Vô Thượng Sát Thần

Chương 849 : Toàn Bộ Phải Chết

Tô Kỳ Long dù sao cũng là người Tô gia, Tô Mạch Huyên vậy mà nghĩ cũng không nghĩ, không có chút do dự liền một chỉ diệt sát hắn, loại sự tình này, ở đây lại có mấy người có thể làm được. Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn Tô Mạch Huyên, trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh, nguyên bản hắn coi nữ tử này là một người tâm tính bình thản, hiện tại nhìn đến, người xác thực không nhìn tướng mạo. Mặc dù hắn xác thực không dự định buông tha Tô Kỳ Long, hơn nữa Tô Kỳ Long bị Phệ Hồn Huyết Tàm thôn phệ lục phủ ngũ tạng, cơ bản cũng sống không bao lâu. Nhưng Tô Kỳ Long chết ở trong tayTô Mạch Huyên lại là một chuyện khác. - Ngươi đã thỏa mãn? Tô Mạch Huyên nhìn Tiêu Phàm nói, tựa như làm một việc không có ý nghĩa. Tiêu Phàm trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, Tô Mạch Huyên nghiễm nhiên chính là một đóa hoa anh túc, đẹp mà yêu tà, mà loại yêu tà này bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra. - Còn chưa đủ! Lúc này, Tiêu Phàm lắc đầu, có thời điểm hắn phát hiện, những người đại gia tộc cũng đặc biệt tiện, ngươi càng cường thế, bọn hắn lại càng sợ ngươi. - A? Đôi mắt đẹp Tô Mạch Huyên lóe lên. - Trước tiên đem đồng bạn Tiểu Kim cùng Tiểu Minh ta thả ra. Tiêu Phàm không muốn Tiểu Kim cùng Tiểu Minh xảy ra việc gì, sau đó đưa tay vung lên, dùng Hồn Lực tại hư không ngưng tụ thành bộ dáng Tiểu Kim cùng Tiểu Minh. Tô Mạch Huyên gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, nàng vốn cho là đồng bạn Tiêu Phàm là nhân loại, thật không nghĩ đến lại là Hồn Thú. Vẻn vẹn trong nháy mắt, Tô Mạch Huyên liền lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú đám người phía sau Liệp Hồn Sư Công Hội nói: - Liệp Hồn Sư Công Hội có hai đầu Hồn Thú này? - Có! Những thị giả kia nào còn dám do dự, Tô Kỳ Long đều chết, Tô Mạch Huyên muốn giết chết bọn hắn, há không phải quá dễ. Một bên Lâm Tu nhìn thấy hư không dùng Hồn Lực ngưng tụ ra Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái, sắc mặt trắng bạch, trán chảy ra không ít mồ hôi. Hai đầu Hồn Thú này không phải trước đó Lâm Tu hắn muốn mua sao? Nguyên bản hắn muốn dùng hai đầu Hồn Thú này đến nịnh nọt Tô Mạch Huyên, hiện tại ngẫm lại, cũng may bản thân tới trước nhìn náo nhiệt bên này, bằng không, nếu như bản thân đem hai đầu Hồn Thú này mang đi, đoán chừng Lâm Tu hắn cũng phải xui xẻo theo. Mặc dù Lâm Tu không biết thân phận Tiêu Phàm, nhưng thực lực Tiêu Phàm đã triệt để trấn trụ hắn, đến Tô Mạch Hàn đều không phải là đối thủ, Lâm Tu hắn trước mặt Tiêu Phàm lại tính được cái gì. - Còn lo lắng cái gì, còn không đem đồng bạn Tiêu Phàm mời tới? Tô Mạch Huyên khẽ kêu nói, một cỗ khí thế như có như không từ trên người nàng phát ra. Một đám người hầu nghe vậy, nào còn dám do dự, hấp tấp rời đi. - Tiêu Phàm, còn có yêu cầu gì, nói ra đi. Tô Mạch Huyên lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm, trên mặt cười nói. Nhưng trong lòng trầm ngâm: - Nghe nói lần trước Lôi Hạo có vẻ như cũng là bị ba cây kim châm phong ấn tu vi, cùng tình huống tiểu đệ loại này cơ hồ giống nhau như đúc, đây chính là vấn đề Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều giải quyết không được, có lẽ Tiêu Phàm cũng là một Bát Phẩm Luyện Dược Sư. Lại tăng thêm bối cảnh hắn thần bí, người này nên kết giao, mà không được đắc tội, muốn để hắn tiết khẩu khí, đừng nói giết một Tô Kỳ Long, chính là mười người thì như thế nào? Tô Mạch Huyên làm người không chỉ có tàn nhẫn quyết đoán, hơn nữa thập phần thông tuệ, dùng một câu nói của phụ thân nàng, nếu như nàng là một nam nhi, gia chủ Tô gia tương lai trừ nàng ra không thể là ai khác. Tiêu Phàm trầm mặc không nói, Tô Kỳ Long chết còn không đủ để hắn tiết hận, hắn đang đợi Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, nếu như bọn chúng không có chuyện còn tốt, nếu như có chút tổn thương, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua người bắt bọn chúng đi. Tô Mạch Huyên cũng không gấp, thậm chí ngay cả Tô Mạch Hàn nàng đều không đi để ý tới, vừa mới Hồn Lực điều tra một cái, Tô Mạch Hàn thân thể trừ Hồn Hải bị phong ấn cũng không có cái gì dị dạng. Sau