Vô Thượng Sát Thần
Chương 824 : Hỏi Tội Tiêu Phàm
Lôi Hạo nói ra ba phương pháp, hiển nhiên là một loại so một loại lợi hại hơn, Cửu Tiêu Thương Hội xuất thủ đối với Tiêu Phàm mà nói đã hết sức phiền toái.
Lại càng không cần phải nói Diêm La Phủ, sát thủ giết người không từ thủ đoạn, dù là Tiêu Phàm cũng có chút kinh hồn táng đảm.
Nhưng Lôi Chi Ảnh Vệ trong miệng Lôi Hạo lại xuất thủ cuối cùng, cái này cũng từ khía cạnh mà nói rõ, Lôi Chi Ảnh Vệ so với sát thủ Diêm La Phủ còn nguy hiểm hơn.
- Lôi Chi Ảnh Vệ là lượng bí mật Lôi gia ta, có 72 người, mỗi người đều là tu vi Chiến Đế cảnh, yếu nhất đều là Chiến Đế trung kỳ, mạnh nhất Chiến Đế đỉnh phong, không cho người ngoài biết.
Lôi Hạo giải thích nói.
Nghe vậy, toàn thân Tiêu Phàm chấn động, 72 Chiến Đế, tùy tiện đặt ở Đế Triều Nam Vực đều có thể tuỳ tiện quét ngang bất kỳ gia tộc nào.
Lại càng không cần phải nói, bên trong 72 người còn có Chiến Đế cảnh đỉnh phong không phải Tiêu Phàm có thể địch, huống chi, Lôi Chi Ảnh Vệ đoán chừng cũng không chỉ có một Chiến Đế đỉnh phong.
- Lôi gia vừa mới trở thành một trong Bát Đại Thế Gia đã có nội tình như thế, Bát Đại Thế Gia khác thì sao?
Trong lòng Tiêu Phàm khó mà bình tĩnh.
Hắn cũng rốt cục biết được Vô Song Thánh Thành đáng sợ, những đại gia tộc đã cường hãn như thế, Cổ Tộc Ẩn Thế lại biết bao khủng bố đây?
Lúc này, tâm thần Tiêu Phàm lại bị Lôi Hạo kéo trở về, Lôi Hạo trịnh trọng nói:
- Chủ nhân, người Cửu Tiêu Thương Hội cũng đã ra ngoài, ngươi cần nghĩ kĩ ứng đối như thế nào.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, đây đúng là một cái phiền toái, bây giờ Cửu Phẩm Linh Dược Tử Vận Long Hoàng Tham ngay trong tay Tiêu Phàm hắn, nếu như đưa ra ngoài như thế trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng.
Dù sao linh dược luyện chế Bát Phẩm Thối Thể Đan cũng đã gom góp, một khi luyện chế Thối Thể Đan, thực lực hắn tuyệt đối có thể càng tiến một bước, Bất Diệt Kim Thân đều vô cùng có khả năng tu luyện tới cảnh giới đại thành.
- Chẳng lẽ đem Tử Vận Long Hoàng Tham trả lại bọn hắn?
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, sau đó lại lắc đầu:
- Coi như ta đem Tử Vận Long Hoàng Tham trả lại bọn hắn, Cửu Tiêu Thương Hội phụng mệnh tới đây, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho ta, đã như vậy, vậy ta liền không đem Tử Vận Long Hoàng Tham giao ra ngoài.
- Chủ nhân, có lẽ ngươi có thể làm thế này.
Lôi Hạo đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí đè thấp mấy phần.
...
Bên ngoài, đám người Lôi Cửu cùng Bàn Tử lẳng lặng chờ đợi, nhưng mà trừ động tĩnh trước đó, trong phòng một mực yên tĩnh.
Trong sân yên tĩnh như nước, không khí kiềm chế tới cực điểm, Lôi Cửu cau mày nhìn trong phòng, Hồn Lực hắn thỉnh thoảng thăm dò nhưng vẫn không đột phá được Hồn Giới ngăn cản.
Đương nhiên, lấy thực lực Lôi Cửu nếu như cưỡng ép dò xét, Tiêu Phàm bố trí Hồn Giới tự nhiên ngăn cản không được hắn, nhưng mấu chốt là Lôi Cửu không dám dùng toàn lực.
Bàn Tử bọn hắn tiếng lòng căng cứng, khẩn trương tới cực điểm, chuẩn bị thời điểm xuất thủ.
- Bọn hắn cũng nên tới rồi.
Lôi Cửu dư quang quét nơi xa một cái, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một cỗ Hồn Lực bàng bạc ba động xông thẳng tứ phương, ầm một tiếng, vị trí gian phòng Tiêu Phàm cùng Lôi Hạo bỗng nổ tung, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn bay lả tả trên không trung.
Đám Bàn Tử dọa kêu to một tiếng, tất cả đều lui về sau mấy bước, đề phòng nhìn Lôi Cửu.
Lôi Cửu thần sắc lạnh lùng, một bộ xem kịch vui bộ dáng, trong lòng cười lạnh nói:
- Tiêu Phàm, muốn trách thì trách ngươi quá không coi ai ra gì, không biết thế gia đáng sợ, hôm nay, không chỉ ngươi muốn chết, chút bằng hữu của ngươi cũng đều phải chết.
Ý nghĩ vừa dứt, hơn mười đạo lưu quang đột nhiên từ đằng xa bay vụt tới, trong nháy mắt xuất hiện ở bốn phía tiểu viện, đem tiểu viện vây chật như nêm cối.
