Vô Thượng Thần Trúc
Chương 31 : Lần Đầu Ra Tay
"Lê gia?"
Đoàn Hỏa Hỏa kinh ngạc một chút.
MỘ Dung Phục cùng Chưởng quỹ ở một bên thì là sắc mặt biến đổi không ngừng, trong lòng mỗi người điều có sợ.
Chưởng quỷ nghĩ:"Lê gia là đệ nhất đại gia tộc ở thành cổ Tư, cũng không phải là bọn họ có thể đắc tội được."
MỘ Dung Phục nghĩ:"Lê gia? Có phải Lê gia trong Năm Đại gia tộc ở kinh đô Hoa Lư?"
"Hỏa muội, ta xem cứ như vậy coi như xong đi." Mộ Dung Phục chột dạ, không khỏi đối với Đoàn Hỏa Hỏa khuyên nói.
Đoàn Hỏa Hỏa không tốt như vậy nói:" Lê gia thì thế nào, ngươi chẳng qua là tiện tỳ, cho dù ta đem ngươi bán đi rồi, Lê gia cũng sẽ không vì ngươi ra mặt, huống chi Đoàn gia chúng ta sợ Lê gia sao?"
Đoàn gia sợ Lê gia sao? Đáp án dĩ nhiên là chắc chắn. Lê gia là đại gia tộc phát triển gần 200 năm, nội tình so với Đoàn, Mộ hai nhà còn muốn thâm hậu hơn nhiều lắm. Huống gì Lê Đại Hành của Lê gia uy danh hiển hách, là Đoàn gia các nàng tạm thời đắc tội không được.
Mộ dung Phục và Đoàn Hỏa Hỏa cứ tưởng rằng Lê gia của Nhã Uyên là Lê gia của kinh đô Hoa Lư. Nhưng họ đâu biết Lê gia này chỉ là nhánh rất xa ở phàm tục của Lê gia kinh đô thôi. Với lại hai người lần này đi ra khỏi gia tộc vẫn là lần đầu tiên nên không rõ thế sự cho lắm.
Nhưng mà Đoàn Hỏa Hỏa không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho tỳ nữ này, lại nghĩ tới thân phận đê tiện của đối phương, tin tưởng Lê gia sẽ không vì một cái tỳ nữ mà đối nghịch với Đoàn gia các nàng đi.
Nghĩ tới chỗ này, Đoàn Hỏa Hỏa cũng đủ thoải mái, đồng thời cũng nghĩ tới một cái phương thức hết giận tuyệt vời.
Nàng muốn đem cái tiện tỳ ngực lớn hơn so với nàng bán đi, để cho tiện tỳ này trở thành gái vạn người cưỡi.
Không thể phủ nhận, nữ nhân một khi đố kỵ, đó là vô cùng tàn nhẫn muốn chết đấy!
Mộ Dung phục không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho tỳ nữ xinh đẹp này, hắn còn chưa được hưởng thụ đây.
Đang lúc này Đoàn Hỏa Hỏa còn chưa kịp đưa đi Tiểu Nhi thì bỗng nhiên có một thiếu niên xuất hiện.
"Người nào dám động đến nàng, người đó sẽ chết!"
Bên trong Tiệm bán vải, tất cả mọi người đem ánh mắt phóng tới nơi cửa lớn.
Chỉ thấy mọt gã thiếu niên cầm dao phây chậm rãi đi đến, hắn mặc trường bào, quần áo thì lộn xộn,trên đầu tóc ngắn ngang vai rối loạn cả lên, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Hắn không phải là Trần Quân thì là người nào.lúc trước Trần Quân đang uống trà ở vọng Thụ lâu bỗng nhiên thấy nhiều người chạy tới tiệm bán vải thì bèn hỏi. Khi biết tin hai người bị ức hiếp, nhanh chân phi thẳng tới đây, trên đường còn cầm con dao của ông bán thịt.
Đoàn Hỏa Hỏa lại thấy có một thanh niên đẹp trai, tới cứu hai người thì, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét thét lên:
"Ở đâu ra tên nhà quê này, còn không mau đi ra ngoài, bằng không ta cắt đứt chân của ngươi."
Trần Quân lúc này liền đi xem tình hình hai nàng:"Tiểu nhi nàng không sao chứ? Uyên nhi làm sao ngất xỉu"
Trần Quân không nhìn Đoàn Hỏa Hỏa, mà vô cùng thương tiếc nhìn Nhã Uyên ở trong lồng ngực tiểu nhi, nhìn nước mắt giàn dụa của tiểu nhi, nhìn gò má có mấy vết sưng đỏ của nàng, tim của hắn giống như bị đao cắt.
"Cô … Cô gia, tiểu nhi khiến ngươi… Khiến ngươi thất vọng rồi, muội không bảo vệ được tiểu thư rồi.hu.. hu nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ. Hu.. Hu"
Tiểu nhi nhất thời khóc ồ lên. Nàng không nghĩ tới Cô gia vậy mà xuất hiện trong thời điểm này, trong lòng nàng mặc dù vẫn cầu nguyện Cô gia có thể xuất hiện cứu nàng và tiểu thư rời đi, nhưng mà nàng biết hi vọng vô cùng xa vời, khi cô gia thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng biết đây không phải là nằm mơ, cô gia thật đến rồi!
"Đừng khóc, ta liền dẫn hai nàng đi"
Trần Quân là thông minh bực nào, lập tức đoán được thân phận của Đoàn Hỏa Hỏa. Khi hắn trên đường tới đây, đã bắt một người hỏi thăm và đã biết hết sự việc, hắn đã biết chính là cô gái này đã đánh hai người họ.
Trần Quân nhẹ sờ lên má của tiểu nhi, ngẩng đầu hướng tới Đoàn Hỏa Hỏa nhìn lại, một đôi ánh mắt sát khí nghiêm nghị dừng lại ở trên người Đoàn Hỏa Hỏa.
"Chính là ngươi đem các nàng đánh thành như vậy phải không? "
Hắn không trả lời,mà hỏi ngược lại.
"Đúng thì thế nào, ai kêu nàng đụng vào bổn tiểu thư, thức thời liền lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi."
Đoàn Hỏa Hỏa hướng về phía Trần Quân không khách khí nói.
" vì nàng dùng vải không cẩn thận đụng vào ngươi một chút, ngươi liền muốn đánh nàng? Ha ha, tốt… Tốt cho một cái đàn bà độc ác, ta thấy ngươi là con gái sẽ không giết ngươi nhưng... "
Trần Quân ngưng một hồi rồi nói tiếp:"nhưng ta sẽ đánh cho ngươi ba má nhận không ra, thành một cái đầu heo"
"Bổn tiểu thư thân thể quý giá, há lại để đám tiện tỳ chạm vào. Ngươi còn dám uy hiếp ta? Phục ca! Huynh giúp ta xử lý tên nhà quê này đi"
Đoàn Hỏa Hỏa quát to một tiếng, nói với Mộ Dung Phục
Mộ Dung phục lúc này như tay sai liền đi ra trước nói:
"Không nghe Hỏa muội nói sao, để ngươi quỳ xuống xin lỗi, hoặc là chết".
Lần này vì lấy lòng Đoàn Hỏa Hỏa hắn đã làm rất nhiều việc, lúc này có cơ hội thể hiện. Tàn nhẫn giáo huấn Trần Quân một trận, lấy niềm vui của Đoàn Hỏa Hỏa.
"ngươi là ai?ở đâu trong lỗ chui ra, Là cái nồi gì mà bắt ta quỳ" Trần Quân rất là nổi giận, hắn nghĩ tình cảnh trong phim lại xảy ra ngay trước mặt mình, lại là thanh niên tỏ vẻ ta đây trước mặt con gái.
"Hừ! Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta Mộ Dung Phục là thiên tài của Mộ gia, Trước khi ngươi chết có thể nghe danh của ta chính là phúc của ngươi" hắn liếc mắt khinh bỉ nhìn Trần Quân, chỉ là một cái huyền đồ sơ kỳ mà dám lên tiếng.
"Ngươi muốn chết sao?cho dù Mộ Dung Bác cũng đéo phải cái thá gì"
Sát khí của hắn tràn trề nói.
"cái gì! Vậy mà ngươi biết tên cha ta" Mộ Dung Phục rất là bất ngờ, không thể tin nổi một kẻ nhà quê cũng biết tới cha mình.
"..." Trần Quân im lặng không thể nói gì. Hắn chỉ là nói chơi thôi ai dè lại trúng, Dm quá là trùng hợp.