nửa ngày, mấy đạo lưu quang lóe qua, mấy người hầu Liệp Hồn Sư Công Hội từ đằng xa bay vụt mà tới, rất nhanh liền đến trên đường phố phía trước Liệp Hồn Sư Công Hội. - Rống! Một tiếng tiếng thú gào vang lên, hai đạo thân ảnh xuyên ra, chính là Tiểu Kim cùng Tiểu Minh. Tiêu Phàm đầu tiên là vui vẻ, sau đó trên mặt chậm rãi ngưng kết, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh sống sót đi ra, nhưng bọn chúng lại khập khiễng, hơn nữa lông tóc trên người còn kèm theo rất nhiều vết máu. Hiển nhiên, thân thể hai thú bị trọng thương, thậm chí nhận tra tấn rất lớn. Một cỗ băng lãnh hàn khí từ trên người Tiêu Phàm tràn ngập mà ra, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất giăng đầy một tầng nhàn nhạt sương lạnh, đây là sát khí thực chất hóa, có thể thấy Tiêu Phàm đang phẫn nộ. - Không tốt! Tô Mạch Huyên thầm nghĩ trong lòng một tiếng, sắc mặt cũng biến thành băng lạnh, quát lên: - Phàm là người tham dự bắt bọn chúng, cùng tổn thương qua bọn chúng, đều đứng ra cho ta! Cảm nhận được sát khí trên người Tô Mạch Huyên, trong đám người phía sau nàng có mấy người toàn thân run rẩy một cái, người biết Tô Mạch Huyên đều rất rõ ràng, những người kia đều gặp phải xui xẻo. Tô Mạch Huyên cũng không thể không làm như thế, nàng nhất định phải xuất thủ trước mặt Tiêu Phàm, đem hung thủ tổn thương Tiểu Kim cùng Tiểu Minh trừng phạt, chỉ có dạng này mới có thể để cho Tiêu Phàm tiết hận. Bây giờ tu vi Tô Mạch Hàn bị phong ấn, nàng không muốn Tô gia một dạng như Lôi gia, tuyên bố tỏ rõ toàn thành, đến thời điểm xấu mặt cũng không chỉ là Tô Mạch Hàn, còn có toàn bộ Tô gia. Tiêu Phàm cũng hơi ngoài ý muốn với sự quyết đoán của Tô Mạch Huyên, phong cách nữ tử này làm việc rất có phong phạm đại gia, một chút cũng không giống tiểu nữ nhân. - Hiện tại không đứng ra, phàm là bị ta tra được, tru di đến đời thứ ba! Tô Mạch Huyên nhìn thấy phía sau không người động tĩnh, lập tức có chút nóng nảy. Vì an nguy Tô Mạch Hàn, nàng cũng nhất định phải hạ quyết tâm. Lời này vừa nói ra, lập tức có mấy người nơm nớp lo sợ đứng ra, sắc mặt trắng bệch vô cùng, đứng ra giải quyết bọn hắn rất rõ ràng, lấy Tiêu Phàm sát tính hiện tại, chờ đợi bọn hắn cơ hồ chỉ có tử vong. Nếu như không phải Tô Mạch Huyên thả ra ngoan thoại, bọn hắn cũng sẽ không đứng ra, dù sao chỉ cần chịu qua một cửa, bọn hắn liền không nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì bọn hắn tùy thời có thể rời đi nơi đây, Vô Song Thánh Thành rộng lớn vô biên, muốn tránh là sự tình rất đơn giản. Chỉ là một khi bọn hắn chạy, người nhà bọn hắn khả năng chưa chắc có thể đào thoát, Tô Mạch Huyên cho tới bây giờ đều là người nói được thì làm được. Vẻn vẹn mấy tức thời gian có mười người đứng ra, trong đó có ba Chiến Đế hậu kỳ, hai Chiến Đế sơ kỳ, năm Chiến Hoàng cảnh. - Còn có ai nữa hay không? Tô Mạch Huyên quát, trong lòng nàng cảm giác nặng nề, hoàn toàn không nghĩ tới có nhiều người tham dự việc này như vậy. Mấy tức sau, vẫn không người nào nguyện ý đứng ra, Tô Mạch Huyên lúc này mới nhìn về phía Tiêu Phàm nói: - Tiêu Phàm, mười người này, ngươi muốn xử trí như thế nào! Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh đảo qua mười người, không có một người dám cùng hắn đối diện. Tiêu Phàm ánh mắt không có bất kỳ tình cảm, hồi lâu mới lạnh lùng phun ra mấy chữ: - Toàn bộ phải chết! Một chữ cuối cùng vừa mới rơi xuống, mười người Liệp Hồn Sư Công Hội toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống tới, nếu như không phải Tô Mạch Huyên ở đây, bọn hắn tuyệt đối sẽ nhấc chân chạy. Nhưng hiện tại, bọn hắn chỉ có thể đứng ở nơi này tùy ý xâm lược, đừng tưởng rằng Chiến Hoàng cảnh cùng Chiến Đế cảnh cường giả không sợ chết, trước mặt tử vong bọn hắn sẽ càng thêm không chịu nổi. Có hai người đũng quần chảy xuôi chất lỏng màu vàng, thân thể không kiên trì nổi, ngã trên mặt đất. - Như ngươi mong muốn! Tô Mạch Huyên mặc dù sớm liền biết là giải quyết dạng này, nhưng vẫn bị sát tính Tiêu Phàm làm chấn kinh. - Chậm đã! Coi như Tô Mạch Huyên chuẩn bị động thủ, đột nhiên phía chân trời một đạo thanh âm vang lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh áo bào xanh từ đằng xa bay vụt đến. MinhLâm - Lục Đạo