mê hoặc. “Thần Tây?” Lâm Tuyết Chi hét lên khi thấy con trai mình sững sờ không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng của bà, Lục Thần Tây định thần lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của mẹ, anh trấn tĩnh tinh thần lại, sau đó nhẹ giọng đáp: "Chỉ là một cô gái bình thường." “Cô gái bình thường, sao cô có thể xứng với Đình Vỹ?” Lâm Tuyết Chi cố ý cắn thật mạnh từ “bình thường”, quay đầu lại thì thấy cả khuôn mặt của Lục Định Bang tối sầm lại, khỏe môi cong lên một đường như có như không. “Gọi nó về thủ đô!” Lục Định Bang nói, giọng lạnh lùng như đang kìm nén điều gì đó. Lâm Tuyết Chi gật đầu, "Được, em đi gọi Đình Vỹ." Sau đó, bà nhìn Lục Thần Tây với ánh mắt đầy tự hào. Lục Thần Tây nhướng mày, xem ra mẹ lại đinh đối phó anh hai rồi. ...! Tống An Nhi đã đi nghỉ một thời gian, cuối cùng đã trở lại làm việc sau khi ba mẹ cô trở về nhà an toàn. Bởi vì Đường Nhã Phương đã nghỉ phép quá lâu, Đường Nhã Phương đã giúp cô làm rất nhiều việc, nên có rất nhiều việc phải bàn giao với Đường Nhã Phương khi cô trở lại làm việc. Nhìn những ký tự và con số dày đặc trên máy tính, Tống An Nhi cảm thấy nhức óc, cô nằm trên bàn và buồn bã nói: “Nếu sớm biết chuyện thế này thì tớ đã không quay lại làm việc”. Đường Nhã Phương ngồi ở bên cạnh không khỏi cười tủm tỉm, giễu cợt: "Cái gì? Ý của cậu là muốn gả cho Phi Mac?" "Cái gì?” Tống An Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô giả bộ bất mãn “Còn chưa coi tuổi, cậu đang nói cái gì vậy? Đường Nhã Phương khỏe môi càng sâu hơn, "Còn chưa? Ngày đó không phải cậu đã ám chỉ sẽ gả cho Phi Mạc sao?" “Có sao?” Tống An Nhi nhướng mày, hoàn toàn ngẩn ra. Đường Nhã Phương biết cô đang giả bộ, cầm bút gõ lên đầu cô, "Có hay không cậu rõ nhất. Nếu cậu không muốn đi làm, tớ sẽ nói với Phi Mạc là cậu muốn anh ta nuôi cậu." " Tống An Nhi trở nên bối rối khi nghe điều đó, "Đừng, đừng nói với anh ấy điều đó. Tớ sẽ trở thành một người phụ nữ độc lập trong thời đại mới." "Đúng, đúng, An Nhi nhà chúng ta muốn trở thành phụ nữ độc lập. Vậy thì, phụ nữ độc lập, hãy nhanh chóng đi bàn giao công việc với tớ." Khi nghe đến từ "công việc", Tống An Nhi thất vọng sụp đổ, nhìn màn hình máy tính với vẻ không còn gì hối tiếc, "Biết sẽ rắc rối như thế, tớ đã không xin nghỉ phép rồi." Đường Nhã Phương mỉm cười, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này, nếu không, không biết khi nào công việc mới hoàn thành. Gần trưa, hai người đã bàn giao gần một nửa công việc, Đường Nhã Phương đề nghị nghỉ ngơi một chút, đợi ăn bữa trưa rồi buổi chiều tiếp tục. Tống An Nhi mừng còn không kịp, cô đứng dậy và xoay cái cổ đau mỏi của mình, sau đó ngồi xuống một lần nữa, tắt PPT và mở trang web. Nhìn thấy điều này, Đường Nhã Phương nhưởng mày, "Không lẽ cậu lại đang mê bộ phim cẩu huyết nào đấy chứ?" "Phim cẩu huyết gì? Lần này là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc rất hay!" Tống An Nhi nhanh chóng dùng hai tay gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên nói. Phim truyền hình Hàn Quốc? Đường Nhã Phương