Mộ Dung phục nhìn Trần Quân một hồi, thấy hắn ăn mặc bình thường, chắc cũng không phải con nhà đại thế gia gì. Có chút nghi ngờ hỏi:"ngươi tên họ là gì? Gia tộc ngươi ở đâu"
"haha! Ta cũng nói cho ngươi trước khi chết có thể biết tên của ta rất là vinh cmn dự của ngươi. Ta Trần Quân! Trần trong trần trời, Quân trong quân vương là quân Vương của trần trời này"
"Ha ha ha ha, Trần Quân? Còn cái gì Vương của trời! Ngươi thật là điên cuồng"
Mộ Dung phục cười to nói, ánh mắt lập tức giãn ra. Khi nghe tới họ Trần là hắn chưa nghe bao giờ tới, hắn liền cảm giác thả lỏng không ít.
Trên mặt Trần Quân hiện lên nụ cười lạnh lùng, đi tới chỗ Mộ Dung Phục.
"làm sao? ngươi muốn quỳ xuống xin lỗi?" Mộ Dung phục thấy Trần Quân đi tới không để ý chút nào nói.
"nói quá nhiều lời! Ăn ta một tát" Trần Quân hét lên liền ra tay.
"Đùng!"
Đúng lúc này, một cái bạt tai lanh lảnh truyền đến, làm cho tiếng cười của mộ dung phục liền méo xẹo.
Mộ Dung Phục một tay che mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin tưởng, vừa nãy, hắn lại bị Trần Quân tát một cái, bị một tên nhà quê tát!
Đây là nhục nhã cỡ nào?
Hắn lập tức tiến vào trạng thái nổi khùng, trên trán gân xanh hằn lên, điềm nhiên nói:
"Ngươi đã sống chán rồi sao, lại dám đánh ta?"
"Đánh không được sao?"
Trần Quân từ tốn nói, hắn rất ghét những người tỏ vẻ ta đây.
"Ngươi thật to gan!"
Mộ Dung Phục không nghĩ tới, Trần Quân không xin tha còn tát mình, lại còn mạnh miệng như vậy. Hắn vốn là giận không nhịn nổi, hiện tại sao còn nhịn được, lập tức giương tay quất tới Trần Quân.
Hiện tại Trần Quân là Huyền Đồ sơ kỳ, tuy mới bước vào, nhưng mọi người đều là huyền đồ sơ kỳ. Hắn có cái gì phải sợ.
Tay của Mộ Dung Phục mới vừa nhấc lên, Trần Quân cũng đã làm ra phản ứng" đùng" tay phải vung ra, đi sau mà tới trước, một cái bạt tai vững vàng đánh vào trên mặt Mộ Dung Phục, Mộ Dung Phục lảo đảo, tay tự nhiên cũng đánh hụt.
"Hừ! Thứ 3D ẻo lả"
Trần Quân lắc đầu nói.
Mộ Dung Phục cũng đã không bình tĩnh được nữa liền xuất ra kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Tiểu tử, cũng dám đánh ta như vậy. Cho ngươi chết dưới thanh Nam Cung Cửu kiếm của ta là phúc của ngươi "
Nói xong liền xuất chiêu
- Mộ Dung huyền Trảm thức thứ nhất!
Mộ Dung Phục hét lớn một tiếng, Nam Cung Cửu Kiếm lóe lên kim mang, tinh quang trong mắt Trần Quân liên tục chớp động, thiên tài quả nhiên danh bất hư truyền, trong nháy mắt Mộ Dung Phục xuất ra công kích này, Trần Quân đã vội vàng né tránh đòn công kích.
"Ầm…."
Mộ Dung Phục một kích thất bại, đem sàn nhà tiệm bán vải chém thành một vệt kiếm thật sâu.
"Hít…."
Đám người đang xem chiến nhìn thấy vậy thì hít một hơi khí lạnh, khẽ nói:
"đây là thần tiên chiến đấu! Mọi người nhanh chạy đi cả bị liên lụy"
Mọi người nhao nhao chạy ra khỏi tiệm vải. Người bình thường như họ chưa bao giờ thấy tình cảnh khiếp sợ như vậy. Liền mỗi người sợ bỏ chạy tứ tán.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
544 chương
6 chương
166 chương
27 chương