- Tiêu Phàm ở chỗ này?
Một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, cầm đầu là một nam tử trung niên áo bào đen chừng năm mươi tuổi, mặt chữ điền, sắc mặt lạnh lùng, đầu đội lông công quan, trong lúc vô hình tản mát ra một cỗ khí thế cường đại, cùng Lôi Cửu so sánh cũng không yếu bao nhiêu.
Đám người Bàn Tử nghe vậy, sầm mặt lại, Lôi Cửu đều không tìm bọn hắn gây phiền phức, lại có người xa lạ tìm tới cửa.
- Ta ở chỗ này!
Không đợi Bàn Tử bọn hắn mở miệng, bên trong phế tích, một đạo thân ảnh chật vật đi ra, không biết còn tưởng rằng hắn trải qua một trận chiến kinh thế.
- Tiêu Phàm, ngươi có biết tội của ngươi không!
Trung niên hắc bào nam tử quát lạnh một tiếng, từ trên cao quan sát Tiêu Phàm, tựa như coi thường một con kiến hôi.
Cùng lúc đó, sau lưng nam tử trung niên là mười mấy người tỏa ra một cỗ sát khí cường đại, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Không biết.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng băng lãnh, hắn rất muốn nhìn những người này qua một lúc sẽ lộ ra cái sắc mặt xấu xí gì.
- Không biết? Qua một lúc nhìn ngươi làm sao còn mạnh miệng! Ngay cả Cửu Tiêu Thương Hội Cửu Phẩm Linh Dược cũng dám trộm, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào!
Nam tử trung niên còn chưa mở miệng, một thanh niên mặc bạch sắc áo giáp bên cạnh hắn quát chói tai một tiếng, rất có một tư thế ra tay đánh nhau.
Nghe vậy, sắc mặt đám người Bàn Tử biến đổi lớn, bọn hắn đều biết rõ Tử Vận Long Hoàng Tham trên tay Tiêu Phàm, nếu như Cửu Tiêu Thương Hội quả thực là muốn trách cứ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tuyệt đối đào thoát không được.
- Trộm Cửu Tiêu Thương Hội Cửu Phẩm Linh Dược ngươi?
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, đột nhiên cười lên:
- Ngươi nói ta trộm linh dược, chứng cớ đâu?
- Chứng cứ? Tử Vận Long Hoàng Tham trên người ngươi chính là chứng cứ, đem ngươi Hồn Giới trên người cầm ra, có Tử Vận Long Hoàng Tham hay không, xem xét liền biết.
Thanh niên bạch sắc áo giáp quát lạnh nói.
Cùng lúc đó, mấy cỗ Chiến Đế Ý Chí lao thẳng tới Tiêu Phàm mà đến, Tiêu Phàm thân thể hơi hơi chấn động, nếu như không phải Tu La Ý Chí đã đột phá Nhị Trọng, hắn thật đúng là không thể chịu đựng.
- Hồn Giới chính là vật dụng riêng của ta, ta nếu không giao thì sao?
Tiêu Phàm thần sắc cũng biến thành băng lạnh.
- Cái này không phải do ngươi!
Thanh niên bạch sắc áo giáp quát lạnh một tiếng.
- Cửu Tiêu Thương Hội đều làm việc như thế sao? Thật đúng là bá đạo, ta còn nói là các ngươi biển thủ đây, có bản sự đem Hồn Giới các ngươi cũng giao ra cho ta dò xét?
Tiêu Phàm mảy may không sợ, một bộ tính trước kỹ càng.
- Hừ, đã ngươi không muốn giao, vậy liền giết ngươi, chúng ta tự tìm chứng cứ!
Thanh niên bạch sắc áo giáp không nghĩ tới Tiêu Phàm khó chơi như thế, bất quá, hắn biết rõ nội tình Tiêu Phàm, một kẻ ngoại lai mà thôi, giết thì như thế nào?
Lập tức hắn giơ tay vung lên, một tu sĩ Chiến Đế cảnh hóa thành một vệt sáng hướng Tiêu Phàm đánh tới, người chưa đến Chiến Đế Ý Chí đáng sợ đã xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đứng ở đó, không gió mà bay, tóc đen dày đặc trong gió bay lên, mắt thấy tu sĩ Chiến Đế cảnh tiếp cận, Tiêu Phàm rốt cục động.
- Lại còn dám trốn?!
Thanh niên bạch sắc áo giáp lạnh lùng cười một tiếng, nhưng mà sau một khắc, hắn trên mặt tiếu dung trong nháy mắt ngưng kết lại.
- Chết!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, chỉ thấy một đạo bạch sắc thiểm quang từ vị trí Tiêu Phàm gào thét mà ra, tốc độ nhanh vô cùng, thế như bôn lôi.
Lúc đám người kịp phản ứng, không trung một đạo huyết kiếm bay vụt, ngay sau đó cường giả Chiến Đế truyền ra một tiếng hét thảm, đầu người lăn xuống trong không trung.
Hắn vẫn trợn to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, đó là thân thể hắn sao? Hắn đã chết?
Bang! Trường kiếm vào vỏ, Tiêu Phàm vẫn đứng ở đó, thần sắc thập phần bình tĩnh, không hề bận tâm, trường bào màu đen không tiêm nhiễm một giọt máu.
MinhLâm - Lục Đạo
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương