Vô Thượng Sát Thần

Chương 817 : Người Lôi Gia Tới

Tiêu Phàm hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó lơ lửng từng tòa phù đảo to lớn, treo cao chân trời giống như chúa tể thiên địa. - Kiến tạo một thế lực có thể quan sát tất cả. Hồi lâu, Tiêu Phàm mới nói ra một câu, ngữ khí âm vang hữu lực, nói năng có khí phách. Vừa dứt lời, một cỗ khí thế ác liệt từ trên người hắn bạo phát ra, giống như thủy triều hướng về bốn phương tám hướng quét sạch đi. Bàn Tử nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác tấm lưng kia xa không thể chạm, quá siêu việt. Hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm nói: - Vô luận ngươi làm cái gì, làm huynh đệ đều ủng hộ ngươi. - Đa tạ ngươi, Nhị Ca. Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt tràn ngập tự tin. - Ngươi đem Bát Phẩm Thối Hồn Đan cho Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên còn có Vân Khê, liền là vì tính toán kiến tạo thế lực? Bàn Tử trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, truyền âm nói. Hắn rất rõ ràng Tiêu Phàm làm người, bình thường có Đan Dược, mặc dù Tiêu Phàm đối với huynh đệ mình thập phần hào phóng, cho tới bây giờ không có của mình mình quý. Nhưng hắn là tuyệt đối sẽ không đem Bát Phẩm Đan Dược tặng người khác. - Sở Khinh Cuồng ngạo khí trùng thiên, đoán chừng chỉ có thể trở thành bạn. Lâu Ngạo Thiên, người này trọng tình trọng nghĩa, mặc dù nhìn qua vô dục vô cầu nhưng địa vị hắn khẳng định không nhỏ, hoặc có lẽ là, Lâu gia rất thần bí, hắn không cam lòng ở dưới người khác. Tiêu Phàm lắc đầu. Hắn cho tới bây giờ không muốn thu phục Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên, chỉ là đem bọn hắn xem như bằng hữu mà thôi, tất cả những thứ này Tiêu Phàm nhìn rất thấu triệt. Về phần có cái gì ngoài ý muốn, vậy liền không phải Tiêu Phàm có thể đoán trước. - Cũng đúng, bất quá một đường đi tới, cùng bọn hắn cũng coi là bằng hữu, bọn hắn sẽ không đứng ở mặt đối lập với chúng ta. Bàn Tử gật đầu, lập tức trong mắt lại đảo qua một vẻ ác liệt, nói: - Nếu như bọn hắn thực ngăn cản chúng ta, Chiến Thiên Kích ta không có mảy may do dự. Tiêu Phàm cảm kích nhìn Bàn Tử một cái, nếu như trên đời này còn có ai nguyện ý để Tiêu Phàm dùng tính mệnh đi bảo hộ, Tiểu Ma Nữ tính một, Bàn Tử cũng tuyệt đối là một. - Đây chỉ là ta tạm thời nghĩ mà thôi, lúc nào thực hiện còn không biết được. Tiêu Phàm cười lắc lắc đầu nói. Hắn bây giờ chỉ là Chiến Đế cảnh sơ kỳ, ở Vô Song Thánh Thành, nhập lưu đều nói không lên, coi như kiến tạo thế lực lại tính được gì đây. Bất quá vì Tiểu Ma Nữ, vô luận như thế nào, Tiêu Phàm đều sẽ cố gắng. Đồng dạng, cũng vì câu nói kia: Đợi ta quân lâm thiên hạ, thiên hạ không ai dám ngăn ta! - Xin hỏi Tiêu Phàm có đây không? Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ quanh quẩn tại hư không, đem suy nghĩ Tiêu Phàm thu lại. Chỉ một thoáng, hai đạo thân ảnh từ nơi xa đạp không mà tới, vững vàng rơi vào ngoài viện Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn liền nhận ra một người trong đó, chính là Lôi Hạo bị hắn gây thương tích. Bên người Lôi Hạo đứng đấy một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng óng, chính là Lôi gia Đại Trưởng Lão Lôi Cửu. Nhìn thấy Lôi Hạo, thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, cảnh giới tới cực điểm, Lôi Hạo ngược lại không sợ, nhưng Lôi Cửu này lại khiến Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ áp lực rộng lớn. Hô hô! Lần lượt từng bóng người thoáng hiện, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên, Long Vũ đám người quay lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người Lôi gia tới. - Tiêu Phàm, ngươi muốn như thế nào mới có thể rút ra ba cây kim châm trong cơ thể ta? Lôi Hạo trước tiên mở miệng nói, ngữ khí rất lạnh, rất ngạo, tựa như hắn căn bản không phải đi cầu Tiêu Phàm, mà là mệnh lệnh! - Ngươi cầu người với bộ dáng này sao? Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nhưng trong lòng thì thả lỏng một hơi, xem ra là không ai có thể giải quyết vấn đề Lôi Hạo. Bọn hắn tới đây cũng không phải là vì tìm Tiêu Phàm hắn gây phiền phức, mà là vì Tỏa Hồn Châm trong thể nội Lôi Hạo. Nguyên bản Lôi gia Gia Chủ Lôi Cô Vân chuẩn bị tự mình đến, về sau lại không muốn bị người phía dưới phát hiện đến đây tìm Tiêu Phàm, dù sao, Lôi Cô Vân cũng là gia chủ Bát Đại Thế Gia. Nếu như thấp kém đi cầu xin Tiêu Phàm, Lôi gia còn mặt mũi nào mà tồn tại? Để gia chủ Lôi gia cầu xin một kẻ ngoại lai, Lôi Cô Vân không thể làm ra việc này. Đương nhiên, nếu như Lôi Cửu mang theo Lôi Hạo không công mà lui, Lôi gia cũng có đường xoay sở, đến thời điểm Lôi Cô Vân vì Lôi Hạo, nhất định sẽ tự mình đến. Chỉ là kể từ đó, vô luận Tiêu Phàm là thân phận gì, hắn đoán chừng đều chỉ có một con đường chết. - Ngươi! Lôi Hạo gầm rống tức giận, nguyên bản hắn coi là Sở Văn Hiên, sư tôn Vân Tranh có thể rút ra ba cây Tỏa Hồn Châm, nhưng mà khiến hắn thất vọng là, Sở Văn Hiên cũng không thể làm gì. Sở Văn Hiên rời đi, chỉ để lại một câu nói: Việc này lão phu bất lực, cởi chuông phải do người buộc chuông! Lôi Hạo liền phát mộng tại chỗ, đành phải nén giận đến nơi này cầu Tiêu Phàm. - Tiêu Phàm tiểu hữu, oan gia nên giải không nên kết. Lôi Cửu vội vàng ngăn trước người Lôi Hạo, cười nói: - Hạo Nhi đắc tội tiểu hữu, nó đã có trừng phạt, nếu như ngươi tức giận còn chưa tan, có thể đưa ra điều kiện. Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn không tin người Lôi gia nói chuyện tốt như vậy, đáy mắt Lôi Cửu lộ ra quang mang băng lãnh, tên này tuyệt đối là một kẻ khẩu Phật tâm Xà. - Tiền bối nói đúng, oan gia nên giải không nên kết. Tiêu Phàm ngẫm lại, thập phần chân thành nói: - Bất quá vãn bối tức giận còn có chút chưa tan. - Ngươi muốn cái gì, cứ nói thẳng đi. Lôi Hạo không có tính tình tốt, Tiêu Phàm rõ ràng là chuẩn bị ăn vạ, bất quá hắn cũng không tin Tiêu Phàm dám dùng công phu sư tử ngoạm. - Lôi huynh thật là sảng khoái, xem ra huynh cũng là người hào sảng. Tiêu Phàm cười nói: - Ta điều kiện không nhiều, chỉ có hai cái. - Tiêu tiểu hữu mời nói. Lôi Cửu liền vội vàng kéo Lôi Hạo, sợ hắn đem sự tình làm hư, lại truyền âm Lôi Hạo nói: - Hạo Nhi, hết thảy chờ giải quyết vấn đề của ngươi, ở Vô Song Thánh Thành, hắn chạy không thoát. Con ngươi Lôi Hạo vô cùng băng lãnh, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm đã không biết chết bao nhiêu lần. - Điều kiện thứ nhất rất đơn giản, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Cửu Phẩm linh dược, muốn một gốc Cửu Phẩm Tử Vận Long Hoàng Tham sử dụng, đương nhiên, có hai gốc là tốt nhất. Tiêu Phàm ngữ khí thập phần bình thản nói. - Cửu Phẩm linh dược, ngươi cho rằng là cỏ dại à, một gốc đã trăm năm khó gặp, còn hai gốc? Lôi Hạo giận dữ hét, hận không thể rút gân, lấy da Tiêu Phàm. Lôi Cửu cũng rất không thể một cái tát chết Tiêu Phàm, bất quá vẫn nén giận nói: - Được, một gốc Cửu Phẩm Tử Vận Long Hoàng Tham, lão phu nhất định thay ngươi lấy, điều kiện thứ hai? Một gốc Cửu Phẩm Tử Vận Long Hoàng Tham đối với gia tộc khác mà nói đều rất trân quý, xưng là trấn tộc chi bảo cũng không đủ, nhưng đối với Lôi gia một trong Bát Đại Thế Gia lại không tính là thương cân động cốt. - Không hổ là thế gia. Tiêu Phàm cảm thán nói, bất quá lời này trong mắt Lôi Cửu cùng Lôi Hạo lại cực kỳ chói tai, tựa như châm chọc bọn hắn. Trong lòng Tiêu Phàm thì vô cùng kích động, vừa mới doạ dẫm Công Tôn Lôi tốn 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch để lấy Chu Túy Vân Tiên Thảo, hiện tại Lôi gia rốt cuộc lại chuẩn bị đưa tới Tử Vận Long Hoàng Tham. Túy Vân Tiên Thảo luyện chế thành Bát Phẩm Thối Hồn Đan, nếu có Tử Vận Long Hoàng Tham, Tiêu Phàm tự tin có thể luyện chế ra Bát Phẩm Luyện Thể Đan, đến thời điểm đó thực lực tất nhiên càng tiến một bước. - Còn có một điều kiện? Thần sắc Lôi Cửu không thay đổi, chỗ sâu đáy mắt lấp lóe sát khí.