cong môi, kịch bả Hàn càng cẩu huyết hơn, cô quay người không quan tâm đi về chỗ ngồi và ngồi xuống. Ngay khi Tống An Nhi bắt đầu xem phim truyền hình, một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên từ văn phòng yên tĩnh. "Tống An Nhi, bước ra đây cho tôi!" Tống An Nhi nhíu mày, quay đầu theo hướng của tiếng nói, khi nhìn thấy bóng người đứng ở cửa văn phòng, đồng tử cô chợt giãn ra. Tại sao Dương Y Thanh lại đến đây? Mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đột nhiên đi tới, có người nhận ra cô ta, "Đây không phải là Dương Y Thanh của nhà họ Dương sao?" Đường Nhã Phương đứng lên, nhíu mày nhìn Dương Y Thanh, người phụ nữ này đang làm gì ở đây? Nhìn vẻ mặt tức giận kia, người tới nhất định không có ý tốt. Để tránh cho An Nhi gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, Đường Nhã Phương đã gửi một tin nhắn cho Lương Phi Mạc: Mau đến bộ phận truyền thông, An Nhi đang gặp nguy hiểm. Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô ấy bước đến chỗ Tống An Nhi và nhỏ giọng nói: "Hãy cẩn thận." Tống An Nhi gật đầu, sau đó đứng dậy và đi về phía Dương Y Thanh cùng Đường Nhã Phương. Cách Dương Y Thanh vài bước, họ dừng lại. Tống An Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Y Thanh, lạnh lùng hỏi: "Dương Y Thanh, cô đến đây làm gì?" “Đến đây làm gì?” Dương Y Thanh chế nhạo, sau đó trong mắt hiện lên một tia hận ý, khỏe môi hiện lên một nụ cười quái dị, “Tao tới đây xé xác tiện nhân như mày.” Lời nói vừa dứt, không biết cô đã lấy ra thứ gì từ trong túi xách, giơ tay vung về phía Tống An Nhi. "An Nhi, cẩn thận!" Đường Nhã Phương kêu lên, vô thức bước tới để chặn thứ gì Dương Y Thanh muốn tạt bằng lưng mình. Vốn dĩ nghĩ rằng đó là axit sunfuric hoặc thứ gì đó có tính ăn mòn, trái tim Đường Nhã Phương đột nhiên chùng xuống khi bị tạt lên lưng. Tiêu rồi, da lưng cô ấy tiêu rồi. Nhưng không có đau đớn như cô tưởng tượng, Đường Nhã Phương cau mày nhìn thứ mà Dương Y Thanh đang cầm, lông mày nhưởng lên, hóa ra đó chỉ là một hộp sơn. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Sau đó không khỏi bật cười, hóa ra là coi quá nhiều tin tức, tự dọa mình. Nhìn thấy sơn vẫn chưa tạt vào người Tống An Nhi, sắc mặt của Dương Y Thanh đột nhiên thay đổi, cô ta vứt bỏ thùng sơn trong tay, đi thẳng đến kéo Đường Nhã Phương đi. Đường Nhã Phương không chuẩn bị trước, kéo một cái, cô loạng choạng lùi lại phía sau, vùng lưng đập vào một góc của máy photo đau đến khiến cô suýt bật khóc. Bỏ qua cơn đau trên lưng, cô bước nhanh tới để kéo hai người đang đánh nhau. “Tiện nhân, cho mày quyến rũ Minh Quân, hôm nay tao sẽ đánh mày cho đến ba mẹ mày không thể nhận ra mày.” Sức của Dương Y Thanh rất mạnh, cô ấy dùng một tay kéo chặt tóc Tống An Nhi, còn tay kia không ngừng đánh Tống An Nhi. Ngược lại, Tống An Nhi yếu hơn rất nhiều, cô giơ tay định kéo bàn tay đang kéo tóc của mình ra, nhưng mạnh quá không thể kéo nó ra được, cô chỉ có thể chịu đựng cơn đau từ da đầu, nước mắt trào ra. . Các đồng nghiệp xung quanh sững sờ, hoàn toàn quên mất việc tiến lên.